Chương 22: Hình giả
" Hợp tác? Anh đang nói gì vậy? " - Mai Ngọc Hân hỏi lại, hợp tác gì chứ? " Tôi cứu cha cô và cô trả ơn tôi " - Trương Huy Khánh giải thích, giọng nói có chút cứng nhắc
" Cha em, ông ấy có chuyện gì sao? " - Mai Ngọc Hân vờ hoảng hốt hỏi, thực chất trong lòng đã thầm dự đoán được một phần.
" Tôi biết tình trạng của cha cô hiện tại " - Lời mời có chút bí ẩn và dụ dỗ, lôi kéo sự chú ý của Mai Ngọc Hân
" Anh rốt cuộc đang nói gì? Em không hiểu! " - Cô dù gấp gáp đến đâu cũng không thể bộc lộ cảm xúc của mình trước một con cáo già như anh ta
" Một là cô gặp được cha, hai là cô thấy xác ch.ết của ông ta " - Không muốn nhiều lời, Trương Huy Khánh nói thẳng
" Anh đã biết? " - Đúng như cô nghĩ, anh ta đã biết hết tất cả và chỉ coi cô như một món đồ chơi mà đùa giỡn trong tay
" Tôi không có nhiều thời gian " - Trương Huy Khánh nhíu mày, gằn từng từ như muốn cảnh cáo cô, anh ghét những người dài dòng!
" Hợp tác! " - Mai Ngọc Hân mỉm cười nói, cô cũng chẳng muốn giả bộ ngây thơ làm gì, thật mệt mỏi, hơn nữa có một người chung sức với cô sẽ dễ dàng hơn mặc dù biết phải trả một cái giá thật đắt!
Trương Huy Khánh lúc này mới nhẹ gật đầu như hài lòng với câu trả lời của cô, sau đó anh ta đi ra ngoài, Robert cũng đã đợi sẵn ở đó, nói gì đấy vào tai Trương Huy Khánh rồi hai người ra khỏi biệt thự. Mai Ngọc Hân ngồi một mình, đáy lòng có chút lạnh lẽo. Cha cô, ông ấy đang ở đâu chứ? Cô tin năng lực của phái Trần gia sẽ không đến nổi tệ như thế, chắc chắn cha cô không sao, không sao đâu, Mai Ngọc Hân tự an ủi....
" Bọn cáo già bên kia thật ngu ngốc khi đối đầu với chủ nhân của Lý gia " - Ngồi trên xe, Robert khẽ nói, có thể thấy rõ sự mệt thị cùng khinh thường trong lời nói của anh ta.
" Một tấm ảnh, dẫn dụ con mồi, ngu ngốc! " - Trương Huy Khánh nhếch môi, thản nhiên nói.
Tại một nơi khác, Vỹ nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt, ông ta đang nhâm nhi ly rượu vang Pháp, đôi môi ông ta u tối và khóe miệng khẽ hừ hừ như một con dã thú lão luyện đang muốn bùng phát.
" Không nghĩ tới cậu ta sẽ tham gia vào vụ này " - Tiếng nói nhẹ nhàng hơi khàn của ông ta truyền vào tai Vỹ như một hồi chuông cảnh báo chứng tỏ ông ta đang tức giận.
" Chắc phải có lý do gì đó " -Vỹ cúi đầu nói, anh cũng đang rất thắc mắc tại sao Trương Huy Khánh lại nhúng tay vào việc không liên quan đến mình, đây không phải tác phong của hắn ta.
" Tao không cần biết, thằng nhóc khốn kiếp, nếu mày đã muốn chống đối tao thì sẵn sàng chịu cái ch.ết đi! " - Ông ta điên cuồng hét, ném ly rượu về phía Vỹ thật mạnh, chiếc ly thủy tinh chạm mạnh vào đầu anh khiến anh cực kì khó chịu nhưng vẫn phải nhẫn.
" Toàn một lũ khốn nạn, cút " - Ông ta chỉ tay ra ngoài cửa, miệng vẫn lầm bầm vài từ chửi tục, Vỹ nhanh chóng ra ngoài, đóng cánh cửa lại, anh thong thả đi về phía phòng mình, từng giọt máu thấm đẫm đầu tóc ướt tanh vị máu, lại phải băng bó rồi, không biết đây là lần thứ bao nhiêu? Đến bao giờ số phận của anh mới thoát khỏi ông ta, để có thể nhìn thấy một ngày mai tươi sáng cho tương lai và con người anh?
Cùng lúc đó, Mai Ngọc Hân nhận được một tin tức cực kì sốc từ Trương Huy Khánh cho người mang tới, tấm hình buổi sáng,...là giả!! Khỏi phải nói cô cũng biết âm mưu trong vụ này là muốn lừa gạt tình yêu thương của cô dành cho cha, dẫn dụ cô tới trước mặt bọn họ, để bọn ác ôn đấy cắn xé! Nếu không phải Trương Huy Khánh, chắc cô cũng chẳng biết có một chuyện như vậy, ngay cả Trần Quỳnh Trang cũng chưa đưa tin tức rõ ràng gì cho cô, chứng tỏ Lý gia cực kì mạnh! Nhưng dù sao cô cũng an tâm rồi, cha cô không sao, ông ấy vẫn ở bên cô, chỉ là ở một nơi thật xa.... Cô chắc chắc mình sẽ gặp được cha mà..