Chương 43: Chương 17.1
Ngày thi vào trường cao đẳng kết thúc, Hàn Niệm vừa đi ra khỏi trường thi thì thấy xe của Đường Diệc Thiên đậu ở đường đối diện. Cô vừa nhảy vừa nhúng đi qua, gõ cửa sổ xe.
Tay phải anh chống đầu đặt lên vô-lăng ngủ gật, bị gọi cô tỉnh lại.
Hàn Niệm mở cửa xe ngồi vào, chọc chọc vào vết tích vì đè ép mà đỏ ửng trên gò má anh, "Sao anh lạiđến đây?" Cô nhớ hôm nay Đường Diệc Thiên đi bàn chuyện làm ăn ở thành phố khác với ba anh Đường khải. Tháng trước vừa trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, Đường Diệc Thiên bắt đầu tiến hành tích luỹ kinh nghiệm để làm người thừa kế của anh.
"Hôm nay em thi xong rồi, không nên dẫn em đi chúc mừng sao?" Anh cười rồi đưa tay cài dây an toàn cho cô.
Hàn Niệm nhìn thấy dưới mắt anh thâm đen, mày hơi nhíu lại, lập tức hỏi, "Anh không ngủ được sao? Anh về hồi nào?"
Anh nâng tay xem đồng hồ, "Năm giờ sáng lái xe về, đến khoảng nửa tiếng. Tới kịp thời gian."
Đường nét bên sườn mặt của anh vô cùng vững vàng, khuôn mặt đầy chiều sâu, khóe miệng giương lên mỉm cười không giấu được sự dịu dàng cưng chiều. Hàn Niệm nghe rõ tiếng tim đập như sấm của mình, cô rất sợ...bị anh nghe thấy.
"Muốn đi đâu?" Đường Diệc Thiên khởi động xe, hỏi nấm hương nhỏ của anh.
"Sao anh không hỏi em thi thế nào?" Hàn Niệm cúi đầu vặn tay, giọng nói hơi run rẩy.
"À, xem ra cũng không tệ." Anh đạp chân ga, xe từ từ chạy lên đường cái đông đúc.
"Hả?" Hàn Niệm ngẩng đầu nhìn anh, "Tại sao?"
Đường Diệc Thiên nhìn thấu giọng điệu của cô, "Em ấy à, từ trước tới nay đều là tốt khoe xấu che, em đã kêu anh hỏi em, chắc chắn là rất muốn nói với anh."
Hàn Niệm bị anh nhìn thấu suy nghĩ, tim càng đập loạn hơn, cố ý bĩu môi che đậy, "Vậy nếu em thi không tốt thì sao?"
"Thi không tốt..." Anh đạp thắng lại chờ đèn đỏ, vươn tay véo lên mặt cô một cái, "Vậy thì mau đi chơi, nếu không có kết quả rồi, chú Hàn nhất định sẽ nhốt em lại."
Hàn Niệm hừ một tiếng, "Vậy ai hù em trước khi thi là không thi tốt chắc chắc sẽ ch.ết, bây giờ lại giả bộ làm người tốt."
"Sao anh lại giả bộ làm người tốt?" Đường Diệc Thiên cười, "Chẳng lẽ em muốn trước khi thi anh nói em thi mấy điểm cũng được?"
"Đúng vậy!" Cô ngẩng đầu lên, khoe khoang mấy "Người theo đuổi" cô, "Bọn họ đều nói em thi tốt hay không đều được, còn nói dù em trang điểm thế nào cũng đẹp cả! Chỉ có anh, luôn chê em ngốc, chê em không đủ tốt..."
Anh lắc đầu một cách bất đắc dĩ, tỏ vẻ xem thường những lời nói ngây thơ đó.
"Anh không giống bọn họ. Anh hy vọng tất cả mọi người đều nói em tuyệt nhất và tốt nhất. Bởi vì anh khen em, đó chỉ là riêng anh, người khác khen em, mới là lời khẳng định chân thật nhất, mà có được lời khẳng định này sẽ có thể tin tưởng vào bản thân."
"Tiểu Niệm, em nên có sự hoàn mỹ của riêng mình."
* * *
Thậm chí ba năm sau lúc anh nắm tay cô đi vào khách sạn Klee, anh vẫn nói với cô, "Em phải đứng trên sân khấu thuộc về mình, rời khỏi anh cũng phải sáng chói, không cần ỷ lại vào bất cứ ai. Em nên mãi mãi là Hàn tiểu thư, mà không phải Đường phu nhân."
Nhưng lúc đó Hàn Niệm buộc kiểu tóc đuôi ngựa thật dài, mặc áo sơ mi và váy ngắn đồng phục sạch sẽ, dưới chân là đôi giày vải màu vàng nhạt, hai vai đeo túi, cô gần đến tuổi trưởng thành, đối với khái niệm tương lai và tình yêu vẫn rất mơ hồ, băn khoăn lại mong đợi. Cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý trong lời nói của anh, cô quan tâm là..."Lòng riêng của anh...là gì?"
Đường Diệc Thiên giật mình, đưa tay sờ mũi, xụ mặt trả lời, "Là...Anh chịu trách nhiệm, bảo bọn họ biến mất."
Hàn Niệm cảm thấy tim của mình muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sau đó nhảy vào trong tay cô, làm cho cô cảm nhận rõ nó đang vui vẻ và kích động. Cô bối rối đưa tay loạn xạ ra, "Em, em muốn ăn kem."
Anh vừa rời đi, cuối cùng tim của Hàn Niệm cũng to gan nhảy lên, hai tay cô ôm nó, bắt nó quay trở vào vì má vừa nóng vừa đỏ sợ người ta nhìn thấy, "Thiên! Thiên! Anh muốn chịu trách nhiệm sao? Chịu trách nhiệm là ý kia sao? Sao hôm nay mình lại mặc đồng phục chứ! Mình nên mặc đồ khác!"
"Thùng thùng..." Đường Diệc Thiên gõ cửa sổ thuỷ tinh bên phía tay lái, ngắt lời nói quên hết tất cả của cô, Hàn Niệm bị hù sợ hết hồn, mở to hai mắt hốt hoảng nhìn anh qua kẽ tay, "Anh, sao lại anh quay lại?"
"Quên hỏi em muốn ăn vị gì." Anh nén cười hỏi, "Em đang làm gì vậy?"
"Em..." Hàn Niệm cúi đầu, mở tay mình ra, đưa trái tim đã nhảy ra đến trước mắt anh, "Em muốn anh chịu trách nhiệm trách..." (Không phải trái tim nhảy ra thiệt đâu nha mọi người. :) )
Nhưng tất cả niềm hạnh phúc toàn mỹ chỉ dừng lại ngắn ngủi ở giữa trưa mùa hạ đó, Hàn Niệm mãi mãi không quên, hôm đó anh mua kem tưới thêm vị trà đậu đỏ cho cô, trong ngọt có chát, nhưng cô lại ăn ra hương vị đắng vào tim.
"Đường Diệc Thiên, ba cậu xảy ra tai nạn giao thông rồi!"