Quyển 1 - Chương 17
Editor: Mông Nhỏ
""Không phải cậu ghét bỏ chỗ đó vừa nhỏ vừa cũ nát, ngay cả chỗ đậu xe đều không có à?"" Vu Nghiêm cúi đầu dùng đũa chọc một khối bánh nướng mứt chua ngọt nhỏ, thử cắn một miếng, thành phần chính là ngó sen với đậu xanh được ướp nước mơ, vị cũng được coi là giòn tan, chua ngọt vừa phải.....Nhưng cẩn thận thưởng thức, vẫn thấy thiếu chút gì đó.
Tháng đầu tiên sau khai giảng, bạn học Lưu Trọng Tề là một trong năm người có thành tích cao nhất lớp, là thành tích tốt nhất từ trước tới nay. Bởi vì có vết xe đổ, lần này Dụ Lan Xuyên không dám lấy hồng bao ra để chúc mừng cậu, liền rút một buổi chủ nhật dẫn cậu đi ra ngoài ăn mừng ---- tuy rằng Dụ Lan Xuyên không biết cái này có gì cần phải chúc mừng, hồi đi học anh chưa bao giờ xếp sau người thứ hai.
Anh chẳng có cái gì hay để nói với một thằng bé mắc bệnh tuổi dậy thì, không muốn khó xử nên gọi Vu Nghiêm đi cùng, để cảnh sát nhân dân giáo dục thêm cho thằng bé một chút về sự an toàn.
Nhà hàng là do Dụ Lan Xuyên bảo trợ lý đặt, chính anh cũng chưa từng tới. Vừa tiến vào liền thấy nhà hàng này có phong cách trang hoàng vô cùng hay, vây quanh bàn là những khe nước nhỏ, dưới nước đặt bằng khô. Nước không ngừng trôi, sương trắng liền toả ra bốn phương tám hướng, khiến người ngồi bên trong có cảm giác như trong hội bàn đào của thần tiên.
Vừa mở thực đơn ra mới phát hiện đây là một nhà hàng đồ chay.
Vu Nghiêm nghĩ không ra bình thường Dụ tổng làm bộ thế nào trước mặt đồng nghiệp, có khả năng trợ lí cho rằng anh sống bằng cách, ăn hoa uống sương, thải ra đều là vị hồng trà tốt nhất trên núi. Chỉ có loại nhà hàng ẩn hiện tiên khí như này mới xứng với Dụ tổng ẩn hiện tiên khí.
""Đừng khách sáo."" Dụ Lan Xuyên lơ đãng chọc chọc cái bàn màu xanh biếc, ""Chỗ đó gần, tôi đi làm cũng tiện đường qua đó. Tiểu Tề cũng thuận đường đi học, không cần đi tàu điện ngầm.""
""Vậy cơ á! Cái khác không nói, cậu vẫn còn nợ một số lớn tiền thuê nhà, một tháng hơn bảy ngàn, ai trả cho cậu? Một tháng tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!"" Vu Nghiêm này, có mặc vào long bào cũng không giống thái tử, ở bên trong đám sương mù, miệng phun đầy tục ngữ: ""Không cần phải lái xe, về sau phí đậu xe, tiền xăng không phải đều tiết kiệm? Cậu cho thuê cả cái xe với biển số, đều là khoản thu nhập thêm đó. Lan gia, làm giàu làm giàu dựa vào tiết kiệm!""
Dụ Lan Xuyên hối hận vì đã dẫn kẻ này đi ăn cơm, thật mất mặt.
Anh không nhiều không ít gắp một đũa hạnh nấm giả bào ngư: ""Vấn đề không phải là chuyển nhà, căn hộ kia có ý nghĩa đặc biệt, cậu không hiểu, vào ở chẳng khác nào phải.....""
""Tôi biết."" Vũ Nghiêm đánh gãy, ""Các cậu nói quy củ lớn bé, không phải là giấy chứng nhận viết tên ai, người đó về sau là Minh chủ sao? Từ xưa giang hồ hiểm ác, tranh quyền đoạt thế, có dựa vào đức hành thượng vị, dựa vào võ công thượng vị, dựa vào âm mưu quỷ kế thượng vị, dựa vào giết người thượng vị ----- cậu, Lan gia, hôm nay dựa vào phòng thượng vị, xưa nay chưa từng có, tràn trề hơi thở thời hiện đại.
Dụ Lan Xuyên mặc kệ cậu ta.
""Vùng đó cũng thuộc quyền quản lý của chúng tôi, về sau có chuyện gì, tôi có thể ôm đùi Minh chủ."" Vu Nghiêm liếc mắt một cái với Lưu Trọng Tề còn đang nghiêm túc uống canh, ghé vào tai Dụ Lan Xuyên nhỏ giọng nói, ""Cách vách còn có một mỹ nữ đặc biệt hữu duyên với cậu.""
Dụ Lan Xuyên: ""Biến!""
Vu Nghiêm đưa tay vỗ vai anh: ""Đi thôi, đừng phụ lòng phó thác của thế hệ trước nha, Lan gia.""
""Tôi bận sắp thành cẩu rồi, làm gì có thời gian quản việc vớ vẩn của bọn họ."" Dụ Lan Xuyên ghét bỏ tránh móng vuốt của cậu ta, dường như để tỏ vẻ anh và cách vách không hề có nửa xu quan hệ, anh ngồi nghiêm chỉnh một lát, cao ngạo lạnh lùng nói, ""Tôi nói là không được, đừng gây phiền phức với tôi........""
Anh còn chưa nói dứt lời, điện thoại đột nhiên vang lên, Dụ Lan Xuyên vừa thấy tên người gọi, vẻ mặt liền có chút khó coi ---- cuộc gọi từ chủ cho thuê nhà.
Chủ cho thuê nhà chẳng phải người thẳng thắn gì, một cuộc điện thoại khoảng chừng 5 phút, giọng nói vẫn cứ qua lại lượn lờ. Vu Nghiêm đều đã ăn xong một chén giả thịt nướng rồi, bên kia mới nói xong.
""Chuyện gì?"" Vu Nghiêm dò xét sắc mặt của anh, giật mình run lên một cái, ""Không phải là muốn tăng tiền thuê nhà chứ?""
Dụ Lan Xuyên một thân tiên khí đặt điện thoại xuống, trước mặt trẻ vị thành niên đành nuốt những lời thô tục trở lại.
Vu Nghiêm bẻ bẻ ngón tay, nhớ mang máng hợp đồng thuê nhà của Dụ Lan Xuyên ký trong một năm, hình như sắp đến hạn: ""Phi phi phi, miệng quạ đen, đồng ngôn vô kỵ(*)......Sẽ không tăng tiền thuê nhà thật chứ?""
(*)đồng ngôn vô kỵ: lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ
Hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, xung quanh tiếng nước lại ""thánh thót"" vang không ngừng, đại sảnh còn có tiếng đàn tỳ bà, bởi vậy Lưu Trọng Tề không hề nghe thấy cuộc thảo luận về ""Quốc kế dân sinh"" của các anh. Anh hùng thiếu niên đã nhịn mất một bữa cơm, rốt cuộc không thể nhịn được nữa đặt rau xuống, nói với Dụ Lan Xuyên: ""Anh, em chưa ăn no. Em muốn ăn bánh nướng gà chiên, thịt gà thật.""
Vu Nghiêm: ""Tôi cũng muốn ăn, anh, tôi muốn ăn thịt dê nướng, thịt dê thật.""
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Một ngày tháng sáu, sắc mặt của chủ cho thuê nhà, nói thay đổi là thay đổi ngay.
Tiền thuê nhà mãnh liệt tăng lên như cơn lốc xoáy, vĩnh viễn tới càng đột ngột hơn so với tình yêu. Nhanh chóng chạy tới, đưa Dụ tổng phong cách Tây đến viện 110.
Phòng ở của ông anh giữ gìn rất tốt, đã từng được quét tước qua, cũng không cần sửa chữa.
Cuối tháng, Dụ Lan Xuyên buông tha giãy dụa, xách túi vào ở ---- trong túi có chứa con riêng chính là bạn học Lưu Trọng Tề.
Cam Khanh nghe Trương Mỹ Trân nói chuyện về hai vị thiếu gia vừa di giá tới ở cách vách, cô chẳng qua chỉ là người làm công nhỏ chơi bời lêu lổng, buổi sáng mười giờ mới chậm chạp bắt đầu, cùng những người lên dây cót làm việc như thành phần trí thức hay học sinh trung học đều không giao thiệp. Cách vách đã chuyển đến mấy ngày, cô chỉ nghe thấy tiếng mở cửa phòng lúc đang ăn điểm tâm, còn chưa có gặp người.
Trước giờ tan tầm buổi tối, cô vừa gặm ngô nướng ông chủ Mạnh cho, vừa phát sầu xem lịch trên điện thoại di động ---- còn 4 ngày nữa mới đến ngày phát tiền lương, tiêu tiền không tính toán tốt, hiện cô không còn tiền nữa.
Cam Khanh quăng bắp ngô đã gặm sạch sẽ vào thùng rác: ""Chú Mạnh, cho con mượn hai mươi đồng, phát tiền lương rồi con sẽ trả chú.""
Mạnh Thiên Ý nghe vậy, làu bàu cằn nhằn, xoa xoa tay trên tạp dề, lấy ra năm mươi đồng đưa cho cô, quở trách nói: ""Tại sao lại không có tiền? Con một mình ăn no là cả nhà không đói, một ngày ba bữa, hai bữa ăn ở chỗ chú, tiền thuê nhà thu của con sáu trăm, suốt ngày mặc hai bộ quần áo rách rưới, cũng không biết làm đẹp, tiền con đâu? Đều xài đi đâu rồi?""
Cam Khanh cầm lấy năm mươi đồng, duỗi lưng một cái, không hình tượng nói: “Con cũng thấy kỳ quái, chú xem hộ con sau lưng có phải bị thần nghèo đeo bám hay không?”
Ông chủ Mạnh giận cô nộ kỳ bất tranh(*) liền quăng một cái tát, Cam Khanh ngay cả trốn đều thấy lười, thanh thuý bị đánh trúng, theo đó dựa vào mép bàn uống nước ngọt.
(*)nộ kỳ bất tranh: giận người không biết tranh đấu cho cuộc sống
Trừ ăn với uống ra, cô thật sự keo kiệt với khí lực của mình, một năm bốn mùa đều lộ vẻ ngủ đông không tỉnh, có thể tỉnh một động tác liền tỉnh một động tác, có thể đảo mắt sẽ không xoay cổ, ngay đến gật đầu đều ít động tác hơn người khác ---- người khác gật đầu thì cằm co lại sau đó trở về tại chỗ, cô gật đầu chính là hạ thấp bả vai, khi nào cần ngẩng đầu lại nâng lên.
Mạnh Thiên Ý thở dài: ""Con còn trẻ, cứ hồ đồ như vậy sao được, vì tương lai mà ngẫm lại đi? Con người vẫn phải dung nhập với xã hội thì mới sống được!""
Cam Khanh ""rầm rì"" một tiếng: ""Đang nghĩ tới đây.""
""Con nghĩ cái gì mà nghĩ! Hoặc là con đi học cái gì đó, chú nghe nói có cái gì kia......Là người lớn vẫn có thể thi đỗ vào trường cao đẳng? Con đi thi một lần, tốt xấu được một cái bằng cấp. Nếu không muốn học bài, liền giống chú đây, học một nghề cũng có thể sống tạm. Học phí chú cho con vay, tương lai từ từ trả lại.""
Cam Khanh: ""Kỹ năng của con cũng tạm được, biết nấu ăn, có thể làm phụ bếp.""
Mạnh Thiên Ý: ""Con được cái rắm! Con chỉ giỏi ăn!""
Cam Khanh nghe xong cười, lợn ch.ết không sợ nước sôi uống một hớp soda ướp lạnh.
Hốc mắt cô hơi sâu, có chút kiểu ‘lông mày đè mắt’, nhưng lúc cười rộ lên mặt mày phút chốc giãn ra, đuôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn đặc biệt ngọt ngào.
Mạnh Thiên Ý tận tình khuyên bảo: ""Cho dù con cái gì cũng không muốn làm, vậy con chỉnh đốn cho tốt một chút, lấy chồng lập gia đình, hảo hảo sống, vậy được chứ?
""A, cái này được,"" Cam Khanh duỗi ngón tay cái, ""Chú xem xem, với đức hạnh này của con, nghĩ muốn hấp dẫn được kẻ lắm tiền sao? Về sau mỗi ngày nằm ở nhà, soda một lần lấy hai bình, trộn vào mà uống.""
Mạnh Thiên Ý giận sắp hỏng mất: ""Nếu sư phụ con còn sống......""
""Chú Mạnh,"" Tươi cười bại hoại trên mặt Cam Khanh đột nhiên biến mất, ""Nói cái gì đó, sư phụ con thế nào chứ?""
Cô nói xong, ném cái bình không về phía sau, bình thuỷ tinh cực chuẩn dừng cách túi plastic một thước, vừa vặn rơi vào một chỗ trống, có thể so với tạp kỹ. Ném xong, cô xoay người bước đi.
""Cam nhi, trước lúc nhắm mắt sư phụ con đều không yên lòng con."" Mạnh Thiên Ý nói ở sau lưng cô, ""Sợ tính tình này của con! Sợ ông ấy mất, về sau không có ai quản đến nơi ở của con, gây chuyện không có ai thu thập cho con.""
""Con đã sớm không gây chuyện."" Cam Khanh cắm đầu, quay lại nhìn Mạnh Thiên Ý liếc mắt một cái, đèn đường kéo cái bóng của cô dài thật dài. Cô khoát tay với Mạnh Thiên Ý, ""Đã sớm không gây chuyện.""
Có năm mươi đồng Mạnh lão bản cho cô mượn, có thể mua được bánh rán ngon cho bữa sáng. Ngay sau khi thoát khỏi vũng bùn phải gặm bánh bao dưa muối ba ngày, Cam Khanh liền tính toán như vậy trong lòng, vừa no lại vừa tham.
Lúc này, điện thoại của cô rung vài cái, Cam Khanh tiếp cuộc gọi, bên kia truyền đến một giọng nữ vô cùng suy yếu: ""A lô.... Là, là tôi.""
Cam Khanh với ai cũng cười tủm tỉm sắc mặt đột nhiên lạnh nhạt xuống, lạnh lẽo ""Ừ"" một tiếng.
""Lần trước tiền trị viêm ruột thừa của tôi, chi trả xong rồi, tôi....... Tôi gửi lại qua ngân hàng cho cô, hay là......""
""Không cần,"" Cam Khanh nói, ""Tự mình giữ lại đóng tiền lò sưởi đi.""
""A, vậy......""
Cam Khanh đánh gãy cô ta: ""Còn có chuyện khác sao?""
""Không có, tiện thể cái này.......""
""Vậy như vậy đi, có việc hẵng tìm tôi."" Cam Khanh nói xong, không lưu tình cúp điện thoại, không chút nào lo lắng cho thể diện của đối phương........Bởi vì biết đối phương không hề có thể diện.
Hôm nay cô cùng với khách hàng ở trong tiệm bàn một ngày về ""Thuỷ nghịch""(*), có thể là bị phản phệ, suốt cả đêm đều thấy trong người không thoải mái. Vào tháng mười, sau thời gian dài gió đêm không còn thoải mái nữa, bắt đầu lộ ra một chút lạnh thấu xương. Cam Khanh khép chặt áo khoác thể thao trên người, cố gắng dời lực chú ý đến trên bánh rán, như vậy cô mới có thể tràn ngập chờ mong đối với ngày mai.
(*)thuỷ nghịch: ý chỉ đổi vận xui thành vận may
Ôm tinh thần trụ cột ""Bánh rán"", Cam Khanh về tới viện 110, vừa lên lầu liền thấy vài người quen ngăn trước cửa nhà cô.
Cam Khanh dụi dụi mắt, còn tưởng rằng mình tưởng niệm bánh rán quá thành ảo giác ---- mấy người kia phân biệt rõ ràng đứng thành hai nhóm, một bên là quán ""Bánh rán Sơn Đông "" ở đường phía Bắc, một bên kia là quán ""Bánh rán trái cây"" ở đường phía Nam, hai nhóm cãi nhau ngăn luôn Minh chủ vừa tan tầm về ở cửa nhà.
""Tiểu Dụ gia con phân xử, bọn họ Sơn Đông động thủ đánh người của chúng ta trước!""
""Ai khiêu khích trước?""
""Ai vi phạm trước?""
""Cướp cái X mẹ nhà ngươi, quán lão tử một tháng lãi ròng hơn vạn, việc gì phải cướp địa bàn của đám nghèo kiết xác các ngươi? Loại bánh rán nát kia của các ngươi, có thể bán thì hẵng bán, không thể bán thì cuốn xéo đi!""
Dụ Lan Xuyên mang theo laptop, mặt cứng ngắc nhìn hai đại bang phái tháng thu hơn vạn cãi nhau.
""Bây giờ vẫn còn muốn động thủ đúng không? Được thôi, tiếp chiêu!""
""Ngày mai ai cũng không cần buôn bán, khi nào khoa tay múa chân ra trắng đen rõ ràng rồi nói sau!""
""Sợ mi chắc?""
""Sợ mi chắc!""
Cam Khanh: ""...""
Không, không cần nha!