Chương 1: Xin lỗi em, là tôi đi nhầm WC nữ
Tại quán bar lớn trong thành phố. Những giọng cười ɖâʍ đãng, tiếng nhạc sập sình đen xen vào nhau. Trên sàn nhảy là những vũ công bốc lửa đang uốn éo thân mình. Tất cả những người đến đây đều nằm trong giới thượng lưu, thương nhân, cô chiêu cậu ấm đủ cả. Mọi người đều đến đây vì rượu và tình.
Càng uống rượu lai càng say tình- mà càng say tình thì càng muốn uống rượu...
Ở góc nhỏ, Dương Nhược Băng day trán, thật ồn ào! Phải gần chục năm rồi cô mới về nước- những kí ức đáng sợ năm đó lại tràn về.
Nhược Băng muốn uống, muốn quên đi tất cả...Mà hình như cô đã say rồi thì phải? Muốn say quá nhưng sao rượu càng vào lại càng tỉnh thế này?
Cmn, lúc này cư nhiên cô muốn ói...
Choạng vạng bước đi, thật may mắn cuối cùng Nhược Băng cũng lết được xác đến WC.
- Hic rượu thật nhạt a~
“.......” Hắn cần lời giải thích. Có người ngắm trộm hắn, rình rập hắn thì thôi đi!!!! Còn có người không biết liêm sỉ xem hắn đi.....
- Thằng khốn nhà anh mù hả? Dám vào WC nữ. Hay anh biến thái hả?
- Cút ra cho tôi...
Cùng với đó là những cái đánh trời giáng từ chiếc túi trên đôi tay nhỏ xinh của cô.
Hắn định tống cổ con điên này và cho cô ta bài học thì thấy khuôn mặt cô gái... Hắn nhếch mép cười:
- Xin lỗi em, là tôi đi nhầm WC.
“.....” quần chúng đi ở bên trong há hốc. Không lẽ anh ta cũng đi nhầm WC?
“Ực....”
Trong khi đó cô nàng nào đó nuốt nước miếng liên tục. Anh ta đẹp trai quá! Thân hình thon dài, ít nhất cũng phải 1m85, sống mũi cao chót vót- nổi bật nhất vẫn là đôi mắt chim ưng dài hẹp như có thể nuốt trọn bất cứ linh hồn nào...
Tên khốn này, đẹp trai như vậy làm gì chứ? Làm bà đây mê mẩn!