Chương 7

Bảo Sinh nói, “Không biết.”
“Bạn diễn của anh, sao anh lại không biết?”
“Không có cảm giác.”
“Cái gì?”
“Ai?”
Bảo Sinh ghé môi vào bên tai cậu, “Không phải em hiểu rõ nhất sao, thích không?”
Liên Sinh đẩy khuôn mặt anh ra, “Xem TV, xem TV.”


Bảo Sinh đoạt lấy điều khiển từ xa, tắt TV, bắt nạt người bên cạnh, “Đã nói đêm nay làm ch.ết em.”
Liên Sinh nói, “Làm một đêm liền ch.ết, vậy sau đó phải làm sao?” Cậu nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích. Bảo Sinh cởi quần áo cậu, “Mặc kệ, làm đến ch.ết rồi nói.”


Liên Sinh bị ngón tay thô ráp của anh chọc ghẹo đến động tình, thở hổn hển nói, “Bảo Sinh, chuyện này của anh gọi là hôm nay có rượu thì say, cơm áo ngày mai mặc người.” Cậu không có sức lực để nói thêm gì nữa. Bảo Sinh đã ɭϊếʍƈ chỗ đó của cậu, ngậm vào rất sâu. Cậu dựa vào sofa kẹp chặt hai chân, bị Bảo Sinh mạnh mẽ tách ra, ngậm vào miệng ʍút̼ mát. Vòm ngực Liên Sinh phập phồng mãnh liệt, đầu cậu nghiêng sang một bên, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ rời rạc.


Gần tới cao trào thì điện thoại đột ngột vang lên, là của Liên Sinh. Liên Sinh hoảng hốt, vật nhỏ cũng mềm xuống. Cậu vươn tay lấy điện thoại di động trên bàn trà, “A lô? A, Trịnh Vũ Tư…” Cậu chợt che ống nghe, kêu lên một tiếng, ánh mắt phản đối gắt gao nhìn chằm chằm vào Bảo Sinh đang ʍút̼ dục vọng của cậu. Bảo Sinh không quan tâm, động tác ngày càng nhanh hơn.


“A lô? A lô?” Giọng nữ trong ống nói khẩn cấp hỏi. Liên Sinh cố nhịn, buông tay ra, “Có chuyện gì vậy…”
“Cậu làm sao thế? Bị ốm à?”
“Ừm, bị cúm nhẹ…” Bảo Sinh chợt hút mạnh một chút, Liên Sinh ngả đầu về sau, giả bộ ho khan để che giấu tiếng rên rỉ.


“Hai ngày nay nhiệt độ hạ xuống, rất dễ bị cúm, cẩn thận chút.”
“Biết rồi, cảm ơn… Còn có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì…”


available on google playdownload on app store


“Điện thoại di động của tớ sắp hết pin rồi, ngày mai đi học nói chuyện.” Liên Sinh không nhịn nổi nữa, cúp điện thoại trong chớp mắt, cậu run rẩy kêu lên, giải phóng tất cả.
“Anh là đồ đáng ch.ết…” Liên Sinh ngã vào sofa thở dốc.
Bảo Sinh lau miệng, “Ai vừa gọi vậy? Bạn gái của em?”


“Nói bậy… Em làm sao có bạn gái được.”
“Cô ta muốn theo đuổi em.” Bảo Sinh nói một cách chắc chắn. Liên Sinh im lặng, ném điện thoại sang một bên. Bảo Sinh nhào đến, ma sát vật cứng phía dưới vào cậu, “Anh làm sao bây giờ?”


Liên Sinh bị anh cọ sát đến rối bời, không có sức để ngăn cản ngón tay cắm vào trong của Bảo Sinh.
Hôm sau Liên Sinh đến trường, Trịnh Tư Vũ đến ngồi bên cạnh cậu, “Bị cúm ra sao rồi?”
“Không sao, khỏi rồi.” Liên Sinh trả lời.
“Ngày nghỉ có đi chơi đâu không?”
“Không đi đâu.”


“Cả ngày chỉ ở nhà à?”
“Ừ.”
Nữ sinh không biết nói tiếp chuyện gì, thẹn thùng như ngồi trên đống lửa. Liên Sinh chỉ chăm chú đọc sách.
“Liễu Liên Sinh, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu.” Trịnh Vũ Tư nói.
“Cái gì?”


“Cậu có biết nếu một người rất muốn một thứ, sẽ làm thế nào không?”
Liên Sinh sửng sốt một chút. Cậu không ngờ Trịnh Vũ Tư sẽ hỏi vấn đề này. Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Tớ không biết.”
“Sao lại không biết. Cậu không có thứ gì rất muốn đạt được sao?”


Liên Sinh nghĩ một lúc, thật sự không có. Cậu nói, “Không.”
Trịnh Vũ Tư thở dài, “Một người không muốn thứ gì đó, thường có hai trường hợp. Một là anh ta không có nhu cầu, hai là anh ta đã có thứ mà anh ta rất muốn. Liễu Liên Sinh, cậu là loại nào?”


Liên Sinh nghĩ đến Bảo Sinh, nên cậu nói, “Là loại thứ hai.”
Khuôn mặt nữ sinh tái mét, cô nói, “Tớ nghĩ là tớ đã có đáp án rồi.” Cô đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười, “Chúc cậu hạnh phúc.”
Liên Sinh gật đầu, nói, “Cám ơn.”


Cậu chăm chú xem sách vở, khuôn mặt của Bảo Sinh thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu. Lớp giấy mỏng manh đó, Trịnh Vũ Tư đã đâm thủng. Liên Sinh nghĩ, thật ra cô ấy không cần làm vậy. Trái tim cậu không có cô ấy, sao cô ấy lại không cảm nhận được.


Nhân lúc tan học cậu gọi điện thoại cho Bảo Sinh, nhưng anh không nhận cuộc gọi. Cậu biết Bảo Sinh đang làm việc, cười cười, thu dọn sách vở.


Bảo Sinh đúng là đang làm việc. Tuy nhiên không phải chụp ảnh mà là tham gia một buổi gặp mặt nhỏ. Từ trước đến nay anh ghét tham gia những cuộc gặp như thế, nhưng lần này người đại diện nói hết lời, nhất định anh phải đến. Anh cũng không muốn làm người đại diện khó xử, vì thế phải tham dự.


Bảo Sinh không thèm cười. Anh không muốn nhiều người thích anh, Liên Sinh sẽ không vui.


Anh càng lạnh lùng như thế, các cô gái càng điên cuồng. Cuồng nhiệt vì một Bảo Sinh xuất sắc hơn người. Các cô chỉ là những cô gái bình thường, chỉ biết theo đuổi những ngôi sao lớn. Nếu có ngày Bảo Sinh không còn nổi tiếng, họ sẽ rời bỏ Bảo Sinh, chạy theo gương mặt mới mẻ khác.


Bảo Sinh bị các fan nữ vây quanh, sốt ruột chỉ muốn thoát ra ngoài. Lúc này một tiếng nổ không lớn bất chợt vang lên nhưng đủ để hiện trường hỗn loạn. Các fan gào khóc và la hét, chạy trốn khắp nơi. Chiếc chậu hoa bị nổ bay lên đập vào đầu một cô gái, cô ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ.


Xe cứu thương, xe cảnh sát nhanh chóng chạy đến. Bảo Sinh được người đại diện và các trợ lý bảo vệ mà rời đi, trong lúc vội vã anh vẫn quay đầu nhìn cô gái bị thương. Bác sĩ đặt cô vào một chiếc cáng cứu thương, cổ tay trắng trẻo của cô mềm oặt, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ trán cô.


Hết chương 7






Truyện liên quan