Chương 60: Làm bạn
Editor: Thư
Lúc Đơn Cảnh Xuyên về đến nhà đã gần mười một giờ, Cố Linh Nhan cuộn tròn trên ghế sofa mí mắt lờ mờ đã nhanh ngủ thiếp đi, nghe được tiếng mở cửa mới dụi dụi mắt, chống cánh tay rón rén đứng lên.
"Sao còn chưa ngủ?" Anh đau lòng đưa tay kéo cô đến bên cạnh, xoa xoa tóc của cô, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, "Rửa mặt rồi hả?"
"Ưm." Cố Linh Nhan nhắm mắt nhích lại gần trong lòng anh, "Em bé vừa mới ngủ không lâu, trong phòng ngủ thì chị Bội Bội còn chưa ngủ."
Anh gật gật đầu dẫn cô đi vào phòng ngủ, giúp cô đắp mền nhìn cô ngủ thiếp đi rồi mới thay bộ quần áo khác, đi đến phòng Thiệu Tây Bội.
Trong phòng ngủ đèn còn sáng, Thiệu Tây Bội lẳng lặng dựa lưng vào đầu giường, lúc nhìn thấy anh vào thần sắc hơi căng thẳng.
Đơn Cảnh Xuyên đi vài bước đi đến bên giường cô ngồi xuống, nhìn em bé sơ sinh trong giường nói khẽ, "Nhóc con này thường ngủ không sâu, mỗi ngày em ngủ trễ hơn thằng bé, thức dậy sớm hơn bé, như vậy không được."
"Em đang chuẩn bị ngủ." Cô chống lại ánh mắt anh, nửa ngày muốn nói lại thôi, "Anh, đều đã lâu như vậy, anh ấy..."
"Vấn đề có chút khó giải quyết." Anh nhíu nhíu mày trầm giọng nói, "Vốn anh ta là nhân viên chính phủ quan trọng trong thành phố, bởi vì anh ta vừa từ chức có mấy tháng, đột nhiên hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mặt trên hoài nghi là anh ta ăn hối lộ trước mới sợ tội từ chức, anh ta lại từ chức tất cả tiền quỹ và tài liệu xuất nhập điều tr.a tới một phần kiểm duyệt."
"Theo lời khai cá nhân về trong sạch của anh ta nhưng là hiện tại tất cả chứng cứ toàn bộ đều đã chỉ anh ta tiếp nhận món nợ này." Đơn Cảnh Xuyên nhíu mi, "Anh ta đã phải chịu phạt vì em chưa kết hôn, hồ sơ ghi lại cũng rất không có lợi cho anh ta."
Thiệu Tây Bội nghe được, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, càng ngày càng đau đớn, cắn môi không nói gì.
"Em yên tâm, nếu anh ta thật sự không hề đụng đến thì anh ta sẽ không có việc gì, vấn đề tạm giam chẳng qua chỉ trong thời gian dài ngắn, anh ta ở trong cục hoàn toàn bình an."
Hai tuần trước cô mới ra viện về nhà, hơn nửa tháng nay Đơn Cảnh Xuyên chẳng những một mực bôn ba chuyện này, còn phải chuẩn bị hôn lễ một tháng sau cùng Cố Linh Nhan, cô thấy giữa lông mày anh không thể che hết vẻ mệt mỏi, trong lòng chua xót.
Cô biết Đơn Cảnh Xuyên và Phó Lăng bởi vì đều có quan hệ cột chèo, chuyện Phó Chính không thể nhúng tay nhiều, nhất là Đơn Cảnh Xuyên xưa nay chính trực nghiêm trang như vậy, tìm kiếm, nghĩ cách điều động người hoàn toàn cũng là vì người em gái là cô.
"Anh, cảm ơn." Cô ngẩng nhìn vào ánh mắt của anh, hốc mắt hơi phiếm hồng.
"Người một nhà không so đo thiệt hơn" Đơn Cảnh Xuyên để gối đầu ở một bên, để cô nằm thẳng ở trên giường lại giúp cô dịch góc chăn, "Thân thể em mới phục hồi như cũ, vẫn còn cần chăm sóc em bé, hiện tại anh ta cũng không tiện thăm hỏi cái gì, em không cần lo lắng việc này, điều này cũng là ý của anh ta."
Cô gật gật đầu, mặt áp vào gối bên cạnh một chút..
...
Hiện tại Phó Chính ở trong cục, Lâm Văn lo lắng cơm nuốt không trôi, ở nhà cũng ngây ngốc không được, trên cơ bản mỗi ngày đều tới phòng trọ thăm Thiệu Tây Bội và em bé với Phó Thiên.
"Hiện tại Phó Lăng tạm thời đình chỉ công tác và tiếp nhận kiểm tra, có khả năng phải cách chức." Giữa lông mày Lâm Văn như tiều tụy hơn mười tuổi, thái dương có tóc bạc ẩn hiện, "Phó Chính, nó làm sao có thể tham ô được? Nếu như nhà họ Phó chúng ta không tốt cũng tuyệt đối không có khả năng làm việc ăn hối lộ trái pháp luật này."
"Hiện tại thằng bé nhỏ như vậy mà chính ba mình cũng không thấy được mấy lần." Bà thở dài ở trên ghế sofa ngồi xuống, lúc ôm em bé hốc mắt càng muốn phiến hồng.
Vốn Thiệu Tây Bội ở một bên xếp đồ trẻ sơ sinh, nghe nói như thế liền lập tức ngừng động tác trên tay lại.
"Mẹ." Phó Thiên thấy sắc mặt Thiệu Tây Bội càng ngày càng khó coi, đưa tay vuốt vuốt bả vai Lâm Văn nói, "Chúng ta đều biết anh mà, anh tuyệt đối không có khả năng làm loại chuyện này, cho nên chỉ cần tr.a rõ ràng, anh sẽ nhanh chóng có thể ra ngoài."
"Có thể là có người cố ý muốn hãm hại anh ấy hay không?" Lúc này Thiệu Tây Bội thình lình nói một câu, vừa dứt lời, em bé mà Lâm Văn ôm vào trong ngực vẫn im lặng bỗng nhiên liền khóc lên.
Lâm Văn bị tiếng khóc dọa người này nhảy dựng, Thiệu Tây Bội vội vàng đi qua ôm em bé giọng thì thầm cho em bé uống sữa
Một bên Phó Thiên nghe câu nói Thiệu Tây Bội xong cau mày suy nghĩ, cầm điện thoại đi đến ban công gọi dãy số.
***
Đầu tháng bảy thời điểm Thiệu Tây Bội để cho Dung Tiễn lái xe đưa cô đi tới thành phố K.
Thời tiết nóng bức, nhưng thành phố K là thành phố nhiều mưa, đi ở trên đường cũng có vẽ hóng mát, Dung Tiễn cùng Thiệu Tây Bội bảy lần quặt tám lần rẽ đi tới sông nhỏ tiếp giáp mấy tòa khu dân cư.
"Tôi không lên được rồi." Dung Tiễn đưa cô đến cửa, "Tôi ở trong xe chờ cậu."
Thiệu Tây Bội gật đầu, đẩy xe em bé đi vào thang máy.
Nhà này có chút cổ xưa nhưng cũng an tĩnh, cô lấy địa chỉ Đơn Cảnh Xuyên cho, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lúc Lục Mộc nhìn thấy cô cả người đều ngây ngẩn, mãi đến khi mắt thấy em bé trên xe mới hồi phục tinh thần lại, hơi run rẩy mở cửa ra để cho cô vào.
Trong phòng bố trí giống nhà ở thành phố S, Thiệu Tây Bội ôm em bé đi vào phòng khách, thấy tấm hình trên bàn trà thì dừng bước.
Trong đó một tấm hình lúc cô còn đang ở nhà trẻ, trên ảnh chụp cô có hai bím tóc, trong tay chính đang cầm bó hoa tươi cười nho nhỏ tràn đầy, còn có ảnh chụp khác là một người phụ nữ đang thêu, như là Lục Mộc khi còn trẻ.
"Là bé trai hà?" Sau lưng cô, Lục Mộc hơi hơi khom người, vẫn cẩn thận nhìn em bé, "Bộ dáng rất giống con."
Giọng Lục Mộc mang theo tia nhu ý nhợt nhạt, Thiệu Tây Bội quay đầu ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bà, hơi hơi đỏ hốc mắt.
"Sống ở chỗ này.... Đã quen thuộc chưa?" Thiệu Tây Bội nhẹ nhàng hỏi.
"Ở đâu cũng như nhau." Lục Mộc vén tóc ở bên tai, cầm cốc nước nước đưa cho cô, "Nơi này không nóng như thành phố S, giao thông cũng tiện lợi, không có bất tiện gì."
Thiệu Tây Bội trầm mặc thật lâu, đột nhiên mở miệng kêu một tiếng "Mẹ".
Lục Mộc vừa nghe đến tiếng gọi này, trong ánh mắt liền nảy lên một cỗ khó nói nên lời, bà hơi hơi nghiêng mặt một chút, không có đón nhận ánh mắt Thiệu Tây Bội.
"Con dẫn em bé về sớm một chút đi." Bà tận lực che dấu giọng nói khẽ run, "Khuya rồi em bé có khả năng cảm lạnh, khóc rống lên sẽ không tốt."
Trong phòng yên lặng hoàn toàn, Thiệu Tây Bội nhìn kỹ thần sắc của bà, giơ tay nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, "Lần sau con trở lại thăm mẹ."
"Bội Bội." Lục Mộc nhìn bóng lưng cô muốn đi ra khỏi phòng, cuối cùng mở miệng gọi cô, "Về sau con... Không nên tới."
Thiệu Tây Bội nghe xong lời này, nước mắt vừa mới nhịn xuống lại sắp tràn ra, trong ánh mắt mang theo một tia buồn bã, "Vì cái gì?"
"Con có cuộc sống của mình." Lục Mộc cúi đầu nhặt lên một tấm hình trên mặt đất, "Ngay tại nơi này, con không cần lo lắng mẹ sẽ quấy rầy đến con."
"Con không phải sợ mẹ sẽ quấy rầy con." Thiệu Tây Bội lắc lắc đầu, giọng điệu trong cổ có tia nghẹn ngào, "Mẹ, chẳng lẽ là căn bản mẹ không muốn liếc mắt nhìn con và bé con một cái sao?"
Lục Mộc yên lặng nhìn cô và em bé đang yên tĩnh nằm trong xe, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, "... Cố gắng chiếu cố tốt chính mình."
Đây là điều cuối cùng mẹ có thể làm cho con rồi.
Con không cần phải lo lắng cho mẹ nữa đâu, khi đến đây mẹ sớm đã vừa lòng, do mẹ gây ra cho con nhiều đau đớn như thế nên mẹ xứng đáng nếm trải tất cả.
Về sau cáo biệt, mẹ đã dùng mấy năm xa xỉ được ở bên con để tự hiểu ra mình không có tư cách ở bên cạnh con nữa.
***
Hôn lễ càng gần, cuối cùng thì Cố Linh Nhan cũng trải qua kì sinh nhật hai mươi tuổi, trong lúc cấp bách Đơn Cảnh Xuyên phải làm trâu làm ngựa ở chỗ Cao Kỳ Kỳ một giờ trước đó mới lấy được sổ hộ khẩu để dẫn cô đến cục dân chính đăng kí.
Tựa hồ nhân viên cục dân chính đều nhận thức ra vị cục trưởng trong vụ cướp máy bay năm trước, nhân viên lại vẫn cố ý cẩn thận lật chứng minh thư so với mặt mũi của Cố Linh Nhan.
"Tôi đều đã 20, cũng không phải mới hai tuổi." Cố xù lông bị nhìn đến có chút mất hứng, kéo ống tay áo Đơn Cảnh Xuyên ưu thương than thở, "Bọn Ngôn Hinh đều đã cười nhạo em mấy ngày rồi, bây giờ em liền thực sự thành phụ nữ đã kết hôn thì làm sao bây giờ?"
Đơn Cảnh Xuyên đen mặt nhìn cô một cái, trầm ngâm trong khoảng khắc mới nói, "Hối hận rồi hả?"
"Cũng không phải." Cô nhìn xem bốn phía phóng đủ loại ánh mắt thèm muốn người đàn ông của mình, giơ cằm nhỏ lên, "Xem ra em là công dân tốt trăm năm có một rồi, em liền cố mà về làm bà vợ già của ông lão này vậy."
Nhân viên công tác vẫn nghe bọn họ đối thoại, lúc này nhịn không được cười lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đơn Cảnh Xuyên hiện lên rõ ràng một tia chế nhạo, Đơn Cảnh Xuyên thật sự ngẩng cao đầu vẫn như cũ, hai tay tiếp nhận sách đỏ hướng thật sự cảm ơn họ.
Lúc chụp ảnh thật sự lại đã xảy ra chút chuyện, nhiếp ảnh gia vốn đã muốn đè nút chụp rồi, bạn học Cố xù lông chợt "nha" một tiếng, trướng đỏ mặt đứng khỏi lên.
Đơn Cảnh Xuyên ngồi ở bên cạnh cô cũng cả kinh, vội vàng giận tái mặt hỏi cô làm sao vậy, bốn phía đều là người, cô xấu hổ đến mức sắp nghẹt thở rồi, run rẩy bắt đầu làm ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói mấy chữ.
Anh nghe xong, tiêu hóa một hồi mới lĩnh ngộ được có chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt luôn giữ ý tứ xuất hiện một biểu tình cực kỳ kỳ lạ, như cười lại như không, đứng lên nói với nhiếp ảnh gia, "Ngại quá chúng ta có thể đợi một chút rồi chụp được không, xin hỏi toilet ở nơi nào?"
...
Cuối cùng, khi rời khỏi cục dân chính, mặt trời đều sắp xuống núi rồi, Cố Linh Nhan giống như quả bóng xì hơi, hữu khí vô lực cầm sách đỏ đi về phía trước.
Đơn Cảnh Xuyên đi ở bên cạnh cô nhìn thấy thần sắc cô ảo não, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, rốt cục nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu cô.
"Anh đừng cười nữa!" Thỏ xù lông hoàn toàn phát điên, thật sự là quá dọa người, lúc chụp hình đám cưới dì cả đột nhiên đến thì tính là chuyện gì bây giờ!
"Khó chịu sao?" Anh biết khi cô tới ngày luôn luôn giống bộ đội vũ trang đánh giặc, giữ cổ tay cô trầm giọng hỏi.
"Không tồi." Thần sắc cô vẫn cực kỳ khó chịu như cũ, "Phiền ch.ết phiền ch.ết, đang êm đẹp, dì cả đến làm gì! Làm phụ nữ thực phiền! Anh thay em “đón” dì cả đi!"
Đơn Cảnh Xuyên ở một bên đen mặt không nói không rằng nghe xong, sau đó thật lâu mới chậm rãi mở miệng, "Vậy hiện tại em tạm nghỉ học, anh giúp em làm giấy xin bảo lưu để sinh em bé."
Cố Linh Nhan hoảng sợ vạn phần quay đầu lại nhìn anh, thấy vẻ mặt anh thật sự nghiêm túc, lắc đầu liên tục, "Bà đây biết sinh con đau bao nhiêu, muốn sinh anh tự sinh!"
"Nhiều chuyện anh đã thay em làm rồi, vậy em làm gì?" Anh nghĩ, nghiêm mặt nói.
"Vậy thì ở nhà làm bà Đơn, phụ trách ra sức tiêu xài số tiền anh kiếm được chứ gì nữa!" Cô suy nghĩ một hồi, một chưởng chụp lên bờ vai anh hắn, “Em là thiếu nữ còn tuổi thanh xuân gả cho anh, anh lời lớn rồi! Việc nhỏ này muốn thành giao không?”
Anh thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của cô chỉ biết thở dài, cực không có nguyên tắc gật đầu, "Đước, thành giao."
Cuối cùng bà Đơn mới nhậm chức cũng vứt chuyện xấu hổ ở cục dân chính ra sau đầu, huýt sáo thật dài rồi bổ nhào vào trong lòng hắn.
Đơn Cảnh Xuyên ôm cô nàng vĩnh viễn không chịu lớn nào đó vào lòng, trong lòng nhất thời cảm khái muôn vàn.
Ngày đi đêm đến, hiện tại anh mới phát hiện thì ra sau này còn có nhiều tháng ngày đến không đếm xuể còn đang chờ bọn họ đi qua.
Thật sự là không còn chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này đâu.
Có em/anh làm bạn, cả đời không uổng.
Lúc Đơn Cảnh Xuyên về đến nhà đã gần mười một giờ, Cố Linh Nhan cuộn tròn trên ghế sofa mí mắt lờ mờ đã nhanh ngủ thiếp đi, nghe được tiếng mở cửa mới dụi dụi mắt, chống cánh tay rón rén đứng lên.
"Sao còn chưa ngủ?" Anh đau lòng đưa tay kéo cô đến bên cạnh, xoa xoa tóc của cô, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, "Rửa mặt rồi hả?"
"Ưm." Cố Linh Nhan nhắm mắt nhích lại gần trong lòng anh, "Em bé vừa mới ngủ không lâu, trong phòng ngủ thì chị Bội Bội còn chưa ngủ."
Anh gật gật đầu dẫn cô đi vào phòng ngủ, giúp cô đắp mền nhìn cô ngủ thiếp đi rồi mới thay bộ quần áo khác, đi đến phòng Thiệu Tây Bội.
Trong phòng ngủ đèn còn sáng, Thiệu Tây Bội lẳng lặng dựa lưng vào đầu giường, lúc nhìn thấy anh vào thần sắc hơi căng thẳng.
Đơn Cảnh Xuyên đi vài bước đi đến bên giường cô ngồi xuống, nhìn em bé sơ sinh trong giường nói khẽ, "Nhóc con này thường ngủ không sâu, mỗi ngày em ngủ trễ hơn thằng bé, thức dậy sớm hơn bé, như vậy không được."
"Em đang chuẩn bị ngủ." Cô chống lại ánh mắt anh, nửa ngày muốn nói lại thôi, "Anh, đều đã lâu như vậy, anh ấy..."
"Vấn đề có chút khó giải quyết." Anh nhíu nhíu mày trầm giọng nói, "Vốn anh ta là nhân viên chính phủ quan trọng trong thành phố, bởi vì anh ta vừa từ chức có mấy tháng, đột nhiên hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mặt trên hoài nghi là anh ta ăn hối lộ trước mới sợ tội từ chức, anh ta lại từ chức tất cả tiền quỹ và tài liệu xuất nhập điều tr.a tới một phần kiểm duyệt."
"Theo lời khai cá nhân về trong sạch của anh ta nhưng là hiện tại tất cả chứng cứ toàn bộ đều đã chỉ anh ta tiếp nhận món nợ này." Đơn Cảnh Xuyên nhíu mi, "Anh ta đã phải chịu phạt vì em chưa kết hôn, hồ sơ ghi lại cũng rất không có lợi cho anh ta."
Thiệu Tây Bội nghe được, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, càng ngày càng đau đớn, cắn môi không nói gì.
"Em yên tâm, nếu anh ta thật sự không hề đụng đến thì anh ta sẽ không có việc gì, vấn đề tạm giam chẳng qua chỉ trong thời gian dài ngắn, anh ta ở trong cục hoàn toàn bình an."
Hai tuần trước cô mới ra viện về nhà, hơn nửa tháng nay Đơn Cảnh Xuyên chẳng những một mực bôn ba chuyện này, còn phải chuẩn bị hôn lễ một tháng sau cùng Cố Linh Nhan, cô thấy giữa lông mày anh không thể che hết vẻ mệt mỏi, trong lòng chua xót.
Cô biết Đơn Cảnh Xuyên và Phó Lăng bởi vì đều có quan hệ cột chèo, chuyện Phó Chính không thể nhúng tay nhiều, nhất là Đơn Cảnh Xuyên xưa nay chính trực nghiêm trang như vậy, tìm kiếm, nghĩ cách điều động người hoàn toàn cũng là vì người em gái là cô.
"Anh, cảm ơn." Cô ngẩng nhìn vào ánh mắt của anh, hốc mắt hơi phiếm hồng.
"Người một nhà không so đo thiệt hơn" Đơn Cảnh Xuyên để gối đầu ở một bên, để cô nằm thẳng ở trên giường lại giúp cô dịch góc chăn, "Thân thể em mới phục hồi như cũ, vẫn còn cần chăm sóc em bé, hiện tại anh ta cũng không tiện thăm hỏi cái gì, em không cần lo lắng việc này, điều này cũng là ý của anh ta."
Cô gật gật đầu, mặt áp vào gối bên cạnh một chút..
...
Hiện tại Phó Chính ở trong cục, Lâm Văn lo lắng cơm nuốt không trôi, ở nhà cũng ngây ngốc không được, trên cơ bản mỗi ngày đều tới phòng trọ thăm Thiệu Tây Bội và em bé với Phó Thiên.
"Hiện tại Phó Lăng tạm thời đình chỉ công tác và tiếp nhận kiểm tra, có khả năng phải cách chức." Giữa lông mày Lâm Văn như tiều tụy hơn mười tuổi, thái dương có tóc bạc ẩn hiện, "Phó Chính, nó làm sao có thể tham ô được? Nếu như nhà họ Phó chúng ta không tốt cũng tuyệt đối không có khả năng làm việc ăn hối lộ trái pháp luật này."
"Hiện tại thằng bé nhỏ như vậy mà chính ba mình cũng không thấy được mấy lần." Bà thở dài ở trên ghế sofa ngồi xuống, lúc ôm em bé hốc mắt càng muốn phiến hồng.
Vốn Thiệu Tây Bội ở một bên xếp đồ trẻ sơ sinh, nghe nói như thế liền lập tức ngừng động tác trên tay lại.
"Mẹ." Phó Thiên thấy sắc mặt Thiệu Tây Bội càng ngày càng khó coi, đưa tay vuốt vuốt bả vai Lâm Văn nói, "Chúng ta đều biết anh mà, anh tuyệt đối không có khả năng làm loại chuyện này, cho nên chỉ cần tr.a rõ ràng, anh sẽ nhanh chóng có thể ra ngoài."
"Có thể là có người cố ý muốn hãm hại anh ấy hay không?" Lúc này Thiệu Tây Bội thình lình nói một câu, vừa dứt lời, em bé mà Lâm Văn ôm vào trong ngực vẫn im lặng bỗng nhiên liền khóc lên.
Lâm Văn bị tiếng khóc dọa người này nhảy dựng, Thiệu Tây Bội vội vàng đi qua ôm em bé giọng thì thầm cho em bé uống sữa
Một bên Phó Thiên nghe câu nói Thiệu Tây Bội xong cau mày suy nghĩ, cầm điện thoại đi đến ban công gọi dãy số.
***
Đầu tháng bảy thời điểm Thiệu Tây Bội để cho Dung Tiễn lái xe đưa cô đi tới thành phố K.
Thời tiết nóng bức, nhưng thành phố K là thành phố nhiều mưa, đi ở trên đường cũng có vẽ hóng mát, Dung Tiễn cùng Thiệu Tây Bội bảy lần quặt tám lần rẽ đi tới sông nhỏ tiếp giáp mấy tòa khu dân cư.
"Tôi không lên được rồi." Dung Tiễn đưa cô đến cửa, "Tôi ở trong xe chờ cậu."
Thiệu Tây Bội gật đầu, đẩy xe em bé đi vào thang máy.
Nhà này có chút cổ xưa nhưng cũng an tĩnh, cô lấy địa chỉ Đơn Cảnh Xuyên cho, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lúc Lục Mộc nhìn thấy cô cả người đều ngây ngẩn, mãi đến khi mắt thấy em bé trên xe mới hồi phục tinh thần lại, hơi run rẩy mở cửa ra để cho cô vào.
Trong phòng bố trí giống nhà ở thành phố S, Thiệu Tây Bội ôm em bé đi vào phòng khách, thấy tấm hình trên bàn trà thì dừng bước.
Trong đó một tấm hình lúc cô còn đang ở nhà trẻ, trên ảnh chụp cô có hai bím tóc, trong tay chính đang cầm bó hoa tươi cười nho nhỏ tràn đầy, còn có ảnh chụp khác là một người phụ nữ đang thêu, như là Lục Mộc khi còn trẻ.
"Là bé trai hà?" Sau lưng cô, Lục Mộc hơi hơi khom người, vẫn cẩn thận nhìn em bé, "Bộ dáng rất giống con."
Giọng Lục Mộc mang theo tia nhu ý nhợt nhạt, Thiệu Tây Bội quay đầu ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bà, hơi hơi đỏ hốc mắt.
"Sống ở chỗ này.... Đã quen thuộc chưa?" Thiệu Tây Bội nhẹ nhàng hỏi.
"Ở đâu cũng như nhau." Lục Mộc vén tóc ở bên tai, cầm cốc nước nước đưa cho cô, "Nơi này không nóng như thành phố S, giao thông cũng tiện lợi, không có bất tiện gì."
Thiệu Tây Bội trầm mặc thật lâu, đột nhiên mở miệng kêu một tiếng "Mẹ".
Lục Mộc vừa nghe đến tiếng gọi này, trong ánh mắt liền nảy lên một cỗ khó nói nên lời, bà hơi hơi nghiêng mặt một chút, không có đón nhận ánh mắt Thiệu Tây Bội.
"Con dẫn em bé về sớm một chút đi." Bà tận lực che dấu giọng nói khẽ run, "Khuya rồi em bé có khả năng cảm lạnh, khóc rống lên sẽ không tốt."
Trong phòng yên lặng hoàn toàn, Thiệu Tây Bội nhìn kỹ thần sắc của bà, giơ tay nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, "Lần sau con trở lại thăm mẹ."
"Bội Bội." Lục Mộc nhìn bóng lưng cô muốn đi ra khỏi phòng, cuối cùng mở miệng gọi cô, "Về sau con... Không nên tới."
Thiệu Tây Bội nghe xong lời này, nước mắt vừa mới nhịn xuống lại sắp tràn ra, trong ánh mắt mang theo một tia buồn bã, "Vì cái gì?"
"Con có cuộc sống của mình." Lục Mộc cúi đầu nhặt lên một tấm hình trên mặt đất, "Ngay tại nơi này, con không cần lo lắng mẹ sẽ quấy rầy đến con."
"Con không phải sợ mẹ sẽ quấy rầy con." Thiệu Tây Bội lắc lắc đầu, giọng điệu trong cổ có tia nghẹn ngào, "Mẹ, chẳng lẽ là căn bản mẹ không muốn liếc mắt nhìn con và bé con một cái sao?"
Lục Mộc yên lặng nhìn cô và em bé đang yên tĩnh nằm trong xe, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, "... Cố gắng chiếu cố tốt chính mình."
Đây là điều cuối cùng mẹ có thể làm cho con rồi.
Con không cần phải lo lắng cho mẹ nữa đâu, khi đến đây mẹ sớm đã vừa lòng, do mẹ gây ra cho con nhiều đau đớn như thế nên mẹ xứng đáng nếm trải tất cả.
Về sau cáo biệt, mẹ đã dùng mấy năm xa xỉ được ở bên con để tự hiểu ra mình không có tư cách ở bên cạnh con nữa.
***
Hôn lễ càng gần, cuối cùng thì Cố Linh Nhan cũng trải qua kì sinh nhật hai mươi tuổi, trong lúc cấp bách Đơn Cảnh Xuyên phải làm trâu làm ngựa ở chỗ Cao Kỳ Kỳ một giờ trước đó mới lấy được sổ hộ khẩu để dẫn cô đến cục dân chính đăng kí.
Tựa hồ nhân viên cục dân chính đều nhận thức ra vị cục trưởng trong vụ cướp máy bay năm trước, nhân viên lại vẫn cố ý cẩn thận lật chứng minh thư so với mặt mũi của Cố Linh Nhan.
"Tôi đều đã 20, cũng không phải mới hai tuổi." Cố xù lông bị nhìn đến có chút mất hứng, kéo ống tay áo Đơn Cảnh Xuyên ưu thương than thở, "Bọn Ngôn Hinh đều đã cười nhạo em mấy ngày rồi, bây giờ em liền thực sự thành phụ nữ đã kết hôn thì làm sao bây giờ?"
Đơn Cảnh Xuyên đen mặt nhìn cô một cái, trầm ngâm trong khoảng khắc mới nói, "Hối hận rồi hả?"
"Cũng không phải." Cô nhìn xem bốn phía phóng đủ loại ánh mắt thèm muốn người đàn ông của mình, giơ cằm nhỏ lên, "Xem ra em là công dân tốt trăm năm có một rồi, em liền cố mà về làm bà vợ già của ông lão này vậy."
Nhân viên công tác vẫn nghe bọn họ đối thoại, lúc này nhịn không được cười lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đơn Cảnh Xuyên hiện lên rõ ràng một tia chế nhạo, Đơn Cảnh Xuyên thật sự ngẩng cao đầu vẫn như cũ, hai tay tiếp nhận sách đỏ hướng thật sự cảm ơn họ.
Lúc chụp ảnh thật sự lại đã xảy ra chút chuyện, nhiếp ảnh gia vốn đã muốn đè nút chụp rồi, bạn học Cố xù lông chợt "nha" một tiếng, trướng đỏ mặt đứng khỏi lên.
Đơn Cảnh Xuyên ngồi ở bên cạnh cô cũng cả kinh, vội vàng giận tái mặt hỏi cô làm sao vậy, bốn phía đều là người, cô xấu hổ đến mức sắp nghẹt thở rồi, run rẩy bắt đầu làm ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói mấy chữ.
Anh nghe xong, tiêu hóa một hồi mới lĩnh ngộ được có chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt luôn giữ ý tứ xuất hiện một biểu tình cực kỳ kỳ lạ, như cười lại như không, đứng lên nói với nhiếp ảnh gia, "Ngại quá chúng ta có thể đợi một chút rồi chụp được không, xin hỏi toilet ở nơi nào?"
...
Cuối cùng, khi rời khỏi cục dân chính, mặt trời đều sắp xuống núi rồi, Cố Linh Nhan giống như quả bóng xì hơi, hữu khí vô lực cầm sách đỏ đi về phía trước.
Đơn Cảnh Xuyên đi ở bên cạnh cô nhìn thấy thần sắc cô ảo não, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, rốt cục nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu cô.
"Anh đừng cười nữa!" Thỏ xù lông hoàn toàn phát điên, thật sự là quá dọa người, lúc chụp hình đám cưới dì cả đột nhiên đến thì tính là chuyện gì bây giờ!
"Khó chịu sao?" Anh biết khi cô tới ngày luôn luôn giống bộ đội vũ trang đánh giặc, giữ cổ tay cô trầm giọng hỏi.
"Không tồi." Thần sắc cô vẫn cực kỳ khó chịu như cũ, "Phiền ch.ết phiền ch.ết, đang êm đẹp, dì cả đến làm gì! Làm phụ nữ thực phiền! Anh thay em “đón” dì cả đi!"
Đơn Cảnh Xuyên ở một bên đen mặt không nói không rằng nghe xong, sau đó thật lâu mới chậm rãi mở miệng, "Vậy hiện tại em tạm nghỉ học, anh giúp em làm giấy xin bảo lưu để sinh em bé."
Cố Linh Nhan hoảng sợ vạn phần quay đầu lại nhìn anh, thấy vẻ mặt anh thật sự nghiêm túc, lắc đầu liên tục, "Bà đây biết sinh con đau bao nhiêu, muốn sinh anh tự sinh!"
"Nhiều chuyện anh đã thay em làm rồi, vậy em làm gì?" Anh nghĩ, nghiêm mặt nói.
"Vậy thì ở nhà làm bà Đơn, phụ trách ra sức tiêu xài số tiền anh kiếm được chứ gì nữa!" Cô suy nghĩ một hồi, một chưởng chụp lên bờ vai anh hắn, “Em là thiếu nữ còn tuổi thanh xuân gả cho anh, anh lời lớn rồi! Việc nhỏ này muốn thành giao không?”
Anh thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của cô chỉ biết thở dài, cực không có nguyên tắc gật đầu, "Đước, thành giao."
Cuối cùng bà Đơn mới nhậm chức cũng vứt chuyện xấu hổ ở cục dân chính ra sau đầu, huýt sáo thật dài rồi bổ nhào vào trong lòng hắn.
Đơn Cảnh Xuyên ôm cô nàng vĩnh viễn không chịu lớn nào đó vào lòng, trong lòng nhất thời cảm khái muôn vàn.
Ngày đi đêm đến, hiện tại anh mới phát hiện thì ra sau này còn có nhiều tháng ngày đến không đếm xuể còn đang chờ bọn họ đi qua.
Thật sự là không còn chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này đâu.
Có em/anh làm bạn, cả đời không uổng.