Chương 100: Thiên trường địa cửu
________
Răng chạm răng, môi chạm môi, hai cơ thể dường như hoà làm một. Nhược Băng bị ngạt thở, không phải vì dưới nước thiếu dưỡng khí mà vì nụ hôn của anh quá sâu, quá gấp gáp.
Tay Mạc Tu Nghiêu xấu xa luồn vào trong áo Nhược Băng, nhẹ nhàng cởi bỏ dây áo ngực sau lưng cô, ghì cô sát người mình. Một tay khác chạm vào ngực cô xoa nắn.
“Đờ cờ mờ, anh dám...”
Bọt nước long lanh tạo lên khung cảnh huyền ảo...
Mạc Tu Nghiêu tiếp tục hôn cô, không cho phép cô khước từ mình.
“Ưm...Ừm...” Nhược Băng chỉ có thể ú ớ kêu lên, cố gắng cầu cứu đại sư huynh đằng sau, ai biết được cô lại rơi vào tay một con sói đói. Đàn ông đúng là, vẻ ngoài càng đẹp đẽ bao nhiêu thì càng lưu manh cầm thú bấy nhiêu.
Lục Khinh Trần ở phía sau bực bội xoa xoa mông của mình, bực tức vô cùng. Đường đường là ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh, người người kính trọng, là Đại đệ tử của Trầm Uyên- lão đại Hắc Hy. Ấy thế mà bị người ta giơ chân đá bay thì thôi, còn đá vào mông, quả thực nhục nhã vô cùng.
Lục Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi, còn dám cướp tiểu sư muội, thù này không báo anh không mang họ Lục.
Đằng trước bỗng bọt nước toé lên. Bạch Thiên Ân nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mắt, vừa xa lạ, vừa quen. Người này cũng quá đẹp đi! Mang vẻ đẹp Trung Hoa cổ đại, đặc biệt là đôi mắt phượng dưới chân mày ngài kia- như chứa đựng cả thế giới trong đó.
Cảm nhận của Bạch Thiên Ân khi nhìn sâu vào đôi mắt người đàn ông này, đó là thế giới cũng chỉ nhỏ bé thế này thôi!
Không hiểu có thứ gì đó đang thúc giục mạnh mẽ trong đầu cô. Bạch Thiên Ân kéo sát người đàn ông kia lại gần mình, đôi mắt nhỏ nhắn xinh xắn bóp cằm anh ta, cúi đầu hôn thật sâu. Dùng lưỡi đẩy vào khoang miệng người đàn ông.
Tần Cảnh Dật bất ngờ với hành động mạnh bạo của cô gái, nụ hôn đầu của anh là bị người ta cưỡng hôn...
Lục Khinh Trần tự nhiên có cảm giác không khí nóng nóng, đây là mạch nước ngầm đấy, sắp lạnh ch.ết anh rồi!
Chừng năm phút sau, phía trước tia sáng le lói xuyên qua.
Mạc Tu Nghiêu thì thầm bên tai Nhược Băng:
“Sắp rơi xuống thác nước, nằm yên trong lòng anh.”
Nhược Băng lườm Mạc Tu Nghiêu với đại ý: ranh con, buông bà ra.
Mạc Tu Nghiêu nhếch cằm: em muốn hôn tôi tiếp?
Sức nước càng ngày càng chảy xiết...
Ánh sáng mặt trời càng chói lọi.
Thân thể Mạc Tu Nghiêu ôm trọn Nhược Băng trong lòng, rơi tự do từ độ cao năm mươi mét của thác nước xuống.
“Ùm....”
Nhược Băng cảm giác vòng tay rắn chắc đang che chắn sức ép từ nước đến cô, đầu óc cô mơ hồ, nước chảy ù ù bên tai, chỉ nghe thấy giọng anh khẽ nói:
“Đừng sợ, nhắm mắt lại, có anh đây rồi!”
Đến khi Nhược Băng mở mắt ra thì anh đang ôm cô nổi trên con suối. Phía xa xa vang lên tiếng nước chảy ầm ầm của thác nước. Thác nước trắng xoá như mây khói, đôi mắt cô nhạt nhoà, đây liệu có phải giấc mơ không?
“ Em đau sao?” Mạc Tu Nghiêu một tay ôm cô trong lòng, một tay đẩy nước tiến về phía bờ xanh.
“ Không đau.”
Hốc mắt cô chua xót. Vào thời khắc sinh tử anh ấy không quan tâm đến mạng sống của mình, dốc lòng bảo vệ cô.
Nhược Băng tưởng tượng ra cảnh dưới chân thác nước này có thêm nhiều tảng đá nổi lên, chẳng phải anh ấy sẽ...
Cô không dám nghĩ tiếp.
Một người đàn ông vì bảo vệ cô gái đến tính mạng cũng không cần, cô sao có thể không cảm động cho được?
Nhược Băng đột nhiên thông suốt một điều, thời gian không phải vô tận. Cô yêu anh, rất rất yêu anh. Nếu không tận dụng, trân trọng thời gian ở bên anh, nếu như có một ngày sinh tử cách biệt thì phải làm sao?
Cô còn chưa kịp nói lời yêu anh...
Nên dù mai kia có chuyện gì xảy ra, bây giờ nhất định cô phải nói!
Mạc Tu Nghiêu vừa đặt cô xuống đất thì đầu anh bất ngờ bị ngoại lực kéo.
Cánh môi đỏ tươi như hoa đào của cô áp sát vào môi anh, anh nghe được tiếng nói trong trẻo khe khẽ của cô.
“Em yêu anh.”
_________
Hôm nay fb của ta bị rip nên không có tâm trạng viết:(( nếu có tệ mong mọi người bỏ qua. Mình không kịp viết Mật Tình.
Mọi người tiếp tục ủng hộ ta nhé ️️️
#Uyenca