Chương 32
Tôi vừa nói dứt lời liền cảm thấy cả người Lý Thâm trở nên cứng ngắc, một lát sau chỉ nghe thấy tiếng anh khàn khàn gọi: “Lý Tân Kỳ…”
“Ừm, em ở đây.” Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với cặp mắt đen u thâm tựa thủy kia, ***g ngực nhất thời phập phồng kịch liệt, tưởng chừng như sắp chìm nghỉm ngay trong hồ nước sâu chan chứa nhu tình ấy.
Nếu anh có thể vì tôi mà bất chấp tất cả, vậy tôi còn lý do gì đáng để do dự nữa đây? Vì thế thúc thủ chịu trói, không còn vùng vẫy, chỉ xiết thật chặt vòng tay, tăng thêm lực đạo ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Lý Thâm ngây ngốc nhìn tôi, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối vẫn là một vẻ lạnh như băng, một lúc lâu sau mới chầm chậm phát sinh biến hóa. Đầu tiên là vẻ mặt không thể tin được, ngay sau đó lại đổi thành ánh mắt hoài nghi, cuối cùng chỉ còn lại một vẻ cuồng hỉ.
“Lý Tân Kỳ,” nét mặt anh mặc dù có chút méo mó, nhưng thần thái trong đôi mắt lại sáng bừng, lộ hết tiếu ý dịu dàng, nhẹ nhàng nói, “Cậu lặp lại lần nữa.”
Dáng vẻ anh khẩn trương như vậy, cùng với ngữ khí mang theo mấy phần dụ dỗ, thực sự rất đáng yêu.
Tôi cong cong khóe miệng muốn mỉm cười, nhưng chỉ cảm thấy ***g ngực đau nhức buồn rầu, nước mắt tưởng chừng chỉ trực rơi xuống. Bởi vậy lời nào cũng không nói, chỉ ngẩng đầu lên, chầm chậm hôn lên môi anh.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ, thoáng như lại nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn cũ trong nhà Tần Tiếu Dương, một thân ảnh quen thuộc nào đó lướt qua khung cửa sổ. Tay tôi run lên, nơi thái dương lại đau nhói, bất giác tay nắm chặt thành quyền.
“Sao vậy?” Đôi môi ấm áp mềm mại của Lý Thâm kề bên má tôi, thấp giọng hỏi.
“Không.” Tôi lắc lắc đầu, thuận miệng đáp một câu, “Lạnh quá.”
Anh thoáng sửng sốt, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng kéo tay tôi đi ngược trở lại, ấn tôi ngồi vào trong xe, sau đó cấp tốc khởi động máy, nói: “Cả người cậu đều ướt đẫm, mau về nhà thay quần áo.”
“Được.” Tôi ứng một tiếng, dè dặt đưa tay ra túm lấy góc áo anh.
“…” Lý Thâm ngạc nhiên nhìn tôi, trên mặt xẹt qua một tia hồng vựng nhưng lập tức lại khôi phục như thường, anh khẽ ho khan vài tiếng, vội vã chuyển tầm nhìn sang hướng khác.
Suốt dọc đường đi anh chỉ chuyên chú lái xe, không nói chuyện gì nữa. Còn tôi chỉ nghiêng đầu sang, chăm chú nhìn anh chẳng hề chớp mắt, âm thầm miêu tả lại dung mạo tuấn tú kia hết lần này đến lần khác trong đầu, chỉ mong từ nay về sau có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, không chia lìa nữa.
Lúc về tới nhà, đêm đã rất khuya. Trong phòng khách yên tĩnh không có một tiếng động nào, đèn trong phòng ba mẹ cũng tắt, hiển nhiên đã ngủ say từ lâu.
Lý Thâm bèn kéo tôi đi thẳng vào trong phòng tắm, vừa mở bình nước nóng vừa nói: “Cậu tắm nước nóng một lát trước đi, tôi đi lấy quần áo sạch tới.”
Ngữ khí mặc dù lạnh lùng cứng ngắc, nhưng động tác lại ôn nhu vô cùng.
Tôi gật gật đầu ngoan ngoãn làm theo, ánh mắt vẫn một mực quấn quanh người anh, một khắc cũng không rời. Mãi đến khi anh đưa quần áo vào, lại tiện tay đóng cửa phòng tắm lại, tôi mới khẽ thở dài một tiếng, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà trắng như tuyết. Nước ấm xối ào ào lên người, xua đi từng cơn ớn lạnh rất nhanh, trong làn hơi nước mù mịt, tôi mơ hồ nhìn thấy nụ cười yêu dã đến gần như quỷ dị của Tần Tiếu Dương, rồi một lát sau, lại trở thành ánh mắt thâm trầm muốn nói lại thôi của Lý Thâm.
Tôi hối hận quá muộn màng.
Không hiểu tại sao trước kia mình lại có thể ngu xuẩn đến vậy, khăng khăng cố chấp với một người không hề yêu tôi, sau đó lại làm tổn thương một người yêu tôi sâu sắc không biết bao nhiêu lần.
Liệu rằng bắt đầu từ bây giờ dốc lòng yêu anh, còn kịp hay không?
Lúc tôi tắm rửa xong bước ra ngoài, Lý Thâm đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, vừa nhìn thấy tôi liền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao không lau tóc cho khô? Đã nói bao nhiêu lần rồi, như vậy sẽ bị cảm lạnh.”
Nói xong liền duỗi tay ra kéo tôi vào trong lòng, đoạt lấy chiếc khăn bông trên vai tôi, bắt đầu nhẹ nhàng giúp tôi xoa tóc. Tôi cúi thấp đầu, cảm thấy nhịp hô hấp nhàn nhạt sát ngay bên tai, không nhịn được đỏ bừng hai má, tim đập càng nhanh.
Qua một lúc lâu Lý Thâm mới dùng tay gạt gạt lại mớ tóc khô được một nửa của tôi, gõ một cái thật mạnh lên trán tôi, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Lý Tân Kỳ, cậu có chuyện gạt tôi.”
“Hả? Không, không có.”
“Vậy tại sao cậu vẫn luôn tâm bất tại yên (lòng không yên, lơ đãng)?” Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi, “Rốt cuộc Tần Tiếu Dương đã nói với cậu những gì?”
Tôi vừa nghe thấy cái tên kia, cơ thể liền run rẩy đến không thể kiềm chế, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời. Ngực như bị một cây kim đâm tới, rút ra rút vào, khuấy đảo lung tung, trong phút chốc đã đâm tôi đến huyết nhục mơ hồ.
Tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là cắn răng hỏi: “Anh và Tần Tiếu Dương căn bản không phải lưỡng tình tương duyệt, anh lúc trước là vì cứu em nên mới ở lại bên cạnh hắn, có phải không?”
Nghe tôi nói vậy sắc mặt Lý Thâm liền lập tức biến đổi.
Tôi chưa từng thấy biểu tình nào của anh đáng sợ như vậy, mặt mũi trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, đôi mắt tăm tối âm u, hàn ý bức người.
Tôi lúc trước còn ôm một tia huyễn tưởng, cho rằng Tần Tiếu Dương có lẽ chỉ đùa giỡn tôi mà thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy, liền biết rõ đáp án. Bởi vậy liền nhào tới, sống ch.ết ôm chặt lấy vai anh, nghiến răng nghiến lợi, trong miệng mơ hồ nổi lên cả vị máu tanh.
“Là giả! Sao anh có thể đáp ứng loại điều kiện như vậy của hắn?” Tôi há hốc miệng thở hồng hộc, hỏi đứt quãng, “Anh, Tần Tiếu Dương lừa em thôi, có phải không?”
Tôi hét lên từng chữ, hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc, thậm chí cảm thấy mình sắp ngạt thở tới nơi. Tôi hận Tần Tiếu Dương đục nước béo cò, nhưng người khiến tôi hận nhất lại là chính tôi, nếu không phải vì tôi, Lý Thâm sao có thể bị người uy hϊế͙p͙?
“Đương nhiên là giả.” Lý Thâm vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng nói bình bình tĩnh tĩnh, đạm mạc như nước, “Tôi và Tần Tiếu Dương… chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”
“Nhưng mà, anh…”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận, cũng chưa từng chịu một chút ủy khuất nào.” Anh đưa tay lên nhéo nhéo hai má tôi, diện vô biểu tình nói, “Chỉ cần cậu sống được thật tốt, bất luận tôi có thế nào cũng không sao cả.”
“Anh.” Tôi thốt ra chữ kia khó khăn vạn phần, thanh âm tắc nghẹn đến không thể thành tiếng.
Lý Thâm lại chỉ khẽ mỉm cười, nghiêng người về phía trước, chậm rãi hôn lên trán tôi, dịu dàng nói: “Từ nay về sau, những lời Tần Tiếu Dương nói, một chữ cậu cũng không được tin.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng trượt nụ hôn xuống thấp hơn, xuôi xuống tới gáy tôi.
“Lý Tân Kỳ,” Anh buông một tiếng thở dài như có như không, chầm chậm nói rõ từng chữ, “Cậu chỉ cần tin tôi là đủ rồi.”
____________