Chương 8

Leng keng! Tiếng chuông cửa vang lên.
Đào Khuynh nhìn về phía đồng hồ trên tường, bảy giờ tối.
Hôm nay cô hẹn Hà Ngữ Yến đến nhà ăn cơm, vừa mới chuẩn bị xong một bàn thức ăn, liền nhận được thông báo của nhân viên quản lý tòa nhà có khách tìm.


"Tới thật là nhanh." Đào Khuynh vội vàng cởi tạp dề, chạy ra mở cửa. "Ngữ Yến. . . ."
Khi cô vừa mở cửa, người đến không phải Hà Ngữ Yến quen thuộc, mà là Lâm Đình Tính, cô không khỏi sững sờ.
"Rất kinh ngạc đúng không?" Lâm Đình Tính hếch mày, cười mỉm nói.


Đào Khuynh hít sâu một cái mới mở miệng: "Ơ, Dĩ nhiên . . . . ."
"Lâm Đế đang ở đây sao?"
"Không có." Cô nói với anh, tối nay muốn cùng Hà Ngữ Yến ăn cơm, vì vậy anh không tới.
Nghĩ đến lần trước tìm Đào Khuynh lại bị Hạ Lâm Đế bắt gặp, sắc mặt Lâm Đình Tính hết sức khó coi.


Lúc ấy cô cảm thấy hoảng hốt, nhưng Hạ Lâm Đế đang nổi nóng chỉ để ý Đào Khuynh, căn bản không đặt cô ở trong mắt.
Sau đó hai người có chạm mặt vì công việc, thế nhưng anh lại coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đối với cô cực kỳ xa cách.


Anh tránh né cha cô nói chuyện kết thân, còn đối với cô lạnh nhạt như vậy, là muốn thế nào?
Hừ, cô là sẽ không dễ dàng buông tha anh!
"À, vào giờ này anh ấy chắc vẫn còn ở công ty."


"Lâm tiểu thư đặc biệt tìm tới nhà tôi , chắc hẳn có lời muốn nói?" Đào Khuynh biết dụng ý của cô không tốt, đi thẳng vào vấn đề.
"Nói nhảm, thật không nghĩ tới tôi phải làm chuyện như này!" Lâm Đình Tính rên một tiếng, rồi nhìn cô chằm chằm.


available on google playdownload on app store


"Cô nói rõ cho tôi biết, cô cùng Hạ Lâm Đế rốt cuộc là có quan hệ gì?"
"Tôi không muốn trả lời vấn đề này."


"Không muốn trả lời cũng phải trả lời!" Lâm Đình Tính nhíu lông mày, mặt mày vặn vẹo. "Hiện tại tất cả mọi người đều biết tôi cùng Hạ Lâm Đế kết thân, kết quả lại nhảy ra một bạn gái cũ, tôi làm sao mà chịu nổi? Hôm nay không cùng cô nói rõ ràng, tôi sẽ không về!"


"Lần trước tôi đã nói rồi người Lâm tiểu thư nên tìm là Hạ Lâm Đế, không phải tôi."
"Cô còn nhớ rõ lần trước à? Không biết ai đã nói không có ý muốn cạnh tranh, sẽ đem Hạ Lâm Đế nhường cho tôi, nhưng bây giờ còn dây dưa không rõ với anh ấy, đây là chuyện gì?"


"Điều đó, tôi rất xin lỗi. . . . . ." Đào Khuynh cúi đầu. Lúc ấy cô cũng không hy vọng xa vời có thể cùng anh hợp lại, mới có thể nói ra câu nói kia.
"Xin lỗi là xong sao! Cô đã hào phóng nói nhường anh ấy cho tôi rồi, hôm nay cư nhiên đổi ý, là cố tình trêu chọc tôi sao?" Lâm Đình Tính cất cao giọng nói.


"Lúc ấy có quá nhiều chuyện làm tôi không thể không đối với Lâm Đế buông tay, sau đó chúng tôi đã nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi, tôi rất cảm kích anh nguyện ý tiếp nhận tôi, cho nên mới cùng anh hợp lại." Đào Khuynh muốn giải thích, nhưng thấy bộ dạng tức giận của Lâm Đình Tính, đành thở dài.


"Tôi không muốn nghe cô giải thích, tôi muốn cô và anh ấy chia tay!"
"Thật xin lỗi, tôi không thể làm được." Bọn họ thật vất vả mới hợp lại, cô làm sao có thể dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này?


"Trước không phải cô đã nói rồi sao? Căn bản là không biết giữ lời!" Người này nói không giữ lời, Lâm Đình Tính giận dữ dậm chân.


"Phải, tôi thừa nhận là tôi vụng về, Lâm tiểu thư cảm thấy bị thương tổn, tôi rất xin lỗi." Đào Khuynh hít sâu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với cô ta.
"Chỉ là, người Lâm Đế yêu là tôi, tôi cũng thương anh ấy, tuyệt đối không thể xa rời anh ấy."


"Yêu? Cũng không đi soi gương đi, loại người như cô cũng muốn bước vào Hạ gia sao? Buồn cười." Cô gái này điểm nào hơn cô? Cư nhiên không biết xấu hổ như vậy dám cùng cô lớn tiếng! Lâm Đình Tính tay chống nạnh, không khách khí chút nào chê cười.


"Tôi là loại người nào còn chưa tới lượt Lâm tiểu thư đến nhắc nhở, nói chuyện xin chú ý một chút." Đào Khuynh tái mặt, nắm chặt nắm tay, nhịn cơn giận xuống.


"Tôi không rõ chuyện kết thân của hai người, Lâm Đế đã nói chưa từng đồng ý chuyện này, nếu chỉ là người lớn hai bên nói chuyện làm quà, căn bản không coi là ước định."


Không có người trong cuộc đồng ý, chuyện kết thân này không thể nào thành, cô tin tưởng Hạ Lâm Đế yêu cô, tuyệt đối sẽ không bởi vì tình địch uy hϊế͙p͙ mà lùi bước.
Lâm Đình Tính trợn mắt, cao giọng.


"Cô là cái quái gì, tôi mà lại không có tư cách tìm cô sao?" Từ nhỏ đến lớn cô đều là bảo bối được mọi người nâng niu trên tay, chưa từng có ai dám đối xử hung dữ với cô, cô gái này lại dám khiêu khích một lần nữa! Buồn cười!


"Nếu Lâm tiểu thư là vị hôn thê của anh ấy, người nên chột dạ là tôi mới phải, coi như không cần Lâm tiểu thư ra mặt, tôi cũng sẽ tự động rút lui." Đào Khuynh vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc.


"Được, ừ thì tôi không đủ tư cách. Còn chưa kịp làm anh ấy yêu tôi, liền nghe được chuyện bạn gái cũ của anh ấy, đối mặt tình địch, tôi đương nhiên nóng lòng."


Lâm Đình Tính tức giận trợn trừng mắt nhìn cô bộ dáng tỉnh táo, cảm thấy không cam lòng. "Chuyện sẽ không như cô mong muốn, bố tôi và bố anh ấy đối với hôn sự của hai chúng tôi đều rất vui vẻ tán thành, vô cùng tích cực tác hợp, vậy còn cô? Nghe nói người Hạ gia đều không tiếp nhận cô."


Cô ngược lại rất muốn biết không có sự đồng ý của người nhà, hôn nhân còn có thể hạnh phúc!
"Người chung sống cùng với tôi là Hạ Lâm Đế, chỉ cần anh ấy yêu tôi là đủ rồi." Điểm này thật ra là nỗi buồn lớn nhất của Đào Khuynh, nhưng cô không biểu hiện ra trước mặt anh.


"Mở miệng ngậm miệng đều là yêu! Cô đang cười nhạo tôi không được Hạ Lâm Đế yêu sao? Đáng ghét, nữ nhân hạ tiện!" Lâm Đình Tính trong phút chốc mất trí, đột nhiên giơ tay đánh về hướng cô.
Pằng! Cái tát vang dội vang lên trong phòng khách.
Đào khuynh má trái cảm thấy đau nhói.


"Cô . . ." động tác của Lâm Đình Tính quá đột ngột, Đào Khuynh không kịp nữa né tránh, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn đón lấy một chưởng này. Bởi vì tiếng vang quá dọa người, ngay cả Lâm Đình Tính cũng sửng sốt, cô còn chưa mở lời liền nghe một tiếng thét truyền đến.


"Trời ạ! Làm cái gì vậy?" Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang kinh ngạc đứng ở cửa trước.
"Ngữ Yến. . . . . ." Đào Khuynh che gò má, thấp giọng gọi một tiếng.
Hà Ngữ Yến thật sự không thể tin được hình ảnh trước mắt, lập tức chạy tới, ngăn ở trước mặt Đào Khuynh.


"Này, làm sao cô dám động thủ đánh người?" Hà Ngữ Yến tay chống nạnh, tức giận chất vấn Lâm Đình Tính.
Lâm Đình Tính không thèm để ý tới, giơ nắm tay về phía Đào Khuynh.


"Đào Khuynh, cô nghe rõ cho tôi! Nếu Hạ Lâm Đế thật sự lựa chọn cô, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh ấy, nói với anh ấy chuẩn bị tâm tư làm kẻ địch của công ty Hiện Vấn đi!" Cô lạnh lùng ném xuống những lời này rồi quay đầu rời đi.
Nghe vậy, Đào Khuynh cả người cứng đờ, nói không ra lời.


"Thật là một kẻ điên." Hà Ngữ Yến nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương đang rời đi, mắng một tiếng, rồi quay lại phía bạn tốt đang trầm mặc. "Cô ta chẳng lẽ chính là đối tượng kết thân trong truyền thuyết?"
Đào Khuynh cười khổ, để tay xuống. "Đúng vậy a."


"Thật quá ngang ngược! Cho dù tức giận thế nào cũng không nên động thủ đánh người chứ. Bạn cũng ngu à, sao lại không nhúc nhích mặc cho người đánh?" Hà Ngữ Yến nhìn thấy má trái cô sưng đỏ, càng thêm tức giận.


"Cô ta đánh quá đột ngột, mình không kịp phản ứng." Đào Khuynh nhún vai một cái, muốn trấn an bạn tốt, giọng nói cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.
"Lúc này còn cười được? Thật là phục bạn." Hà Ngữ Yến hiểu dụng ý của cô, mặt bất đắc dĩ. "Cô ta tính khí không tốt, thật sẽ trả thù đấy."


Thật là một cái đáng sợ thiên kim tiểu thư, cư nhiên động thủ đánh người, xem ra tính khí kiêu căng lại tùy hứng. . . . Đào Khuynh thật đúng là xui xẻo, trêu chọc phải cái loại người đó!
Đào Khuynh nghĩ đến lời đe dọa của Lâm Đình Tính, tâm tình càng thêm buồn bực.


"Mình lại mang cho phiền toái đến cho Lâm Đế rồi, lúc này chẳng thể giúp được gì cho anh ấy, thật vô dụng." Cô thở dài, càng nghĩ càng khổ sở.


"Kết thân là chuyện do người Hạ gia làm, không phải lỗi của bạn, vốn là nên để Hạ Lâm Đế giải quyết." Hà Ngữ Yến vội vàng an ủi cô. "Ai! Hai người không dễ dàng mới hợp lại, tại sao lại có nhiều phiền toái như vậy chứ?"


Khi cô biết bọn họ cuối cùng cũng hợp lại, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ, hôm nay không thể chờ đợi muốn nghe một chút quá trình bọn họ hợp lại như thế nào, không ngờ vừa mới đến liền bắt gặp cảnh tình địch tìm tới cửa. Ai, xem ra trước mặt bọn họ còn có nhiều cửa ải khó khăn a!


"Thật xin lỗi, mời bạn tới ăn cơm, lại làm để bạn gặp cảnh tượng này." Đào Khuynh rất xin lỗi vì ngoài ý muốn làm hỏng tâm tình của bạn tốt.


Hà Ngữ Yến nhăn mày lại, tức giận nói: "Ngu ngốc! Nói mấy lời khách khí đó làm cái gì? Mình mới không thèm để ý chuyện đó, là mình lo lắng cho bạn thôi."
"Mình biết rõ. . . . . ." Đào Khuynh mặt như đưa đám, khẽ ngâm nói.


Hà Ngữ Yến nhìn chằm chằm gò má sưng đỏ của cô, vội vàng lôi kéo cô đi về phía phòng tắm.


"Mặt của của bạn phải trườm đá ngay mới được. Nếu Hạ Lâm Đế biết cô ta đánh bạn, chuyện sẽ càng ầm ĩ hơn." Cô ta cũng không chịu tìm hiểu cá tính Hạ Lâm Đế một chút, tổn thương Đào Khuynh chính là hạ chiến thư với anh a!


"Nói cũng phải, thật may là hôm nay có bạn ở đây." Đào Khuynh gật đầu, thở ra một hơi.
Hà Ngữ Yến dừng bước, mặt kinh ngạc. "Nghe bạn nói như vậy là không định nói với Hạ Lâm Đế chuyện cô ta tới tìm bạn sao?"


"Mình . . . Còn không biết nên làm cái gì." Đào Khuynh suy nghĩ rối loạn, không có cách nào quyết định ngay được.


"Đương nhiên là nói với anh ấy nhanh giải quyết vấn đề kết thân a!" Thật là đồ ngốc. Hà Ngữ Yến lắc đầu, đôi tay vỗ vỗ bả vai của cô, nghiêm túc nói: "Chuyện đánh người thì thôi, nhưng kết thân chính là chuyện lớn, huống hồ cô ta còn mang quan hệ giữa hai công ty ra uy hϊế͙p͙ bạn. Nhất định phải nói ngay cho Hạ Lâm Đế biết, đừng có một mình chịu đựng, hiểu không?"


Đào Khuynh hiểu cô lo lắng, chậm rãi mở miệng: "Mình biết rồi, cám ơn bạn, Ngữ Yến." Chuyện này không phải cô một mình chịu đựng là có thể giải quyết, cô vẫn nên nói với anh thì hơn.


"Không chuyên tâm vẽ thiết kế của em đi, sao cứ liếc trộm anh vậy, có lời muốn nói sao?" Hạ Lâm Đế đang xem xét tài liệu trong tay, nhưng thỉnh thoảng lại phát hiện ánh mắt thiết tha của cô, thật sự không thể không để ý.


"Nhìn bạn trai của mình không được sao?" Bị bắt quả tang! Đào Khuynh dừng bút vẽ, đường đường chính chính nói.


Hôm nay Đào Khuynh tới nhà Hạ Lâm Đế qua đêm, nơi này là khu chung cư cao cấp, chỉ riêng phòng khách so với chỗ ở của cô còn muốn lớn hơn. Chỉ có hai người bọn họ trong phòng khách rộng như vậy, nếu không nói chuyện với nhau, cảm giác có chút trống vắng.


"Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn." Hạ Lâm Đế đem tài liệu ném lên cái bàn bên cạnh, kéo cô ôm vào trong lòng.
"Ai, chớ áp sát như thế . . ." Đào Khuynh nhìn thấy khuôn mặt anh sát lại gần, thẹn thùng mở to mắt.
Anh dùng tay giữ lấy cằm cô, ép buộc cô nhìn anh.


"Em xem anh là ai chứ, chẳng nhẽ không nhìn ra em có tâm sự? Đang phiền não chuyện gì, mau nói cho anh biết." Anh đối với vẻ thấp thỏm của cô rất để ý, không thể không hỏi rõ ràng.


Quả nhiên bất kỳ chuyện gì cô cũng không thể giấu được anh! Đào Khuynh thở dài, đảo tròng mắt, do dự một chút rồi mới mở miệng: "Cũng không tính là tâm sự. . . . Em là muốn hỏi, Lâm Đình Tính tiểu thư còn liên lạc với anh không?" Cô không có quên lời nhắc nhở của bạn tốt, đích xác là nên đối mặt với vấn đề này.


"Có, trong công việc vẫn gặp, đương nhiên vẫn liên lạc. Là em ghen sao?" Hạ Lâm Đế hếch mày lên, làm ra bộ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
Đào Khuynh đỏ mặt, không phủ nhận trong lòng có ghen tức, nhưng chuyện cô để ý nhất không phải điểm này. "Là em tò mò quan hệ của hai người."


"Lần trước không phải anh giải thích với em rồi sao? Chỉ là quan hệ trong công việc." Anh đối với Lâm Đình Tính một chút cảm giác cũng không có, anh có thể thẳng thắn, vô tư mà nói như vậy.


"Nếu chỉ có quan hệ trong công việc, cô ấy sao lại tìm tới công ty em? Cô ấy đề cập tới chuyện hai nhà kết thân." Đào Khuynh nhăn mày, nhớ tới uy hϊế͙p͙ của Lâm Đình Tính, giọng nói có chút không vui.
Nghe vậy, Hạ Lâm Đế mới nhớ tới tình hình hôm đó ở công ty áo cưới.


"Anh thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Cô ấy đi tìm em, là muốn nói cho em biết chuyện đó sao?" Lúc ấy Anh chỉ quan tâm phản ứng của Đào Khuynh, căn bản không để mắt đến Lâm Đình Tính.


"Cô ấy thích anh, còn nói cha anh và cha cô ấy cũng muốn thấy hai người ở chung một chỗ, cho nên chuyện kết thân là chắc chắn rồi."
"Đích xác là có chuyện này, nhưng anh chưa từng đồng ý." Hạ Lâm Đế cầm tay của cô, nhỏ giọng hỏi: "Em tin tưởng anh chứ?"


Đào Khuynh ánh mắt phức tạp, giọng nói bất đắc dĩ, "Không tin anh thì còn có thể tin ai? Nhưng là, anh đối với Lâm tiểu thư không có tình cảm, vì sao không rõ nói cho cô ấy biết?"
"Anh sớm đã nói cùng cô ấy rồi, anh cho là cô ấy đã hiểu, không ngờ cô vẫn còn tìm em."
"Thật?"


Đào Khuynh nhíu mày. Phản ứng kích động của Lâm Đình Tính làm cô khó có thể quên được. "Nếu anh đã cùng cô ấy nói rõ, cha cô ấy cũng không thể nói đến chuyện kết thân nữa a!"


"Trước mắt bên anh cùng công ty Hiện Vấn đang hợp tác, có mấy dự án đang thực hiện. Anh gặp Lâm tổng phần lớn đều nói chuyện công việc, chỉ có một lần nghe ông ấy nhắc tới chuyện kết thân, lúc ấy anh cũng đã cự tuyệt rồi."


Hạ Lâm Đế luôn luôn có thái độ rõ ràng, tuyệt đối không lập lờ nước đôi.
"Vậy tại sao. . . . . ." Đào Khuynh tâm tình hết sức nặng nề, nụ cười cũng mang vẻ suy sụp. "Lâm tiểu thư vô cùng thích anh phải không?"


Có lẽ Lâm Đình Tính quá kiên quyết, cha cô không cách nào mặc kệ vì vậy mới kiên trì chuyện kết thân.
"Khuynh, anh sẽ tìm Lâm tổng nói rõ chuyện này, em không cần phải lo lắng như vậy." Anh không muốn thấy cô lo lắng.


"Em biết là anh sẽ giải quyết, nhưng là sợ mang phiền nhiễu cho anh. Thật ra Lâm Đình Tính từng đến nhà tìm em, nói sẽ không chấp nhận chúng ta ở chung một chỗ, còn nói sẽ không từ bỏ ý đồ."


Đào Khuynh khó nén lo lắng, bả vai khẽ run, "Em sợ. . . . . . Cô ấy sẽ dùng chuyện làm ăn để uy hϊế͙p͙ anh. Nếu bởi vì em mà công việc của anh không thuận lợi, em sẽ rất tự trách."
Vì ở cùng một chỗ với cô, anh phải chịu quá nhiều áp lực, mà cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu khổ, không biết làm thế nào!


Đào Khuynh rất rõ ràng Lâm Đình Tính muốn lung lạc ý chí của cô, cô không nên bị ảnh hưởng, nhưng chuyện dính dáng đến Hạ Lâm Đế, cô làm sao có thể không động tâm?


"Tại sao không sớm một chút nói cho anh biết chuyện này? Lại một thân một mình phiền não?" Hạ Lâm Đế nhíu đôi mày rậm, bàn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, trầm giọng hỏi.
Đào Khuynh giữ tay anh trên má, nhẹ nhàng lắc đầu.


"Đó là chuyện xảy ra mấy ngày trước, em chỉ là đang suy nghĩ nói với anh như thế nào, cũng phải là một mình phiền não. Huống chi, chuyện này em cũng không thể giải quyết được. . ." Cô cười khổ.
"Đều tại anh làm em lo lắng, thật xin lỗi."


"Đừng nói thật xin lỗi." Anh xin lỗi sẽ chỉ làm cô càng khó chịu. Đào Khuynh nhìn vào mắt anh, "Lâm Đế, bây giờ nên làm gì? Em lo Lâm tổng sẽ làm chuyện bất lợi với anh."


Để nhìn được nụ cười của cô, anh đã cẩn thận như vậy, thế mà những người khác lại dám làm cô đau lòng! Đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia lạnh lùng, ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô.
"Em không cần lo lắng, Lâm tổng không dám khinh suất, vọng động với anh đâu."
"Thật?"


"Cùng Lâm tổng trở mặt đích xác có chút phiền toái, chỉ là người bị tổn thất tuyệt đối không phải là anh." Hạ Lâm Đế nâng khóe môi lên, "Ban đầu là ông ấy chủ động đưa ra yêu cầu hợp tác, hôm nay thực sẽ vì con gái mà hủy bỏ hợp tác sao?"


Người thông minh sẽ biết nên làm như thế nào, nhưng nếu Lâm tổng đầu óc nhất thời hồ đồ, muốn đối địch với anh, anh sẽ vui vẻ theo cùng!
Nghe vậy, Đào Khuynh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cười như không cười của anh. "Anh không lo lắng chút nào à?"
"Oa, để em biết rồi sao?" Anh giả bộ kinh ngạc.


Thì ra là anh đã sớm có biện pháp!
"Ghét! Người ta cho là sẽ làm liên lụy anh, rất lo lắng đấy!" Cô chu môi, đấm đấm vào ngực anh.


"Chuyện không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của em đâu, cho nên về sau có vấn đề gì đều phải nói cho anh biết, hiểu không?" Hạ Lâm Đế dặn dò, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Đào Khuynh gật đầu một cái, gánh nặng trong lòng giảm bớt rất nhiều. "Ừ. Biết vậy em yên tâm rồi."


"Đào Khuynh ngu ngốc." Hạ Lâm Đế lấy ngón tay điểm vào chóp mũi cô: "Anh muốn sớm một chút giải quyết vấn đề này để cho em an tâm, chỉ không ngờ chị anh lại giúp Lâm Đình Tính. So với Lâm tổng, chị ấy mới là nhân vật phiền toái."


Chị anh hơn anh tám tuổi, mặc dù thương yêu em trai duy nhất là anh, nhưng tác phong làm việc cực kỳ cường thế, luôn muốn giữ lập trường của mình, có lúc cũng làm anh cảm thấy khó xử.


Anh đối phó người ngoài không cần chần chờ, nhưng đối với chị anh không thể như vậy, phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể hành động.
"Chị Lâm Ngọc hình như rất ưa thích cô ấy." Nhắc tới Hạ Lâm Ngọc, Đào Khuynh vẫn không nhịn được sợ hãi, rũ mắt.


"Lâm Đình Tính tích cực như vậy, nhất định là chị anh sẽ ủng hộ. Tin tức kết thân đó cũng là do chị ấy truyền ra, thật không hiểu nổi chị ấy đang suy nghĩ gì nữa."
Đào Khuynh mím môi, lấy dũng khí mở miệng: "Chị Lâm Ngọc có nói chuyện này với anh sao?"


"Ừ, chị ấy nói Lâm Đình Tính rất khá, là vì tốt cho anh nên mới giúp một tay . . . Hừ, thật là ăn no rỗi việc." Bởi vì chị anh nhúng tay, chuyện mới trở nên phức tạp hơn.
Đào Khuynh chán nản, không khỏi nắm tay lại, "Vậy anh có nói chuyện chúng ta hợp lại với chị ấy không?"


"Dĩ nhiên." Mặc dù chị anh mỗi lần cùng anh liên lạc đều sẽ nhắc tới Đào Khuynh, muốn dò xét suy nghĩ của anh, nhưng thái độ anh thủy chung kiên định, chưa bao giờ dao động.
Chị ấy biết! Đào Khuynh đột nhiên sự khó thở, bờ môi run rẩy. "Vậy, vậy sao? Chị Lâm Ngọc nói gì?"


Hạ Lâm Đế trầm mặc một hồi, đôi mắt đen nheo lại.
"Phản ứng của chị ấy rất kỳ quái." Khi đó anh đắm chìm trong niềm vui cùng cô hợp lại, cũng không hề để ý cách nói chuyện của chị, hôm nay nhớ tới, cảm thấy đúng là có cái gì không đúng.


"Chị ấy không tin?" Đào Khuynh nhịp tim nhanh vài nhịp, khẩn trương nuốt nước bọt.


"Ừ . . . Chị anh thích em như vậy, ban đầu nghe nói chúng ta chia tay cũng rất kinh ngạc. Hiện tại biết chúng ta hợp lại, phải rất cao hứng mới đúng chứ, phản ứng của chị ấy quả là ngoài dự liệu của anh." Tại sao Đào Khuynh vừa mở miệng đã nói chị anh không tin? Hạ Lâm Đế càng nghĩ càng thấy khả nghi.


Đào Khuynh nghe thấy hồ nghi trong giọng nói của anh, vội vàng mở miệng: "Chị anh luôn luôn thương anh, lúc đó em vô duyên vô cớ nói chia tay, làm anh khổ sở, chị nhất định không tha thứ cho em nên mới tức giận."
"Xem ra em còn hiểu chị anh hơn anh đấy." Anh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của cô, hếch mày lên.


"Không có, sao có chuyện đó được." Đào khuynh mở to mắt, hít sâu một cái trấn định suy nghĩ rối loạn.
Đến nay cô vẫn không quên những lới Hạ Lâm Ngọc nói lúc đó.


Nhưng nếu để Hạ Lâm Đế biết là chị anh yêu cầu cô chia tay, với cá tính cường thế của hai chị em họ, chắc chắn sẽ gây nên phong ba!


Đào Khuynh cũng biết, Hạ Lâm Ngọc sớm muộn sẽ tìm tới cô, giờ phút này tâm tình của cô đã đủ rối loạn, thật sự không muốn ưu phiền thêm nữa, trước hết cứ để cho cô trốn tránh đi!


Hạ Lâm Đế một tay nâng cằm Đào Khuynh lên, một tay kia ôm hông của cô. "Sắc mặt của em thật khó coi, biết chị anh muốn giúp Lâm Đình Tính, cho nên em lo lắng à?"
"Ừ, em sợ hai người vì em mà tranh chấp . . ." Đào Khuynh cứng đờ đáp lời.


"Em nói nhưng lời này làm anh rất lo lắng, giống như em lại muốn chạy trốn vậy." Cánh tay anh trên eo cô siết lại, giọng Hạ Lâm Đế khàn khàn đầy bất đắc dĩ cùng lo lắng. "Đừng như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tổn thương em, cho nên không cần có ý định trốn chạy."


Lời của anh khiến Đào Khuynh cảm động không thôi, lập tức thu hồi lo lắng, cười nhìn anh. "Em chỉ là lo lắng mà thôi, lần này sẽ không chạy trốn nữa."
"Thật?"
"Em bảo đảm." Cô tuyệt sẽ không vứt bỏ anh một mình nữa.


"Nghe được câu này, anh mới an tâm." Hạ Lâm Đế đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô, trong con ngươi chớp động ánh sáng cùng lửa nóng, bàn tay khẽ vuốt tóc cô.


"Em buồn ngủ, muốn ngủ rồi." Đào Khuynh cảm thấy giống như bỏ được cục đá đè ở trong ngực xuống, cảm thấy mệt mỏi rã rời muốn sớm nghỉ ngơi.
"Sớm như vậy đã ngủ?"
"Anh còn có chuyện muốn nói sao?" Cô sửng sốt.
"Không có chuyện muốn nói, có chuyện phải làm."


"Cái gì. . . . . ." Đào Khuynh nhìn thấy ánh mắt mập mờ, hiểu ý tứ của anh, nhanh chóng đỏ bừng cả hai gò má.
"Anh. . . . Anh không biết mệt à?"
"Mệt mỏi, nhưng còn đủ thể lực để “vận động”." Hạ Lâm Đế lộ ra nụ cười mê người, không chờ cô đáp lại, lập tức hôn lên môi của cô.


"Ưmh. . . . . . Đợi đã nào...!" Đào Khuynh vội vàng đẩy anh ra. "Anh từng nói sẽ tôn trọng ý kiến của em mà?"
"Đúng vậy a, nhưng đáng tiếc là động tác của em quá chậm, anh không thể làm gì khác hơn là thay em quyết định." Anh ngang ngược làm cô buồn cười, nhưng vẫn không có ý định dung túng anh.


"Không cho anh náo loạn, ngày mai còn phải đi làm, em muốn ngủ!" Thấy anh muốn nhào tới, Đào Khuynh vội vàng né tránh, đứng dậy rời ghế sa lon, thật nhanh trốn vào phòng ngủ.
Vốn là Hạ Lâm Đế cũng chỉ là nghĩ trêu chọc cô, bị cự tuyệt cũng không cảm thấy mất mát.


"Nhóc con này chân ngắn chạy trốn thực vui vẻ." Anh giễu cợt đi tới, đang muốn hoàn thành nốt công việc dang dở thì chợt liếc thấy bản thiết kế của cô trên bàn.
Áo cưới a. . . . . . Anh nheo lại đôi mắt đen, có vẻ như suy nghĩ điều gì.






Truyện liên quan