Chương 104: Chương 58.2
Cô ngồi xuống, nhìn Hàn Phục Chu, cầm lấy ống nghe. Ngược chiều với ánh sáng, Hàn Phục Chu không nhìn rõ mặt cô, hơi lóa mắt. Nhưng ông đoán, chắc là cô đang cười.
Ống nghe kề sát lỗ tai, lạnh lẽo dán trên tai ông, ông nghe thấy giọng của Hàn Niệm còn lạnh hơn.
"Con là ai?" Cô đột nhiên hỏi. Vừa nghe một chuyện vô cùng hoang đường, nhưng biểu cảm của cô, chưa bao giờ nghiêm túc.
"Tư Tư?" Hàn Phục Chu không muốn thừa nhận, lại không thể không nghi có phải mình lớn tuổi rồi không, lỗ tai cũng không còn tốt nữa.
"Tư Tư không phải là con. Con là ai?" Hàn Niệm vẫn hỏi câu đó, như Hàn Phục Chu nói, cô rất cố chấp, "Con đã biết hết rồi."
"Con biết điều gì?" Cặp mắt sắc bén của Hàn Phục Chu chớp chớp, ông không phải là một người dễ bị người ta hù cho ngây người, dù người kia là con gái ông cũng vậy.
Cách thuỷ tinh, Hàn Niệm nhìn người "Ba" cô kêu hai mươi năm, có thể nói, bất luận thế nào, ông vẫn là "Ba" của cô, nhưng lúc này, cô không biết nên đối mặt với ông, đối mặt với nghi ngờ trong lòng mình ra sao.
"Chuyện sạt lở đất, chuyện ba của Đường Diệc Thiên, còn có..." Hàn Niệm nghẹn ngào nói ra cách xưng hô này, "Chuyện của mẹ con..." Ông là ba của cô, cũng là người gạt cô nhiều nhất. Trớ trêu và buồn cười đến cỡ nào, giống như bị lời của Đường Diệc Thiên nói trúng, cuối cùng cô cũng hiểu, ba của mình là người thế nào, mà sự kiên trì từ trước tới nay của cô, hoang đường và nực cười biết bao.
"Ai nói cho con biết?" Hàn Phục Chu bình tĩnh hỏi cô.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như tất cả đều không liên quan đến Hàn Phục Chu ông, cô từng tin tưởng ông biết mấy, mà lúc này, cô chính mắt nhìn thấy sự thật, đột nhiên cô ý thức được, Hàn Phục Chu bình tỉnh như thế đáng sợ đến cỡ nào.
Cô nhớ ông đã từng nói, "Tư Tư, ba tuyệt đối sẽ không gạt con." Đúng vậy, ông có thể nói vậy, vì cô vốn không phải là Tư Tư, từ đầu đến cuối cô chẳng qua chỉ là vật thay thế. Ông nhận nuôi cô, nhưng không cho cô thân phận, mà dùng cô bù vào chỗ trống của người khác. Một thân phận đáng buồn biết bao!
Cô đã hiểu tại sao cô chỉ nhìn thấy hình trong tã lót, nhưng chưa từng nhìn thấy hình mình trước khi mất trí nhớ, tại sao dáng dấp của mình không giống Phạm Tâm Trúc, Phạm Tâm Trúc cũng không thích cô như Hàn Phục Chu, cũng không gọi cô là Tư Tư, bởi vì Phạm Tâm Trúc là mẹ, có tình thương và ký ức của người mẹ, không thể kêu đứa bé khác bằng tên của đứa con gái đã ch.ết của mình.
Phạm Tâm Trúc có thể chăm sóc cô, có thể nuôi nấng cô, nhưng chỉ không thể trút hết tình cảm của con gái cho Hàn Niệm, bởi vì giây phút Tư Tư ch.ết, Phạm Tâm Trúc cũng vùi tình thương đối với Tư Tư vào trong bùn đất ở trên núi của huyện Bạch Mặc.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc tỉnh lại ở bệnh viện, Hàn Phục Chu gọi cô là Tư Tư, cô lại cảm thấy quen tai. Bởi vì cô bé gọi là Tư Tư cũng lớn như cô, các cô là bạn học ở trường tiểu học, cùng đi chơi xuân, cùng gặp phải sạt lở đất. Nhưng khác biệt là, Tư Tư gặp nạn, cô còn sống.
Cô còn sống, nhưng đầu bị đập nghiêm trọng nên mất trí nhớ. Ba mẹ cô là công nhân làm việc trên núi, cả hai đều mất mạng trong trận sạt lở đất đó, để lại một đứa trẻ mồ côi không nhớ gì như cô. Hàn Phục Chu nhận nuôi cô, rốt cuộc là để bù đắp lại áy náy trong lòng, hay muốn để cô làm thế thân, đến an ủi nỗi đau mất con gái của ông? Làm ông cảm thấy mình không có mất gì cả, sau này có thể dễ đuổi theo danh lợi hơn, không hỏi đúng sai, không để ý điều gì khác?
"Cho nên, theo ý của ba, truy vấn con nghe được tin tức từ ai, quan trọng hơn trả lời câu hỏi của con đúng không? Ba không thèm tìm lý do để nói với con cho có lệ sao?" Trên đường đến đây, Hàn Niệm liên tục nói với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nhưng lúc Hàn Phục Chu lạnh nhạt như thế, cô gần như sụp đổ.
"Ba gạt con. Còn gạt mẹ nữa đúng không? Thẻ nhớ đó là mẹ ghi âm đúng không? Bà ấy phát hiện...chuyện ba hại ch.ết chú Đường, còn biết sự thật của vụ sạt lở đất, bà ấy không chấp nhận nổi, mới chọn cách tự sát?"
"Tư Tư." Hàn Phục Chu gọi cô, mặc dù lúc này nước mắt cô đang tuôn rơi, tay cầm ống nghe cũng không ngừng run rẩy, nhưng ông vẫn có thể giữ bình tĩnh, khiến trái tim lạnh lẽo của cô bình tĩnh lại, "Con đừng tin người khác, con phải tin ba."
Nước mắt đã hoàn toàn che kín hai mắt cô, hình ảnh của người cha trước mắt chỉ còn loang lổ, không còn là con người ngày xưa, giống như ảo ảnh mơ hồ, cũng giống như một cơn ác mộng lờ mờ, bóp ch.ết hết lòng tin của cô, không còn gì nữa.
"Tin tưởng ba, con cũng muốn..." Cô rất muốn tin tưởng ông, tin ông vô tội, ông là người bị hại, vậy cô có thể mơ tưởng một ngày nào đó sự thật phơi bày, ông ra khỏi song sắt và sống với cô, giống như trước đây, ông là ba của cô, ông gọi cô là "Bạn học Tư Tư", cô gọi ông là "Đồng chí Phục Chu." Ông dẫn cô đi chơi, khích lệ cô, làm bạn với cô, rơi nước mắt khi cô kết hôn, lúc cô tuyệt vọng còn có thể giữ vững lòng tin đối với ông.
Nhưng lòng tin ấy, đã không còn nữa.
"Nhưng con đã nhìn thấy tư liệu của Phương Lượng, còn nhìn thấy tấm thẻ nhớ kẹp trong di vật của mẹ, thậm chí..." Hàn Niệm mở miệng, muốn nói gì đó, cả cổ họng cũng bị nghẹn đến không thể nói ra tiếng, "Con biết...Ba mẹ con cũng ch.ết trong vụ sạt lở đất đó."
"Ba hại ch.ết bọn họ! Ba là kẻ lừa gạt! Kẻ giết người!" Cô bỗng nhiên hét lên, cô chưa từng gào thét với ba cô, nhưng cô đang làm vậy. Cô hy vọng, Hàn Phục Chu sẽ đứng lên, cho một bạt tai thật mạnh, mắng cô hồ đồ, mắng cô bị người khác lừa gạt, bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần không bác bỏ cô, dùng, sự, thật, làm lý do phản bác lại cô!
Nhưng ông không có.
Hàn Niệm nghe được tiếng lòng của mình bị xé rách, bị xé từng chút, nhưng cô không biết đau lòng...Đúng, nó đã nát, sao có thể đau?
"Cho nên...là ông đúng không? Ông hại ch.ết rất nhiều người, hại ch.ết chú Đường, ép ch.ết mẹ...Ông không phải là ba của tôi, ông là kẻ thù của tôi." Nước mắt trào ra, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt đó, dữ tợn và khổ sở, trắng bệch, sau đó ông trực tiếp té từ trên ghế xuống đất.
Thật mạnh, nặng nề, ngã trên mặt đất, bụp một tiếng.