Chương 15
- Chúc mừng anh!
Tiếng Adele bị miệng Zach bịt lại. Dưới tay cô, hai vai anh ướt đẫm vì vừa bị cầu thủ đổ cả thùng nước đá lên đầu.
Vừa dứt nụ hôn nồng nàn, anh ghì cô sát vào ngực mình. Zach ghé tai cô nói nhỏ:
- Mình sẽ còn ăn mừng tiếp, khi chỉ có hai đứa với nhau.
Adele nhắc:
- Sắp Giáng sinh, bọn trẻ nghỉ hết. Làm gì có thời gian/
Zach rên rỉ:
- Anh phải mau tìm cách gần em thôi. – Zach hơi ngả người ra sau, mắt không rời Adele. – Cảm ơn em đã tới.
Cô ngước lên đắm mình trong đôi mắt màu nâu sáng rực và ngắm nụ cười chưa dứt trên môi anh. Tim cô tràn ngập niềm vui, niềm tự hào và một cảm giác không thể gọi tên:
- Mừng vì đội anh chiến thắng.
- Huấn luyện viên Z!
Anh nhìn qua đầu Adele xem ai gọi, đoạn mỉn cười buông thõng hai tay. Anh ghé tai cô nói nhỏ:
- Anh sẽ sớm gặp lại em.
“Sớm” nhất cũng phải chờ đến sáng thứ Hai. Tiffany và Kendra đi cắm trại với đội khiêu vũ ở San Angelo đến cuối ngày. Mới sáng ra, Zach đã tươi tỉnh gõ cửa nhà Adele. Mặc quần shorts và áo lạnh tay ngắn, Zach cùng Adele chạy bộ như mọi khi. Không giống những lần trước, cứ chạy một đoạn, anh lại dừng để hôn cô. Đến ngã tư đường số năm và phố Hoa Hồng Vàng, chiếc hôn kéo dài không dứt. Zach không thể chờ lâu hơn. Anh cương cứng và áp mạnh vào cô. Chặng đường gần mười ki lô mét đành rút ngắn. Họ nhanh chóng quay về với bông tắm sục của Sherilyn, ngâm mình trong nước nóng nổi bọt thơm mùi hương hoa hồng.
Zach ngồi trong bồn tắm, đối diện Adele. Ngón chân cái cô vuốt ve bắp chân anh:
-Hôm thứ bảy ngoài sân trông anh quyết đoán ghê. Chẳng trách mấy cô bạn Devon khen anh hết lời.
Adele cúi mặt che nụ cười dưới đám bong bóng. Zach với tay nắm bàn chân cô:
- Chỉ mấy cô đó khen thôi sao?
Adele nhún vai:
- Có lẽ còn vài người ngoài nữa. Họ thích xem anh hơn xem bóng.
Xát ngón tay vào gan bàn chân Adele, Zach xoa thành vòng tròn nhỏ:
- Lúc nhìn lên khán đài, anh không tin vào mắt mình. Cứ tưởng em không đến chứ. May mà hiệp đầu anh không thấy em đấy.
- Sao lại may?
Zach hôn mu bàn chân cô:
- Vì như thế anh căng thẳng gấp mười lần. Anh không muốn bối rối trước mặt em.
Bọt xà phòng trượt từ chân xuống mắt cá Adele. Nhìn Zach ngồi trước mặt, hôn lên chân mình, tim Adele đập rộn ràng:
- Anh không muốn thua trước khán giả chứ?
- Tất nhiên, nhưng nếu chủ yếu anh không muốn bẽ mặt khi có em ở đó. Hồi anh còn khoác áo cầu thủ, anh không phải lo phần tán tỉnh con gái. Đúng thật, cả đời anh chỉ phải tán có mình em thôi đấy. Anh cắn nhẹ mu bàn chân Adele. - Lúc đầu ở trường đại học, giờ thì ở đây.
- Anh đang lo tán em đấy à?
- Thế em tưởng anh ngồi đây làm gì. Anh có tắm bồn đầy mùi hoa hồng bao giờ đâu.
- Em tưởng anh thích.
Zach lắc đầu:
- Anh chỉ thích em thôi. Từ hôm thấy em trong phòng thể dục của trường Cedar Creek, anh đã muốn chiếm lấy em rồi.
Mong muốn chiếm hữu không giống tình yêu, nhưng xúc cảm nồng nàn trong trái tim Adele không muốn chấp nhận điều đó. Bụng Adele nôn nao như vừa nuốt phải một nắm bọt xà phòng. Cô lo sau này sẽ phải muộn phiền khi nhớ nhung mái đầu vàng óng và cặp mắt nâu đang đăm đăm nhìn cô. Zach dịu dàng hỏi nhỏ:
- Em đang nghĩ gì thế?
Adele lắc đầu:
- Không có gì.
Anh sẽ không muốn nghe những suy nghĩ của cô. Lạy trời, bản thân cô cũng không muốn biết mình đang nghĩ gì. Không hiểu sao cô lại yêu anh sâu đậm như hồi họ mới đôi mươi. Tình yêu cô lớn dần sau từng cái hôn của anh, từng nhịp đập trái tim cô. Từ khi họ quấn lấy nhau trong nhà vệ sinh nữ đến nay, tình yêu ấy lớn dần và ngày càng mãnh liệt hơn.
- Thế sao em nhíu mày?
Nghe Zach nói, cô mới biết dấu suy tư đang hiện lên trên nét mặt. Cô cười gượng:
- Em đang nghĩ về nhà rồi em sẽ nhớ anh nhiều lắm.
Adele không nói sai, nhưng đó không hẳn là suy nghĩ trong đầu cô bây giờ.
- Còn lâu, lo gì em. Với lại, biết đâu lúc ấy em không muốn về nữa.
Adele muốn nói anh nữa. Ước gì Zach nói anh muốn cô ở lại Cedar Creek với anh, nhưng anh chỉ lặng im và cắn nhẹ gót chân cô. Đáng lẽ Adele nên đứng dậy, rời bồn tắm ngay. Đáng lẽ cô nên đi thật xa trước khi cô lại dâng hết tình yêu của mình cho anh như những ngày xưa cũ.
Đi xa mãi mãi là ý định khôn ngoan nhưng thay vì thực hiện nó, cô chìa tay cho anh. Buông bàn chân cô, Zach kéo cô về phía anh và với tay lấy bao cao su bên cạnh bồn. Thấy anh đứng lên, cô bèn cầm bao giấy đen vuông vuông từ tay anh. Quỳ trước mặt anh, cô nghe bọt nước vờn nhẹ trên hai bầu ɖú tròn căng, nghe nước phun thẳng lên da đùi. Adele ngước mặt nhìn anh. Mi mắt Zach hạ xuống, che đôi mắt nâu mê mụ. Tiếng rên của Zach trầm và khàn khàn. Anh vén tóc che mặt cô gọn ra sau.
- Anh sướng quá.
Zach thì thào. Ánh mắt anh nhìn vào cô cháy rực đam mê. Các ngón tay anh sục vào mái tóc bồng bềnh của Adele. Anh không đẩy, hoặc dúi đầu cô từ phía sao như nhiều người đàn ông khác thường làm. Anh chỉ giữ tóc cô và đắm đuối nhìn cô giúp anh thỏa thích. Zach nói anh thích cô chiều chuộng anh như thế. Sau giây lát, anh ngửa đầu ra sau và kết thúc.
Khi cơn cực khoái qua đi, anh vòng tay khoác cô, nâng cô dậy. Ghì chặt cô vào ngực mình, anh thủ thỉ:
- Cảm ơn em. Em làm anh nhớ lần đầu tiên em làm cho anh.
- Em cũng chưa quên.
Luồn tay giữa hai thân thể đang sáp lại, Adele vuốt bao cao su suốt chiều dài của nó, cô đẩy anh ngồi xuống. Bọt nhẹ bồng bềnh ngay giữa khuôn ngực rắn chắc của anh. Dạng chân hai bên người Zach, cô ôm khuôn mặt anh bằng cả hai tay và hôn anh say đắm. Đầu ngực cô cọ nhẹ lên làn da ấm nóng của anh. Những ngón tay cô lùa vào tóc anh ướt rượt. Môi cô chà lên gáy, lên cổ anh. Những gì có giữa anh và cô không chỉ đơn thuần là thỏa mãn ham muốn thể xác. Ngoài hai cơ thể đang quyện vào nhau còn có một thứ khác nữa. Khi anh đã vào sâu trong người cô, hai bàn tay cô âu yếm ôm khuôn mặt anh. Cô nhìn sâu vào đáy mắt anh. Hơi thở hổn hển của anh phả trên má cô khi cô chuyển động.
- Zach.
Tiếng gọi anh chất nặng nỗi khát khao và cảm xúc mãnh liệt. Chỉ mấy phút sau, làn sóng từ cơn cực khoái lan tỏa khắp bề mặt da cô, bóp nghẹt trái tim cô. Mười đầu ngón tay cô bấu chặt vào người cô. Khi anh rùng mình, tưới bên trong người cô. Adele cúi xuống hôn anh. Nụ hôn lần này ngập tràn bao cảm xúc giằng xé từ tận đáy tâm hồn.
Khi lửa tình lắng dịu, anh vuốt tóc vương trên má cô. Ánh mắt anh quan sát thật kỹ từng chi tiết nhỏ trên mặt cô như thể anh đang tìm kiếm thứ gì:
- Anh tưởng mình làʍ ȶìиɦ hôm nay sẽ không thú vị bằng tuần trước. Hóa ra anh lầm.
Adele ôm cổ Zach, hôn lên thái dương anh. Cô biết phải làm sao đây. Lần thứ hai trong đời, cô lại yêu anh mù quáng.
Zach cắn nhẹ bờ vai cô:
- Hai tuần tới sẽ bận lắm đây. Bọn trẻ nghỉ học đến tận đầu năm mới, nhưng anh vẫn muốn gặp em. Trước khi chị em sinh em bé, em quay về Idaho , anh sẽ tận dụng mọi cơ hội để được gần em. Anh hôn đường cong giữa cổ và bờ vai cô. – Em đo rồi, anh sẽ nhớ em nhiều lắm.
Adele có nhiều điều muốn nói, chẳng hạn cô cũng sẽ nhớ anh, nhưng cô không nói nên lời. Cảm xúc đau đớn lúc này thật lạ lùng. Hoặc có lẽ đó là những xúc cảm cũ từ mối tình đầu giờ được khơi lên, sống động mạnh mẽ lạ thường. Sợ hãi trong lúc ruột gan như nắm tơ vò, Adele không biết phải làm gì.
- Anh muốn ăn gì không?
- Anh đói ngấu rồi. Em còn bánh ngọt hôm trước không?
- Bánh hiệu Eggor phải không?
- Đúng rồi. Anh thích bánh ấy.
Agele lắc đầu cười. Giá Zach cũng yêu cô như yêu bánh Eggos!
Zach đi rồi, Agele lại cắm cúi bên trang bản thảo. Nhóm nhân vật từ bao dải ngân hà khác và cốt truyện độc đáo choán hết tâm trí cô. Adele không muốn nghĩ đến chuyện phải lòng Zach Zemaitis. Cô không muốn mổ xẻ, phân tích mối tình rối rắm này. Tính toán các chuyến du hành trong vũ trụ và sáng tạo người ngoài hành tinh còn dễ hơn nhiều.
Khoảng năm giờ rưỡi, Adele lái xe đón Kendra ở trường. Vừa thắng xe sau dãy xe buýt vừa đưa đội của Kendra từ San Angelo trở về, cô biết ngay có chuyện không ổn. Kendra khoác ba lô trên vai đứng lủi thủi một mình, hai mắt đỏ hoe.
Cô bé vừa vào xe, Adele hỏi ngay:
- Có chuyện gì thế con?
- Chẳng có gì.
- Tiffany đâu? Nó không quá giang về nhà sao?
- Nó đi với Lauren Marshall rồi.
- Có phải cô bé có mẹ kế là Genevieve Brooks không?
- Dạ phải.
Nhưng Adele chắc chắn là Tiffany không ưa Genevieve. Đưa xe hòa vào dòng xe cộ trên đường đến bệnh viện, cô hỏi:
- Sao lại phải thế? Dì cháu mình sẵn lòng đưa Tiffany về cơ mà.
- Nó không muốn đi với dì cháu mình nữa.
Adele liếc nhìn Kendra:
- Hai đứa cãi nhau à?
Kendra lắc đầu. Đuôi tóc quệt ngang vai áo:
- Nó thấy dì hôn ba nó ngoài sân bóng.
Adele đỏ mặt quay lại nhìn đường. “Nguy to rồi”
- Ra vậy. Giờ chắc nó ghét dì lắm.
- Tiffany bảo dì cũng như những người khác, giả vờ thích nó để chiếm ba nó.
- Ăn nói linh tinh.
Xe dừng trước đèn đỏ. Adele vén tóc lên vành tai:
- Thế con có tin không?
Kendra nhún vai:
- Nói tin cũng không phải. Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Tiffany bảo con không đến nhà nó tập nhả được nữa. Mà từ giờ đến thứ sáu, nếu con không tập, đội con sẽ thua đội Pampas mất. – Kendra rơm rớm nước mắt. – Nếu Tiffany ghét con, các bạn khác cũng ghét con cho xem.
- Làm gì có chuyện đó. Các bạn khác vẫn mến con chứ.
Kendra sụt sịt lau nước mắt:
- Không đâu. Chúng nó toàn làm theo Tiffany thôi.
Nhớ lại địa ngục hồi trung học phổ thông, Adele phát sợ. Kendra khóc to:
- Giá mà con đừng phải chuyển nhà về đây. Con nhớ trường cũ, bạn cũ quá hà.
- Hay con mời bạn khác trong đội tới nhà ta cùng tập với con.
- Không biết có được không nữa.
- Con cứ hỏi đi. Tối mai, ta sẽ dẹp hết đồ đạc trong phòng khách ra ngoài. Con tha hồ tập.
- Để con hỏi đã.
Nhưng hôm sau đến trường đón Kendra sau buổi tập, Adele lại thấy cháu đứng một mình. Bị Tiffany lạnh nhạt, con bé khổ sở và cô đơn. Chờ đến thứ sáu không thấy tiến triển gì, Adele đem chuyện ấy nói với Zach lúc họ cùng gắn xích đu trong phòng trẻ. Tiffany, Kendra và cả đội đến khu mua sắm bán bánh quy nhằm gây quỹ cho chuyến đi xa sắp tới.
- Tiffany có nói với anh chuyện nó thấy hai đứa mình hôn nhau ngoài sân bóng không?
Đang xem tờ hướng dẫn lắp ráp, Zach ngẩng phắt lên:
- Không. Con bé có thấy đâu nhỉ?
- Có đấy.
Đặt tờ giấy xuống, Zach cầm chân xích đu bằng sắt lên:
- Con bé tới nói gì với em?
- Ai đời Tiffany đi nói với em. Nó mách Kendra thôi. Em đoán nó đang giận giỗi ghê lắm.
- Giờ chắc có giận, nhưng lâu dần nó sẽ quên thôi.
Adele mở bịch bù loong, ốc vít:
- Em không nghĩ dễ như vậy đâu.
- Theo em có khó gì nào?
Adele không muốn mồi lê đôi mách chuyện con gái Zach:
- Anh nên nói chuyện với con cho rõ ràng.
- Anh nói chứ. Nhưng giờ em biết những gì, nói anh nghe trước đã.
- Tiffany giận em, nên không muốn chơi với Kendra nữa.
Cầm túi nhựa từ tay cô, Zach tìm tuốc nơ vít cán dài:
- Để tối nay anh nói chuyện với con xem thế nào. Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. – Zach cúi xuống đọc hướng dẫn. – Trời đất, lắp thứ này khó ghê.
Adele lấy miếng bạt có in hình thú rừng làm chỗ ngồi xích đu trong hộp ra xem:
- Ôi, xinh quá. – Cô vặn dây cót hộp nhạc. Tiếng trẻ con hát bi bô âm vang khắp phòng. – Nhìn đồ chơi xinh xắn thế này mà anh không muốn có con ư?
Đang chăm chú đọc, Zach nhì lên nhăn nhó:
- Không
Adele bật cười:
- Giờ anh biết lắp đồ dùng trong phòng trẻ con rồi. Khi nào sinh con, em sẽ thuê anh làm giúp
- “Khi nào sinh con ư?” Chẳng phải em từng bảo anh em sắp hết tuổi sinh nở rồi sao?
Adele nghiêng đầu:
- Sắp gì nữa. Hết đến nơi rồi. Nói chung em luôn thích em bé, nhưng từ hồi ở với Sherilyn, em nóng lòng muốn có ngay.
- Thật sao?
- Giờ có một đứa bồng thì hay biết mấy. Hai đữa cũng tổt.
- Những hai cơ?
- Anh không bao giờ nghĩ có một con hơi ít à?
Zach nhún vai:
- Denvon là con một nên muốn Tiffany cũng là con một. Anh thấy thế cũng được.
- Tiffany thích có em trai lắm.
- Anh biết. Nó thì gì chả thích nhưng đâu phải cái gì cũng chiều được.
- Con bé cũng không thích anh và em gặp nhau đâu.
Zach ráp hai ống sắt với nhau:
- Ba con anh sẽ đến Austin ăn mừng năm mới. Sau đó, anh tin chắc Tiffany sẽ thoải mái thôi.
Giá Adele cũng lạc quan được như Zach.
- Mình sẽ đưa Tiffany và Kendra cùng đi xem phim chẳng hạn.
Adele thầm nghĩ: “ Nếu không có kết quả tốt, chắc chắn đó sẽ là thảm họa”.
- Đồng ý.
- Đó sẽ là buổi hẹn hò chính thức của anh và em.
Adele lắc đầu:
- Không hẹn hò gì cả.
Yêu Zach, Adele không muốn giây dưa đến quẻ ám tai ác kia.
- Em làm sao vậy? Sao cứ hễ đụng chuyện hẹn hò là em giãy nảy lên thế?
Nếu Adele kể hết với Zach, anh sẽ tưởng cô mất trí.
Đưa hộp đồ trang trí cây thông Noel cho Tiffany cầm, Zach lục bên trong lấy ngôi sao bằng thiếc mạ vàng. Dù hai cha con sẽ đến Austin ăn mừng giáng sinh, họ vẫn cùng trang trí cây thông như mọi năm. Ngày trước, Denvon thường thuê người trang trí hộ nhưng Tiffany và anh muốn tự chọn cây và tự trang hoàng.
- Sao con không nói với ba rằng con thấy ba hôn cô Adele ngoài sân bóng?
Tiffany nhún vai, vờ chăm chú nhìn mấy quả bóng đủ màu trong hộp:
- Nói ra ngượng lắm. Con ngạc nhiên vì không thấy báo đăng tin ấy. Cả thành phố thấy ba xoắn xuýt lấy cô ấy.
Nói thế hơi quá. Chỉ nửa thành phố đi xem thôi. Với lại, dù giàu trí tưởng tượng đến mấy cũng không thể nhằm một hôn với chuyện “xoắn xuýt” này nọ! Giờ nghĩ lại, Zach mới thấy đáng lẽ anh nên chờ Adele chỉ còn một mình thì hơn. Nhưng khổ nỗi khi đó, anh không biết Tiffany nhìn thấy.
- Ba thích cô Adele.
- Con ghét cô ấy lắm.
Zach trèo lên ghế:
- Con ghét cô ấy vì biết ba thích cô. Thế không hay đâu. – Lắm lúc Zach lo cháy lòng vì con gái giống Denvon quá đỗi.- Tuần này ba không thấy Kendra đến nhà mình tập. Đừng nói chỉ vì chuyện kia mà con giận luôn bạn tốt nhé.
Tiffany mím môi, lẳng lặng treo bong bóng lên cành cây. Dù Tiffany không nói, Zach biết con gái đang nghĩ gì. Anh hiểu con quá mà. Anh rướn người, với tay cầm ngôi sao lên đỉnh:
- Con thấy thẳng chưa?
Cô bé nhìn lên gật đầu. Zach lui cui xuống ghế.
- Con gái ba chớ nên giận cá chém thớt mới phải chứ?
- Ý ba là sao?
- Con đủ thông minh để hiểu không nên vì giận cô Adele mà từ chối giúp Kendra. Các con sắp đi thi phải không? – Biết Tiffany muốn gì, nhưng anh không thể chiều con. Anh sẽ không chia tay với Adele chỉ để cô bé vui lòng. – Ba không muốn đội con thua vì như thế con sẽ buồn lắm đấy.
Tiffany đặt hộp bóng xuống bàn và cầm dải kim tuyến lên:
- Con biết ý định của ba rồi. Con sẽ thân với Kendra vì con mến bạn ấy. Với lại, chúng con cùng một đội. Nhưng con không ưa dì bạn ấy. Ba đừng trách con tỏ thái độ rõ ràng với cô Adele.
Zach lắc đầu. Những gì Tiffany nói đỡ hơn nhận định của anh. Nhưng anh hy vọng điều tốt đẹp hơn thế.
- Lúc đầu con cũng mến cô Adele. Nhưng thấy ba thích cô ấy, con lại thay đổi. Ba không bao giờ nghĩ con là nhỏ nhen thế.
Tiffany rưng rưng nước mắt:
- Nhưng ba không biết đâu. Cô ấy đưa con đi mua đồ, kể chuyện mẹ con hồi đó. Con còn khuyên cô ấy không nên đeo dây cột tóc bọc vải lỗi mốt nữa chứ. Giờ mới biết từ đầu đến giờ cô ấy toàn giả vờ mến con để gặp ba thôi.
- Con gái ba khờ quá. Con dễ thương như vậy, người ta đâu cần giả vờ mến con!
- Chỉ mình ba nói thế thôi.
Thực ra, Tiffany biết người ta mến nó thật, không phải giả vờ. Nó chỉ lấy cớ thế thôi. Ngoài mẹ nó ra, nó không muốn bất cứ người phụ nữ nào xen vào cuộc sống của ba con nó. Zach hiểu, nhưng anh không biết phải giải quyết thế nào.
Anh vào bếp lấy chai nước trong tủ lạnh. Mấy ngày nữa, anh và Tiffany sẽ đến Austin thăm bố mẹ đẻ của anh. Mãi sau lễ mừng năm mới, họ mới về. Có lẽ thế sẽ tốt cho Tiffany. Con bé có thời gian suy nghĩ thấu đáo. Anh có hứa với Adele rằng khi hai cha con trở về, mọi hiểt lầm sẽ sáng tỏ, rằng Tiffany sẽ hết hờn giận. Hy vọng anh đúng. Zach muốn mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống cho anh được thảnh thơi.
Chưa bao giờ anh cần yên ổn như bây giờ.