Chương 34: Cho phép em ăn tôi
Nhược Băng ăn xong xuôi rồi, cô muốn về lắm chứ! Nhưng cứ chuẩn bị đứng lên là y như rằng.
“ Nhược Băng à, cô thấy Cảnh Lê viên sao?
“ Tốt lắm”
“ Nhược Băng à, tối qua cô ngủ ngon không?”
“ Khá ngon.”
“Nhược Băng à, anh trai nhà chúng tôi có tốt không?”
“ Tuyệt vời, mười sao.”
Rốt cuộc cô vẫn không về được a.
Nhược Băng đã mất kiên nhẫn rồi, nếu không phải nể bối cảnh hùng hậu nhà anh, cô đập ch.ết anh ta như con gián rồi, còn ngồi đây dông dài hả?
“ Nhiên thiếu, anh có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi sao, xin cứ nói thẳng.”
“ Khụ...khụ...Quả thật có. Cô nghĩ sao về việc ở lại Cảnh Lê viên.”
Ặc, tai cô có ráy nhiều quá nên nghe nhầm à? Nhược Băng hướng mắt về chân ngắn.
Chủ nhân của mi nói gì thế, cầu phiên dịch a~~
“ Nhiên thiếu à, anh không đùa chứ? Cơm có thể ăn bừa còn lời không thể nói đùa được đâu hihi.”
Mạc Tu Nhiên nghiêm túc nói:
“ Đây là đề nghị của anh trai tôi, tôi chỉ là người truyền đạt. Nếu cô muốn từ chối hay có ý kiến gì, xin hãy gặp trực tiếp anh trai tôi.”
Ý anh ta là đại boss bảo cô dọn đến đây ở á? Nghĩ đến chuyện tối qua là Nhược Băng nổi cả da gà. Cmn, không phải anh ta đến thời kì rụng trứng, cần người giải quyết nhu cầu nên lấy cô làm bia đỡ đạn đấy chứ?
Fuck cả họ anh, Mạc Tu Nhiên...
Khoan, cả họ Mạc Tu Nhiên trong đó bao gồm cả đại boss thì phải, khụ khụ, cô đang nghĩ đen tối gì thế này
Nếu đúng là Mạc tổng nói vậy, cô dám đi nói với anh ta chữ “Không” chắc.
Con hàng Mạc Tu Nhiên này, anh phát điên gì rồi hả?
“ Nhiên thiếu à, anh phải xem xét kĩ lưỡng lại đi. Tôi với Mạc tổng cô nam quả nữ ở cùng một nhà không tốt gì đâu. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao chịu trách nhiệm.”
Mạc Tu Nhiên ánh mắt sâu sa nhìn Nhược Băng.
“ Không sai, mọi chuyện đã có anh tôi chịu trách nhiệm, cô không cần lo.”
Hôm nay là ngày gì hả? Bả thính bay đầy trời rồi!!!
Nhược Băng vội vàng xua tay.
“ Anh hiểu sai ý tôi rồi. Trông bề ngoài tôi hiền lành tử tế thế này thôi chứ tôi hám sắc lắm! Mà Mạc tổng lại “quốc sắc thiên hương” thế, nhỡ tôi không kìm lòng được mà ăn anh ta thì sao?”
“ Tôi có mười cái mạng cũng không chịu trách nhiệm được đâu nha.”
Mạc Tu Nhiên xin thua, không sợ anh trai ăn cô thì thôi...
Cô gái nhỏ à! Để giữ cô ở đây một đêm cô có biết anh trai dùng bao nhiêu cái máy bay chuyên dụng, bao nhiêu nước để thành mưa nhân tạo không hả?
Mà cái kiểu tư duy logic này quen quen nha, anh gặp ở đâu rồi nhỉ?
“ Ting...”
Điện thoại Mạc Tu Nhiên hiển thị tin nhắn.
“ Cho phép em ăn anh...”
Tay Mac Tu Nhiên run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất. Anh trai à? Anh biết nhắn tin không đầu đuôi như thế này dễ gây hiểu nhầm mối quan hệ đại ca đệ đệ trong sáng giữa hai người lắm không?
“ Cô xem đi, là anh trai vừa gửi cho tôi....”
Nhược Băng nghi ngờ nhận lấy điện thoại từ tay Mạc Tu Nhiên, sắc mặt anh ta kém thế nhỉ? Sức công phá của đại boss lớn thế sao?
Đến khi nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình điện thoại, ông trời ơi, chọc mù mắt chó của cô đi!!!!!!
Nhược Băng nhìn Mạc Tu Nhiên với đại ý, điện thoại Mạc tổng bị người ta ăn trộm à?
Mạc Tu Nhiên khinh bỉ, cô bị ấm nước à? Ai động nổi vào điện thoại của anh tôi.
“Nếu quả thực như vậy thì Mạc tổng cũng dễ dãi quá đi.”
Nhược Băng thì thầm.
Mạc Tu Nhiên tất nhiên đồng ý, cho một nghìn like.
Ai đó đang ngồi phòng họp chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm....
Các nhân viên tự hỏi một giây trước đang ở mùa xuân ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc giờ sao thành mùa đông vạn vật héo hon thế này
“ Thái độ làm việc của các người kiểu gì thế hả? Có tập trung không? Tối nay ở lại tăng ca cho tôi.”
Quần chúng khóc không ra nước mắt, đại boss à, rõ ràng là anh giận cá chém thớt a.
Mạc Tu Nghiêu quắc mắt, tôi là tổng giám đốc, thích giận cá chém thớt đấy! Các người muốn phản hả?
Thế là một đống người phải ở lại làm việc tới tận 12h khuya, kéo bao nhiêu điểm thù hận sang người Nhược Băng...
_________
Xin lỗi vì ra chương muộn a.
Hôm nay ta không được khoẻ lắm, nếu có thể ta sẽ ra 1 chương nữa vào tối này. Không thì ngày mai nhé!
Trân trọng xin lỗi.
Cảm ơn đã ủng hộ a~~
#Uyenca