Chương 110: Không phải em không lấy!

Mặc cho Nhược Băng phản kháng, Mạc Tu Nghiêu không những không dừng hành động của mình- trái lại còn dùng sức mãnh liệt hơn!
Bản tính của đàn ông chính là chiếm đoạt- điên cuồng chiếm đoạt! Bạn sẽ không biết được bộ mặt của một người đàn ông nếu chưa cởi quần hắn ra...
Cầm thú!


Trong lòng Nhược Băng đào mười tám đời tổ tông nhà anh lên mắng: Mạc cầm thú! Cầm thú!!!!
Mạc Tu Nghiêu thấy cô gái nhỏ trong lòng mình còn sức lực nghĩ chuyện khác, ra vào lại càng mạnh hơn, điên cuồng cướp hết mật ngọt thuộc về riêng cô.
Một đêm mê loạn, lửa tình triền miên.


Hai người sức lực dồi dào, lại cộng thêm tác dụng của thuốc kích tình, làm đủ chín lần.
Mạc Tu Nghiêu mãn nguyện cười, cuối cùng cô gái nhỏ cũng thuộc về riêng anh. Ngón tay thon dài khẽ lau đi giọt lệ trong suốt còn đọng lại trên mí mắt cô, anh ôn nhu nói,


"Cả đời này, Mạc Tu Nghiêu anh, KHÔNG PHẢI EM KHÔNG LẤY- Dương Nhược Băng."
Dù cho em là ai? Quá khứ hay hiện tại! Tương lai êm đềm hay mịt mù đầy giông bão! Anh vì em mà sinh, vì em mà tồn tại...
Ôm lấy cô thật chặt, mắt anh nhắm nghiền rồi ngủ say giấc trong yên bình....


Ngay khi anh vừa nhắm mắt, đôi mắt ngọc của Nhược Băng khẽ mở, rèm mi chớp chớp phát ra ánh sáng trong đêm.
Miệng cô lầm bẩm gì đó, sau đó cũng vùi đầu vào trong lòng anh ngủ say.
......
4h sáng.


Nhược Băng tỉnh giấc, toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức như bị nghiền nát, đặc biệt là ở phía bên dưới hạ thân do kịch liệt quá độ khiến cô ngồi dậy cũng thấy rát.


available on google playdownload on app store


Nhìn thấy thứ gì đó của ai đó vẫn chưa chịu rời xuống khỏi mình, đáy lòng cô dâng lên một trận ảo não, chả lẽ bà đây phế chim nhỏ nhà anh?


Mà thôi đi! Cô còn có việc quan trọng hơn phải làm! Trong thuốc kích tình có chứa một lượng thuốc mê vô cùng lớn, tạm thời anh ta chưa thể tỉnh dậy được.


Nhược Băng đã tính toán từ sớm, cô đã uống thuốc giải chuẩn bị sẵn, vả lại nghiệp vụ sát thủ ngày trước của cô vẫn còn, đương nhiên có thể tự giác thức dậy đúng giờ.


Nhìn đống quần áo rách nát nằm dưới đất, Nhược Băng thật muốn chửi thề, cũng may cô đã chuẩn bị quần áo hành lí sẵn sàng, để cuốn gói sớm khỏi đây.


Nhược Băng mau chóng tắm qua rồi vào thư phòng của Mạc Tu Nghiêu. Cái gì cũng phải nhanh, anh ta là Mạc lão đại đứng đầu giới hắc bang, không thể thả lỏng mà xem thường được.


Chừng mười lăm phút sau Nhược Băng đem theo chiếc USB bước ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn phức tạp nhìn người đàn ông ngủ say trên giường, cô còn mơ hồ nhìn thấy dưới tấm ga trải giường màu trắng, có vết lạc hồng...


Thao tác nhanh gọn xách vali ra khỏi Cảnh Lê viên. Nhược Băng đáy lòng có chút không nỡ, tuy cô không ở nơi này lâu, nhưng không biết từ khi nào cô đã xem nó là nhà. Cô chợt nhớ hơi ấm trong căn nhà kia, trong căn phòng ấy...


Mưa phùn mùa đông như muốn đè nặng trên đôi vai gầy yếu của cô gái. Đôi chân cô chỉ có thể nặng nề bước đi!
Từ phút bước chân khỏi nơi này, đã định trước cô có một tương lai cô độc!


Cô- hoang dã, cô đơn như con sói trên thảo nguyên. Dù có thuần phục được nó, sẽ có một ngày con sói quay về thảo nguyên mênh mông của mình!
Nhược Băng nheo mắt nhìn, đằng sau cô có một chiếc ferrari màu đen đang bám theo cô.
Cô dừng lại, nó cũng dừng lại.
Cô đi, nó cũng đi.


Nhược Băng cười chua xót, thản nhiên đi về phía chiếc ferrari.
Một người đàn ông cao lớn, đêm đen cũng không tài nào át nổi khí trên người y, mở cửa xe bước ra. Trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ bạc, khiến người ta không tài nào thấy được dung mạo, chỉ có đôi mắt đen âm u sâu thẳm như bầu trời.


"Chào mừng Trầm tiểu thư gia nhập Ly Mộ!"
Người đàn ông tiến đến ôm Nhược Băng, còn cầm bàn tay nhỏ của cô, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ- đúng chuẩn phong cách phương Tây.
Khoé môi Nhược Băng khẽ nhếch, thản nhiên cười, "Được Cris lão đại đích thân đón, còn gì vinh hạnh hơn?"


Người đàn ông có vẻ tâm tình không tệ, cười lớn, ra tư thế mời Nhược Băng lên xe.
"Trầm tiểu thư, mời."
Nhược Băng chậm rãi bước lên xe. Bóng lưng cô thẳng tắp, kiên cường, đã quyết sẽ không đau, không hối, không quay đầu!
Không đau ư?
Sao trong lòng cô lại thế này...


Đau tận xương tủy...
Đau tận tâm can...
Ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ đã là hư vô...
Tạm biệt Mạc Tu Nghiêu, tạm biệt tình yêu tuổi trẻ cuồng ngạo....
....Còn.....






Truyện liên quan