Chương 4

Công ty Hách Luân mới xây làng du lịch này ở vùng núi, ngoài phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, làm người khác chú ý nhất ở đây chính là khu vực công viên trò chơi. Phần lớn du khách đều là sáng sớm liền tiến vào khu vui chơi, cho đến gần tối mới rời khỏi, trở về khách sạn ăn bữa ăn tối.


"Đến giờ ăn tối rồi, đi ăn thôi!" Từ Chi Uyển dẫn các nhân viên đi vào phòng ăn.
Nhà hàng cao cấp năm sao có phòng ăn hết sức rộng rãi, nhân viên phục vụ lập tức lễ độ tiến lên tiếp đón.


"Oa, cảm giác thật không tệ." Đi ở phía sau cùng, Đào Khuynh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn về phía bàn thức ăn được xếp ngay ngắn theo phong cách tiệc đứng, mắt liền sáng lên, lộ ra vẻ mặt kích động.


Nơi này hoa lệ lại thoải mái, ánh đèn nhu hòa, thức ăn mỹ vị càng làm cho cô cấp tốc chảy nước miếng, bụng bắt đầu kêu rừ... ừ... ừ....
Cô tìm kiếm các đồng nghiệp, biết bọn họ ngồi ở nơi đó, liền tự mình đi lấy thức ăn trước.


Khi cô cầm đĩa thức ăn muốn đến chỗ các đồng nghiệp tìm chỗ ngồi xuống thì phát hiện bọn họ rối rít tránh khỏi tầm mắt cô, cũng không để chừa chỗ ngồi cho cô.


"Lại đang làm cái gì vậy?" Đào Khuynh nhăn mày lại, không tự chủ quay đầu, vừa nhìn thấy cửa xuất hiện bóng dáng quen thuộc, một loại cảm giác vô lực tràn ra từ tim.
"Nơi này hết chỗ rồi nha!" Từ Chi Uyển hướng cô khoát khoát tay.


available on google playdownload on app store


Đám người kia thật là thật là quá đáng! Đến cùng có phải đồng nghiệp của cô hay không? Đào Khuynh trầm mặt, ở cạnh đó tùy ý tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.
Nhìn thấy Hạ Lâm Đế trong chốc lát liền đi theo đi tới, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh.


"Tôi cho là hôm qua đã nói thẳng với anh rồi." Cô tức giận nói. Hừ, anh ngồi xuống, tư thái rất tự nhiên.
Hạ Lâm Đế đặt đĩa thức ăn đang cầm trong tay lên bàn, nhướng mày lên.


"Anh phụ trách nơi này, muốn chúng ta không gặp mặt nhau có chút khó khăn, huống chi đây là đang trong phòng ăn, em cũng không thể muốn anh vì tránh em mà không ăn cơm đi?" Anh cầm lên dao nĩa, giọng mang uất ức.


"Em không phải có ý này." Đào Khuynh thở dài, "Nơi này chỗ ngồi nhiều như vậy, anh tại sao cố tình muốn ngồi cùng bàn với em?"
Hạ Lâm Đế nghiêng đầu quan sát cô một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Nhìn em ngồi một mình rất cô đơn."


Nghe vậy, sắc mặt cô đỏ lên, không khỏi thầm oán nói: "Đều là người nào làm hại? Bởi vì anh, em mới phải một mình ngồi ở chỗ này ăn cơm."
Cái tên đầu sỏ gây nên việc này còn dám cười nhạo cô!
"Tại sao?" Anh giả bộ không hiểu, tò mò hỏi ngược lại.


"Là ai khắp nơi nói với người khác em là bà xã của anh? Tất cả mọi người hi vọng chúng ta hòa hảo, đang cố gắng thay chúng ta chế tạo cơ hội."
"Thật là các đồng nghiệp tốt." Hạ Lâm Đế vỗ vỗ cằm, hướng về phía các nhân viên công ty áo cưới Tô Nhã ngồi ở cách đó không xa mỉm cười nói.


Bộ dáng không đứng đắn này của anh chọc tức Đào Khuynh, cô tức giận mở miệng: "Anh nhanh lên một chút xóa bỏ hiểu lầm này đi, tự dưng bị hiểu lầm thành người có vợ không phải chuyện tốt."
"Anh không có vấn đề, cam tâm tình nguyện bị hiểu thành đàn ông có vợ."


". . . . . . Thần kinh." Đào Khuynh nhìn thấy đôi mắt thâm tình kia, trong ngực có cảm giác nóng nực, thổn thức.
"Nơi này đầu bếp làm cá rất ngon, anh gỡ hết xương rồi, đây là cho em." Anh đem phần cá trong đĩa mình trực tiếp bỏ vào đĩa của cô!


"Em. . . . . ." Cô sững sờ nhìn miếng cá trắng noãn tỏa ra mùi hương hấp dẫn, nhất thời nói không nên lời.
"Em không thích ăn cá nữa sao?" Hạ Lâm Đế nhớ cô thích ăn cá, nhưng gỡ xương rất vụng về, mỗi lần đều là anh thay cô đem xương cá bỏ hết.


"Không, vẫn còn là thích." Đào Khuynh lắc đầu một cái. Cô là nhìn động tác quen thuộc của anh mà cảm động.


"Vậy. . . . . . anh xin lỗi, anh chưa từng hỏi ý của em là liền tự tiện làm như vậy." Anh phát hiện sắc mặt cô có cái gì không đúng, ảo não nói xin lỗi." Anh chỉ là biết em thích, muốn em ăn nhiều hơn một chút, không hỏi em có muốn ăn hay không, lại tự cho là đúng."


Anh quá quen làm những việc này, thậm đã chí quên mất trước khi làm hỏi qua ý nguyện của cô, vì vậy mới mang đến cho cô áp lực. Hạ Lâm Đế âm thầm cười khổ.


"Em không có ý đó, anh đừng nghĩ như vậy." Anh muốn đối tốt với cô, còn phải xem sắc mặt cô, điều này làm cô băn khoăn." Là em rất vui mừng vì anh còn nhớ rõ em thích ăn cá, còn gỡ xương cho em, em rất cảm kích."


"Tiểu Khuynh, anh không phải người theo chủ nghĩa nam quyền, càng không phải là chỉ vì mình mà bắt em thuận theo, mà anh cho rằng làm như vậy là tốt cho cả hai chúng ta."


Hôm qua khi nghe cô nói ra uất ức, anh đã ngẫm lại hành động của chính mình vài năm nay, khẽ nói: "Là em luôn yên lặng đợi bên cạnh anh, anh quá quen thói ra lệnh, mà quên hỏi ý kiến của em, làm cho em cảm thấy khó chịu, anh rất xin lỗi."
Anh vốn là suy nghĩ muốn cô hạnh phúc, chứ không muốn mang cho cô khổ sở.


"Hạ Lâm Đế anh không sai. Anh bảo vệ em, còn giải quyết những vấn đề khó khăn ngăn trở giữa chúng ta, là em chưa đủ tốt, mới không có khả năng đảm nhận loại áp lực này, không có tư cách trở thành bạn đời của anh." Anh không nên trách tội của mình! Đào Khuynh lắc đầu một cái, khó chịu nói.


"Không phát hiện áp lực của em, không để ý cảm nhận của em, anh làm sao không có lỗi đây?" Anh quả thật làm sai, nhưng về sau này sẽ không tái phạm."Tiểu Khuynh, anh sẽ thay đổi."
"Cái gì?"
"Lần này, anh sẽ học cách lắng nghe em, sẽ không tự cho là đúng nữa, cho anh thêm một cơ hội được không?"


"Không phải đã nói là chia tay sao? Tại sao anh. . . . . ." Ai, điều này thật là cách mong muốn ban đầu của cô càng ngày càng xa, rõ ràng muốn cùng anh vạch rõ giới tuyến, thế nhưng anh ngược lại dây dưa không rõ?
"Nếu đã biết vấn đề ở chỗ nào, anh liền thay đổi, không muốn buông em ra?"


"Em chính là không muốn anh thay đổi mới rời khỏi anh a!" Đào Khuynh hai mắt đẫm lệ, dùng sức lắc đầu. Anh không có bất cứ vấn đề gì, không nên bởi vì cô oán trách mà thay đổi mình!
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Hạ Lâm Đế nhìn cô mắt đẫm lệ, tim như bị dầy xéo vô cùng khó chịu.


"Em đã nói rất nhiều lần, anh không sai, là em quá vô dụng, mới không chịu nổi chút áp lực như vậy!
“Anh tại sao muốn vì em mà thay đổi? Thay đổi thì không còn là Hạ Lâm Đế rồi. Vì người khác mà thay đổi mình, thật vui không?"


"Anh vẫn là anh, chỉ là muốn chúng ta hòa hợp hơn, cho nên nguyện ý điều chỉnh bản thân." Nếu có thể không làm cô khó chịu, thay đổi thì có là gì? "Từ trước tới nay đều là anh chỉ biết làm theo ý mình, chưa từng nghĩ tới em phải đuổi theo anh rất khổ cực, từ giờ anh sẽ đi chậm lại cùng em bước về phía trước."


"Trên đời này các cô gái tốt hơn em có rất nhiều, anh nên đi tìm người xứng với mình, đừng vì nhân nhượng em mà dừng bước lại."
Đào Khuynh lắc lắc đầu. Anh điều kiện tốt như vậy, có một đống lớn các cô gái muốn được cùng anh, anh vì sao kiên trì phải thích cô?


"Những cô gái kia đều không phải là Đào Khuynh." Đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia thương cảm, "Nếu có thể dễ dàng như vậy thay thế em thì tốt rồi."


Cô không biết, anh đối với cô là nhất kiến chung tình, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã chắc chắn rằng cô gái này nhất định người phụ nữ duy nhất của cả đời anh. Anh yêu cô, yêu rất sâu, rất sâu đậm. . . . . .
"Thời gian có thể mang đi tất cả, anh rồi sẽ lại gặp cô gái mà anh thích. . . . . ."


"Rõ ràng em là cô gái mà anh muốn, tại sao phải buông tha?" Thái độ của anh vẫn rất kiên định.
"Hạ Lâm Đế. . . . . ." Đào Khuynh than nhẹ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Tiểu Khuynh, cho anh thêm một cơ hội."


"Tại sao chấp nhất như vậy? Vô luận em nói cái gì, làm cái gì, anh đều không muốn buông tha sao?" Cô thật sự vô lực chống đỡ, tiếp tục đối mặt với anh, cô nhất định sẽ luân hãm.
Hạ Lâm Đế thấy cô đã có chút dao động, nâng lên khóe môi.


"Nếu muốn buông tha, cũng sẽ không tới tìm em." Anh đứng dậy đi tới trước mặt cô ngồi xuống, cầm đôi tay cô đang run rẩy.
Đào Khuynh đưa mắt nhìn bộ dáng thâm tình của anh, nhấp môi một cái mới mở miệng: ". . . . . . Nhưng nếu là em đã yêu người khác mới quyết định rời đi, anh vẫn còn muốn em sao?"


"Yêu người khác?" Hạ Lâm Đế nheo lại tròng mắt đen, âm thanh nhẹ vô cùng.
"Đúng, đúng a, em đã yêu người khác." Cô trừng mắt nhìn anh rồi chột dạ cúi đầu.


"Người kia đối với em rất tốt sao?" Câu hỏi ngoài dự đoán của anh khiến Đào Khuynh cứng đờ, vẻ mặt khẩn trương, nhất thời không mở miệng được.


Đôi mắt đen của Hạ Lâm Đế lúc này giống như thâm trầm không thấy đáy, anh chậm rãi nâng lên môi, "Không cách nào trả lời, là đối phương không tốt hay căn bản là không có nhân vật như thế?"


"Đương nhiên là có, anh… anh. . . ." Đào Khuynh ấp úng, ngay sau đó lộ ra bộ dáng thất bại, tức giận mình đến nói láo cũng không làm nổi.


Thật là một cô gái vụng về a! Hạ Lâm Đế đứng lên, đưa tay nâng lên cằm của cô, nhìn ánh mắt cô hốt hoảng."Tiểu Khuynh, nếu anh ta đối tốt với em, anh tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện ra trước mặt em, chỉ cần em hạnh phúc, anh liền vui vẻ."
"Chỉ cần chúng ta chia tay, em liền có thể gặp người cực kì. . . . . ."


Hạ Lâm Đế ngay lập tức ngắt lời cô, "Em rõ ràng có tình cảm với anh, lại một mực né tránh anh còn nói ra loại lý do vớ vẩn này, toàn là lời nói dối."
"Đúng, là em nói bậy, nhưng tìm người yêu rất khó khăn sao? Anh không khỏi quá xem thường em rồi." Đào Khuynh cắn cắn môi, quật cường lên tiếng.


"Không phải xem thường em, là chỉ cần anh còn ở đây một ngày, tuyệt không để cho người khác đến gần em." Cô chống lại ánh mắt anh, trong nháy mắt, tình cảm mãnh liệt trong mắt anh ùn ùn kéo đến xâm nhập lòng cô.


Hiện tại, Đào Khuynh không chỉ hoảng hốt, mà cả người còn phát run. Gương mặt của cô không tự chủ được đỏ lên, tay nhỏ bé cảm thụ bàn tay Hạ Lâm Đế ấm áp, trái tim trong ngực khó có thể khắc chế đập cuồng loạn. Thảm, cô căn bản không cự tuyệt được anh!


"Cô làm thiết kế, không cần phải theo tới địa điểm chụp ảnh đâu." Một nam thanh niên trẻ tuổi vừa đem dụng cụ chụp ảnh vác lên vai, vừa cùng cô gái bên cạnh nói chuyện.
Đào Khuynh giúp mang một ít công cụ, cùng người đó bước lên cầu thang trên sườn núi.


"Dù sao tại trong khách sạn rảnh rỗi không có việc làm, huống chi tất cả mọi người đều đến giúp đỡ, tôi cũng không thể lười biếng được." Cô đi vài bước, phát giác bụng bắt đầu có cảm giác đau đớn nhè nhẹ, không khỏi nhăn mày lại.


Ghét! Đại di mụ mỗi lần đều đến không đúng lúc.
"Đây không phải là công việc của cô a, không làm cũng không có ai nói cô." Anh ta phát hiện bước chân cô chậm dần, săn sóc dừng lại chờ đợi.


Bà chủ ngày hôm trước nói Hạ Lâm Đế đồng ý cho bọn họ mượn làng du lịch để chụp ảnh áo cưới. Địa điểm xinh đẹp như vậy lại miễn phí, đối với công ty mà nói là một cơ hội hiếm có. Vì vậy ngày nghỉ dưỡng cuối cùng, mọi người đều lên núi tìm cảnh chụp ảnh.


"Không được, cứ để tôi giúp." Tất cả mọi người đều bận rộn, nếu chỉ có mình cô lười biếng, thật sự là không thoải mái. "Nơi này phong cảnh rất đẹp, coi như là tới giải sầu đi."


"Là bởi vì quan hệ của cô chúng ta mới có được lần du lịch này, Hạ tiên sinh đối với cô thật rất tốt. Hai người vẫn còn giận dỗi sao?" Khi cô đi tới trước mặt thì Ajay không nhịn được hỏi thăm về chuyện này.


"Cả anh cũng cho là tôi với anh ấy là vợ chồng sao?" Đào Khuynh cười khổ, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt.
"Tất cả mọi người đều nói như vậy. . . . . ." Anh cũng không muốn tin a!
"Tôi đã phủ nhận, nhưng không có ai tin." Bụng càng ngày càng đau hơn! Cô hít sâu một cái, ẩn nhẫn lấy tay xoa bụng.


"Thật không phải thế à?"
"Ừ." Cô gật đầu một cái.
Đáp án của cô khiến Ajay tâm tình phức tạp, tỏ vẻ không hiểu."Vậy sao Hạ tiên sinh phải nói như vậy?"
Đào Khuynh thở dài, trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Tôi cùng anh ấy. . . . không phải là vợ chồng, nhưng là anh ấy muốn thế."


Ajay là nhiếp ảnh gia, thường xuyên đi chụp ảnh bên ngoài, không thường có mặt ở công ty, nhưng chỉ cần có cơ hội, anh sẽ đặc biệt tìm Đào Khuynh hàn huyên một chút, đối với cô vô cùng hiền hòa.
Vì cô coi Ajay là bạn bè, cho nên không muốn ngay cả anh cũng hiểu lầm cô, mới nói chuyện này với anh.


"Ex. Boyfriend?" *(Bạn trai cũ)
"Trước đã chia tay, nhưng anh ấy hi vọng hợp lại. . . . . ."
"Cho nên, anh ấy hiện tại làm tất cả chính là hi vọng cô trở lại bên cạnh?" Ajay nhẹ giọng hỏi.
Đào Khuynh trầm mặc gật đầu một cái.


Cô không phải là vợ Hạ Lâm Đế, thật sự là quá tốt! Mặc kệ cô và Hạ Lâm Đế quan hệ như thế nào, chỉ cần biết rằng cô là độc thân là được!


"Tôi vốn cho là cô đã kết hôn, thời gian này tâm tình cảm thấy rất tệ, cũng không biết nên làm sao đối mặt với cô." Ajay khó nén vui sướng, giơ tay lên gãi đầu.
"Cái gì?" Đào Khuynh nhất thời không phản ứng kịp.


Anh vội vã phất tay một cái, xấu hổ mở to mắt."A, tôi muốn nói là Hạ tiên sinh làm như vậy thật là quá khoa trương, dù hi vọng hai người hợp lại cũng không nên nói lời tùy tiện, đây không phải là gây phiền nhiễu cho cô sao?"


Ajay chưa bao giờ phủ nhận chuyện mình muối theo đuổi Đào Khuynh, đáng tiếc là cô quá trì độn, chỉ đem những hành động lấy lòng của anh làm thành biểu hiện của bạn bè.


Anh đã từng nổi giận, nhưng cô lại quá đáng yêu làm anh không buông tha được, nguyên tưởng rằng từ từ rồi cô tự nhiên sẽ hiểu tâm ý của anh, kết quả lại xuất hiện một Hạ Lâm Đế như thế.
Lúc biết được cô đã kết hôn thì anh đã bị đả kích rất mạnh.


Hạ Lâm Đế đối với Đào Khuynh rất tốt, không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, khí thế càng thêm làm người ta rung động, anh đành phải buông tha tình cảm của mình. Hôm nay nghe được Đào Khuynh chính miệng phủ nhận tin đồn đã kết hôn, trong lòng anh lại dấy lên hi vọng.


"Có người nguyện ý tin tưởng lời mình nói? Cảm giác thật thần kỳ." Đào Khuynh vẻ mặt thật ngạc nhiên.
"Bà chủ cũng thật là, không biết rõ ràng tình huống lại bảo mọi người giúp các ngươi tạo cơ hội." Nhớ tới bà chủ cũng có phần trong việc này, Ajay nhíu mày.
"Bà chủ nói như vậy?"


"Đúng vậy, cư nhiên chỉ tin tưởng Hạ tiên sinh. . . . . . Tôi cũng là ngu ngốc, không tìm cô hỏi rõ ràng liền hiểu lầm, thật sự là xin lỗi." Trên mặt anh tràn đầy áy náy.
"Không quan trọng, anh đừng để ở trong lòng." Đào Khuynh cười lắc lắc đầu.


Ajay nhìn chăm chú cô, vẻ mặt cô hơi tái nhợt, lấy dũng khí hỏi: "Tiểu Khuynh, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
"Dĩ nhiên có thể."
"Hạ tiên sinh không phải đã làm gì sai chứ, hai người vì cái gì mà chia tay?"


Đào Khuynh rũ mắt, nhẹ giọng mở miệng: "Anh ấy đối với tôi rất tốt, thật sự là người đàn ông rất tốt, là tôi không xứng với anh ấy."
"Cô có gì không tốt? Ở trong mắt tôi cô là là người phụ nữ vô cùng tốt!"
Lời nói kích động của anh làm cô sợ hết hồn.
"Ajay. . . . . ."


Anh giơ tay thay đổi sắc mặt, thẹn thùng giải thích, "Ách, là tôi ... tôi thật tâm cảm thấy cô rất tốt."


"Cám ơn." Đào Khuynh có chút cảm thấy cổ quái, nhưng thấy anh dáng vẻ một bộ lúng túng, cô cũng ngượng ngùng hỏi tiếp. "Tóm lại anh ấy rất tốt, không phải là vấn đề ở anh ấy, là tôi cảm thấy không thích hợp, mới nói chia tay."


"Hoá ra là như vậy . . . . . . Nhưng Hạ tiên sinh hình như còn không chịu buông tha, có cần tôi giúp một tay không?" Vừa nghĩ tới có cơ hội có thể đến gần cô gái mình yêu mến, ánh mắt Ajay sáng lên.
"Anh muốn giúp thế nào?"


"Khụ! Ví dụ như giả làm người yêu...."* Anh rõ ràng hạ cổ họng, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nhỏ giọng nói. *(Nguyên văn là: Hộ hoa sứ giả)
Bộ dáng xấu hổ của anh khiến Đào Khuynh cười. "Nghe cũng không tồi, cám ơn anh trước."
"Tôi rất nghiêm túc. . . . . ." Cô sao lại dửng dưng như vậy? Ajay có chút gấp gáp.


"Được, lời này của đại nhiếp ảnh gia làm cho tôi rất cảm động."
"Tiểu Khuynh, cô cho rằng tôi nói giỡn sao?" Đó là anh là phải lấy hết dũng khí mới nói ra những lời này đấy!
"Tôi biết là không phải." Đào Khuynh nói xong, đau bụng kịch liệt hơn, nụ cười vo thành một nắm.


"Cô làm sao vậy?" Ajay cuối cùng cũng chú ý tới cô có vẻ gì không đúng, khẩn trương hỏi.
"Không có, không có việc gì, có thể là buổi sáng ăn quá nhiều, dạ dày có chút không thoải mái." Cô lắc đầu một cái, một tay che bụng.
"Vậy có cần nghỉ ngơi một lát không?"


"Không cần, chúng ta sắp bị bỏ lại đằng sau rồi. . . . . ." Cô nhìn các đồng nghiệp đang đi ở phía trước, không muốn trở thành gánh nặng, vội vàng đi tiếp.


Lúc này, một giọng nói khàn khàn từ đằng sau truyền đến."Đào Khuynh, em đứng lại đó cho anh." Nghe giọng nói, cô hơi nhếch môi, không cần xoay người cũng biết đó là ai.
"Hạ Lâm Đế. . . . . ." Anh làm sao biết cô ở chỗ này?


Ajay quay đầu, nhìn người đang xông tới, vội vàng đứng cản ở phía trước Đào Khuynh.
"Hạ tiên sinh, tiểu Khuynh đang làm việc, anh. . . . . ." Hạ Lâm Đế nhìn như ôn hòa, nhưng kì thực ánh mắt rất bén nhọn, chính là một người vô cùng quyết liệt! Ajay không tự chủ hít sâu một cái.


Hạ Lâm Đế quay đầu, đôi mắt đen nhìn Đào Khuynh sau lưng Ajay, lạnh lùng mở miệng.
"Không nhìn thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt sao? Bộ dạng ốm bệnh như thế làm sao làm việc được?"
"Tiểu Khuynh?" Ajay quay lại nhìn về phía cô, ảo não nhận ra mình bây giờ mới chú ý tới điểm này.


Thật sự cô rất không thoải mái, nhưng không có suy yếu đến mức không hoạt động được!"Tôi không sao, không cần phải. . . . . ."
"Im miệng." Hạ Lâm Đế Lệ ngắt lời cô, lập tức đẩy ra kẻ chướng mắt Ajay, ôm lấy eo cô." Không được anh cho phép, không được lên núi."


Sáng sớm ở phòng ăn anh nhìn sắc mặt của cô đã cảm thấy không bình thường, nhưng lúc đó anh đang bận công việc, không cách nào quan tâm cô ngay được. Sau khi hết bận trở lại khách sạn thì anh mới biết cô cư nhiên đi theo các đồng nghiệp lên núi tìm địa điểm chụp ảnh.


Anh nhớ tình trạng của cô, thế là một đường chạy tới, khi nhìn thấy cô tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, lửa giận nhanh chóng bốc lên.
"Anh... anh thả em xuống. . . . . ." Người đàn ông này thật quá bá đạo! Đào Khuynh muốn giãy giụa, nhưng bởi vì đau bụng mà cả người vô lực.


Hạ Lâm Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, nhỏ giọng hỏi: " Đau bụng đến kỳ đúng không?"
Đào Khuynh cắn môi, chột dạ rũ mắt. Ai! Cô có thể lừa gạt được mọi người, chính là không thể gạt được anh, bởi vì trước đây mỗi lần đau đớn đều là anh ở bên cạnh giúp cô . . .


"Mỗi lần đều đau đến muốn ngất, tại sao còn kiên trì muốn làm việc? Là em muốn ai lo lắng đây?" Hạ Lâm Đế rất rõ ràng, cô đến kỳ sinh lý luôn đau đến sắc mặt trắng bệch. Cô ở tình trạng này còn dám đi theo các đồng nghiệp lên núi?


"Thật xin lỗi. . . . . ." Đào Khuynh biết mình có lỗi, ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Ajay không cách nào nghe rõ đối thoại của bọn họ, nhưng anh không muốn đem Đào Khuynh giao cho Hạ Lâm Đế.
"Tôi sẽ chăm sóc tiểu Khuynh, Hạ tiên sinh không cần lo lắng!" Anh tiến lên, lòng như lửa đốt nói.


"Cô ấy để tôi chăm sóc." Hạ Lâm Đế dò xét nhìn Ajay một cái, ôm chặt ở Đào Khuynh.
Thấy Hạ Lâm Đế muốn dẫn Đào Khuynh đi, Ajay vội vàng đuổi theo, hét lớn: "Tôi... tôi đã nghe tiểu Khuynh nói rồi, anh căn bản không phải là chồng của cô ấy! Nếu cô ấy không muốn, tôi sẽ không giao cô ấy đưa cho anh."


Hạ Lâm Đế hừ lạnh một tiếng, "Bàn về tư cách, anh còn kém xa lắm."
Ajay còn chưa kịp đáp lại, Đào Khuynh liền mở miệng trước.
"Tôi vốn là muốn giúp đỡ mọi người, lại không nghĩ rằng tạo thành gánh nặng cho anh, thật xin lỗi. Ajay, anh nhanh đuổi theo mọi người thôi."


"Nghe chứ?" Hạ Lâm Đế nhàn nhạt ném xuống những lời này.
Khi nghe thấy Đào Khuynh giúp Hạ Lâm Đế nói chuyện, Ajay đã hiểu tâm ý của cô, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, anh mất mát thở dài. Phần tình cảm này nên kết thúc rồi.


Lên tới phòng nghỉ, Hạ Lâm Đế lập tức đem người trong ngực thả xuống giường đệm mềm mại, còn mình thì ngồi ở mép giường.
"Tại sao không chăm sóc thân thể mình cho tốt?" Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Đào Khuynh, tay anh cầm bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo của cô, giọng chất chứa thương xót.


Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Đào Khuynh mắc cỡ không dám nhìn thẳng.
"Em từ trước tới nay đều sẽ đau bụng khi đến kỳ, sớm đã thành thói quen rồi."
"Thói quen? Em rõ ràng đau đến đổ mồ hôi lạnh." Một tay anh vuốt ve gương mặt cô, đầu lông mày nhăn lại.


"Trước kia không phải đã đi khám rồi sao, hay lại quên uống thuốc rồi?"
"Em có uống. . . . . ." Hạ Lâm Đế biết đặc điểm của cô khi có đến kỳ sinh lý, trước đây anh thường dặn dò cô đi khám, bắt cô uống thuốc, còn tưởng rằng cô đã biết tự lo cho mình.


"Vậy làm sao vẫn đau? Hôm nào đi khám lại xem." Thấy cô đau đớn như vậy, anh không thể không quản, lần này sẽ phải tự mình theo cô đi!
Nghe vậy, Đào Khuynh hoảng sợ, lập tức lắc đầu.


"Không cần!" Cô phát hiện anh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng giả bộ trấn định nói: "Chuyện này cần uống thuốc điều dưỡng lâu dài, lần nào đi khám bác sỹ cũng nói như vậy."


Phản ứng của cô quá mức kích động, rất không thích hợp. Hạ Lâm Đế khẽ nheo lại đôi mắt đen, bàn tay khẽ vuốt cái trán của cô, "Nói không chừng tìm bác sỹ khác sẽ có phương thức trị liệu tốt hơn."


Đào Khuynh sợ anh tiếp tục chủ đề đi khám, vội vàng đẩy tay anh ra, căng thẳng nở nụ cười." Đang đau, anh đừng có mà càm ràm."
Nghe cô nũng nịu, Hạ Lâm Đế bật cười. "Chê anh nói nhiều sao?"
"Dạ, nói thật nhiều."


Xem ra cô rất sợ gặp bác sĩ. . . . . . Nguyên nhân sẽ hỏi lại rõ ràng sau, giờ phút này nên để cho cô nghỉ ngơi mới đúng.
"Ai bảo em còn cố tình làm việc?" Anh nhàn nhạt nói.
"Em tưởng là có thể chịu được, hơn nữa tất cả mọi người đều bận, một mình em nghỉ sẽ thấy rất ngại."


"Anh cho công ty em mượn địa điểm không phải là muốn nhìn thấy em bận rộn đến ngất đi."
"Em mới không có yếu đuối như vậy." Đào Khuynh chu môi lên, không vui kháng nghị.
"Còn muốn nổi cáu với anh sao?" Hạ Lâm Đế hếch mày lên. Nếu cô không nghe lời như vậy, anh liền thu hồi việc cho mượn địa điểm này.


Cô biết anh tức giận, thức thời đầu hàng. "Em không phải ngoan ngoãn theo anh trở về rồi sao?"
"Em có mang thuốc đi không?" Anh hừ nhẹ một tiếng, nhìn túi cô đang đặt ở bên giường.
" Kỳ sinh lý của em luôn luôn không chính xác. . . . . ."


"Xem ra là không mang, để anh tìm bác sỹ tới một chuyến." Thấy cô đối với sức khỏe của mình không thèm để ý chút nào, anh không khỏi tức giận.


Sắc mặt Đào Khuynh lần nữa suy sụp, vội vàng bắt lấy ống tay áo anh, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn, "Em không cần đâu. . . . Làm ơn đừng phiền toái như vậy, em chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ hết đau."
"Thật?" Thấy cô biết điều như vậy, lửa giận của Hạ Lâm Đế nhanh chóng biến mất.
"Ừ."


"Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ở đây với em." Anh lần nữa ngồi trở lại mép giường, bàn tay khẽ vuốt tóc cô.
Mùi hương nhẹ nhàng trên người anh xông vào mũi cô, Đào Khuynh bởi vì dịu dàng của anh mà cảm động, không thể không thừa nhận cô bị sức quyến rũ của anh hấp dẫn, bị anh ảnh hưởng.


"Anh ở đây em làm sao nghỉ ngơi được?" Ánh mắt của cô rất không tự chủ.
"Nhắm mắt lại là được." Anh mỉm cười nói.
Không phải cái vấn đề này! "Hạ Lâm Đế! Em. . . . . ."
"Em chán ghét anh ở đây như vậy?"
Đào Khuynh hơi nhếch môi, kéo chăn che kín khuôn mặt.


"Đúng, rất đáng ghét." Anh đang nơi này, cô làm sao có thể ngủ? Nhịp tim căn bản không nghe cô lời nói a!
"Thật là vô tình." Hạ Lâm Đế giọng nói chua xót, kéo cái chăn đang che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xuống, cúi đầu lại gần cô, "Nhưng anh vẫn là ưa thích em, dù thế nào cũng muốn ở lại cùng em."


Hơi thở của anh thổi lất phất ở trên mặt làm cho cô cả người nóng lên. Cô đang không biết phải làm sao thì anh chợt vén chăn lên nằm ở bên cạnh cô, bàn tay ôm eo cô.


"Tiểu bảo bối, mau mau ngủ. . . . . . Trong mộng sẽ có anh cùng em. . . . . . Cùng em cười, cùng em mệt mỏi. . . . . ." Hạ Lâm Đế mặc kệ vẻ kinh ngạc của cô, cúi đầu vào cổ cô hát lên.
"Anh điên rồi sao?" Đào Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười vô lại của anh, vội vã muốn đẩy anh ra.
"Anh đang hát ru em đấy, mau ngủ."


Bị anh ôm như vậy, cô làm sao có thể không rung động? Má cô đỏ bừng, cao giọng, "Anh. . . . Hát thì cứ hát, sao phải bò lên giường?"
"Ôm em ngủ a."
"Hạ Lâm Đế!" Đào Khuynh thở phì phò: "Em không đồng ý quay lại với anh, anh không thể loạn ôm người ta."


Kháng nghị của cô luôn luôn không có hiệu quả, Hạ Lâm Đế không để ý tới cô, đưa tay êm ái xoa bụng cô, "Như vậy sẽ đỡ đau chứ?"
Giọng nói trầm thấp của anh giống như có ma lực, vừa cất lên là có thể làm cảm xúc nóng nảy của cô dịu lại, cô không tự chủ buông lỏng thân thể.


"Phải không đau nữa, nhưng rất không thoải mái. . . . . ." Bàn tay anh ấm áp mang đến bao nhiêu thoải mái, Đào Khuynh từ từ không đề kháng được, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Ngủ rồi liền không khó chịu nữa." Hạ Lâm Đế ngửi được mùi thơm trên người cô, ôm cô càng chặt hơn, hoàn toàn không tính buông tay.


"Anh. . . . . . Thật sự là được voi đòi tiên." Vô luận như thế nào cũng không đẩy ra được cỗ thân thể này, cô bỏ qua. Ai, cô nhất định là bị anh ăn gắt gao!
"Cám ơn."


Cái gì a, cô cũng không phải là khen ngợi anh! Mặt Đào Khuynh dán lên lồng ngực ấm áp của anh, nghe giọng khàn khàn của anh hát khúc hát ru, không khỏi cười ra tiếng.






Truyện liên quan