Chương 107: Chương 60.2
Đóng cửa phòng bệnh lại, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở ồ ồ. Trong một đêm dường như Hàn Phục Chu đã già đi rất nhiều, đôi mắt kiên quyết kia đã trở nên đục ngầu, ánh sáng trong mắt đã tan biến.
Hàn Niệm biết, đó là điều ông đã từng có, dù ở trong tù cũng chưa bao giờ từ bỏ...dã tâm. Cuối cùng nó cũng rơi xuống như ngôi sao băng, Hàn Phục Chu không có hy vọng gì nữa, ít nhất là ông không thể có hy vọng gì từ nơi cô nữa. Nhưng ngoại trừ cô, trên cuộc đời này, ông còn có thể dựa vào ai chứ?
"Bệnh của ba...Rất nặng phải không?" Hàn Phục Chu hỏi cô, bất luận câu trả lời là gì, ông cũng muốn biết.
Hàn Niệm gật đầu một cách bất đắc dĩ, không biết tại sao hốc mắt lại đỏ lên. Cô thực sự không phải con của bọn họ, không có sự quyết đoán của Phạm Tâm Trúc, cũng không có sự nhẫn tâm của Hàn phục Chu, cô chỉ là một người giả bộ kiên cường.
Hàn Phục Chu nhìn lên trần nhà màu trắng, ở đây rất sạch sẽ, nhưng lại khiến ông cảm thấy mất phương hướng, "Tiểu Niệm. Tiểu Niệm không phải tên của con bé, là tên ba đặt cho con..." Anh ngừng một lúc, tiếp tục nói, "Con cũng không hoàn toàn là con bé. Tuy ba nhớ con bé, nhưng ba biết, con là con, con bé là con bé. Ba thừa nhận lúc đầu ba chỉ muốn lừa gạt mình, nhưng có lẽ con sẽ không tin tưởng vào sự áy náy của ba...Nhiều lúc nhìn thấy con, đúng là cũng nghĩ đến con bé."
"Ba chỉ muốn biết, nếu con gái của ba còn sống, con bé lớn lên, sẽ có dáng dấp thế nào." Hàn Phục Chu nói xong, liếc mắt nhìn cô, "Cảm ơn con, đã giúp ba thực hiện. Nhưng mà...Xin lỗi con."
Hàn Niệm chỉ bình tĩnh nhìn ông, nước mắt trào ra trong hốc mắt, không rơi xuống. Cô cắn răng, để mình không rơi nước mắt.
"Có phải con đang nghĩ, có nên tin lời nói của ba hay không đúng không?" Hàn Phục Chu hít vào một hơi thật sâu rồi hỏi cô. Hàn Niệm không biết nên hay không nên gật đầu thừa nhận, cô sợ thú nhận mình không còn tin ông nữa, cô sợ nước mắt sẽ rơi xuống, thừa nhận sự mềm yếu của mình. Cô thực sự, thực sự không muốn nghe ông thẳng thắn hết tất cả với cô.
"Con không tin, cũng đúng." Hàn Phục Chu thở dài, "Trên thế giới này, ba cũng không tin người khác. Bởi vì không tin, mới đi từng bước, nhưng mà...Hình như ba đã sai rồi?"
"Ông thực sự cho là mình đã sai sao?" Hàn Niệm nhân lúc ông không để ý, đưa tay lau nước mắt, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình tĩnh và lạnh hơn, "Hay ông chỉ muốn gạt tôi..."
Hàn Phục Chu không trả lời câu hỏi của cô, vẫn tiếp tục nói về mình, hình như người nói dối quá lâu, dù lương tâm không lên án, cũng có lúc muốn nói hết ra, "Ba không tin bọn họ, bọn họ cũng không tin tưởng ba. Giống như mẹ của con, nếu không phải bà ấy bị người ta xúi bẩy nghi ngờ ba ngoại tình, bà ấy sẽ không nghe lén điện thoại của ba, cũng sẽ không biết chuyện bà ấy vốn không nên biết...Còn Đường Khải, bị gạt có gì không tốt chứ? Tại sao nhất định phải biết sự thật? Tiểu Niệm, trên thế giới này, không có ai tin tưởng ba, tín nhiệm ba, chỉ có một mình con."
"Đã từng." Hàn Niệm ngắt lời nói của ông như chém đinh chặt sắt, "Sau nay sẽ không còn nữa."
Hàn Phục Chu không có chút bất ngờ, dường như cũng không buồn phiền, giống như từng đi ngang địa ngục một lần, không có gì đáng sợ nữa, "Nhưng con phải biết, trên thế giới này, ba của con, không phải là người dơ bẩn nhất."
"Tôi biết ông không phải, nhưng ông cũng không phải người tốt." Hàn Niệm trả lời.
Ông cười khổ, không phủ nhận.
Hàn Niệm hơi do dự, chủ động hỏi ông một câu hỏi, "Ông còn nhớ lúc đầu tôi tên gì không?"
Nhưng câu hỏi duy nhất này, Hàn Phục Chu cũng không thể trả lời cô, "Ba không biết, lúc trước vì không có ai nhận nuôi con, được chuẩn đoán là đầu bị chấn động nên mất trí nhớ, ba mới nhận nuôi con."
Có lẽ Hàn Phục Chu thực sự không biết, cũng có thể ông biết cũng sẽ không nói với cô, bởi vì cô không chỉ không nhớ gì, cũng không có người thân còn sống. Biết và không biết, cũng không khác nhau mấy. Một thân phận giả tạo, cô cũng sống được nhiều năm như vậy, thay một cái tên thật, có lẽ ngược lại không quen lắm.
"Ép ch.ết mẹ, giết hại chú Đường, ông có từng hối hận không?" Hàn Niệm nhìn ông, người ba cô quen thuộc nhất, lại giống như một người cô hoàn toàn không biết, câu hỏi cô hỏi ông, giống như đang hỏi một người xa lạ.
"Từng có, con tin không?" Hàn Phục Chu hỏi lại.
Hàn Niệm không trả lời câu hỏi của ông, bởi vì bản thân cô cũng không có câu trả lời. Cô phát hiện câu hỏi của mình vô cùng ngây thơ, từng có thì thế nào? Ông đã làm, không thì thế nào, nợ máu trên người ông không chỉ một hai người.
Cô đứng dậy, xem ra phải rời đi. Hàn Phục Chu gọi cô lại, "Con còn đến thăm ba không?" Ông hôm nay, là một người lẻ loi hoàn toàn, bên cạnh ông, không còn ai nữa.
Hàn Niệm nhét chăn vào cho ông, thản nhiên nói, "Sẽ. Đường Diệc Thiên nói với tôi, tôi nên ở bên cạnh ông đến phút cuối cùng."
"Được rồi." Hàn Phục Chu khẽ cười, tuy đôi mắt vô cùng ảm đạm, nhưng trong nụ cười thực sự có sự thoả mãn, "Phút cuối ở tuổi già, có người chăm sóc trước khi ch.ết, có người gọi một tiếng ông ngoại, là đủ rồi."
Ngoài phòng bệnh, Đường Diệc Thiên ôm Diệu Linh ngồi trên ghế dài kể chuyện cho thằng bé nghe, Diệu Linh nghe vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen lúng liếng sáng rực.
Trên hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có y tá đi ngang qua, nhưng bước chân không có ngắt ngang tiếng nói nhỏ nhẹ động lòng người của anh.
"...Sau đó, thợ săn mổ bụng bà ngoại sói, cứu cô bé quàng khăn đỏ ra..."
Hàn Phục Chu cười nói với cô, "Con là do ba nhặt được!"
Cô mỉm cười, Đường Diệc Thiên ngẩng đầu nhìn cô, cũng cười.