Chương 16
Trên đường trở về nhà, Bảo Sinh và Liên Sinh đều im lặng không nói gì. Vào nhà, Liên Sinh lẳng lặng cởi giày, cởi áo khoác, đi vào trong phòng, lấy trái cây ngâm trong chậu ra, rồi cho thịt mua hôm qua bỏ vào trong chậu. Bảo Sinh theo cậu vào phòng, nhìn cậu bận rộn làm việc nhà. Liên Sinh rửa tay xong, lúc treo khăn mặt, Bảo Sinh từ phía sau ôm eo cậu, cằm đặt trên vai cậu, “Không vui à?”
Liên Sinh vùng vẫy một chút, nói, “Không có.”
“Vậy sao không để ý đến anh.”
“Không thấy em đang bận sao.”
“Nếu em khó chịu, em sẽ im lặng, vùi đầu làm việc.”
Liên Sinh quay lại, nhìn anh, thở dài, “Tần Triệt nói đúng.”
Bảo Sinh nở nụ cười, “Anh ấy nói gì, anh không nghe rõ.”
“Anh không cần giả bộ hồ đồ. Kì thật em biết, anh quan tâm quá nhiều đến em. Điều này không hay ho gì với anh.” Cậu rũ mi mắt xuống, lông mi hơi run rẩy. Bảo Sinh khẽ thở dài, đến gần hôn mí mắt, chóp mũi và cằm cậu. Bàn tay ôm eo Liên Sinh siết chặt lại, hơi thở nóng bỏng của Bảo Sinh phả vào tai Liên Sinh. Liên Sinh đột nhiên ôm cổ anh, mặt vùi vào trong cổ anh, vuốt ve nhè nhẹ.
Bảo Sinh cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, quét đến nơi mềm mại nhất của anh. Anh nhắm mắt lại, chóp mũi lành lạnh của Liên Sinh chạm vào da thịt anh, đưa anh về ký ức ngày đó.
…
Lần đầu tiên Bảo Sinh và Liên Sinh có quan hệ tình cảm vượt quá tình anh em là lúc Liên Sinh học cấp ba.
Đó là trường trung học trọng điểm cấp thành phố duy nhất. Kết quả thi của Liên Sinh đứng đầu toàn bộ thị trấn, ngày biết tin, lãnh đạo thị trấn còn phái người lái xe đưa Liên Sinh đi, thật sự nở mày nở mặt. Liên Sinh không muốn ở ký túc xá trường, Bảo Sinh bỏ công việc ở thị trấn, đến thành phố tìm việc, thuê một căn phòng gần trường, hai anh em sống nương tựa vào nhau.
Bài tập ở trường trung học không quá nhiều, Liên Sinh tạm thời được thả lỏng, dành nhiều thời gian xem TV và đọc sách. Thỉnh thoảng Bảo Sinh thường hay nói đùa với Liên Sinh, “Trong lớp có cô bé xinh xắn nào không? Để ý đến ai chưa?”
Liên Sinh không hề vui vẻ, cúi đầu im lặng. Bảo Sinh nghĩ rằng em trai xấu hổ, trêu em vài câu rồi thôi.
Bảo Sinh hơn Liên Sinh sáu tuổi, tính cả tuổi mụ thì cũng đã hai mươi ba tuổi. Nếu như ở nông thôn, cũng đã đến tuổi lấy vợ. Bảo Sinh không vội nhưng có người sốt ruột thay anh. Một người đồng hương, làm cùng chỗ với Bảo Sinh, thấy Bảo Sinh đẹp trai lại chăm chỉ. Mặc dù nhà nghèo, còn có một người em trai phải nuôi dưỡng, nhưng tính cách anh kiên định, giỏi giang, là một người đàn ông tốt. Người đồng hương cảm thấy anh rất được, muốn giới thiệu cháu gái cho anh. Bảo Sinh không để bụng, cười cười nói, chính mình còn trẻ, không lo chuyện này. Người đồng hương vội vàng nói, cũng không còn trẻ nữa, gặp mặt một lần thử xem, thích thì tiến tới. Hơn nữa, tìm vợ cũng phải chọn người có thể chăm sóc tốt cho Liên Sinh. Cháu ngoại tôi, tôi hiểu nó nhất, hiền lành lại tốt bụng. Gia đình bình thường, đẹp gái, lại không chê gia đình đối phương nghèo. Tôi dám cam đoan, cháu nó sẽ đối xử tốt với em trai cậu, chắc chắn còn chu đáo hơn cậu!
Nghe đồng hương nói thế, trong lòng Bảo Sinh thoáng dao động. Những năm gần đây anh và Liên Sinh sống với nhau, chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình. Tuy nhiên, nếu có người có thể cùng anh chăm sóc Liên Sinh thì cũng tốt. Vì thế anh nói với người đồng hương, “Tình hình gia đình cháu, mong bác đừng giấu diếm. Nếu như gia đình cô ấy không chê, vậy hãy gặp mặt thử xem. Cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Ngày đầu tiên hẹn gặp mặt con gái nhà người ta, Bảo Sinh lưỡng lự một chút, đi đến một cửa hàng quần áo nhỏ, mua quần áo mới. Dọc đường đi, rất nhiều cô gái nhìn trộm anh, khe khẽ thì thầm với nhau. Bảo Sinh không để ý, về đến nhà, Liên Sinh đã trở về đang đọc sách. Nghe tiếng cửa phòng mở, cậu nói to, “Sao anh về muộn vậy, thức ăn nguội hết rồi!”. Cậu ngẩng đầu nhìn Bảo Sinh, sửng sốt, “Anh hai, anh mua quần áo mới à?”
Bảo Sinh mắc cỡ cười, “Thế nào, đẹp không?”
Liên Sinh nhíu mày, “Sao anh đột nhiên mua quần áo mới?”
Bảo Sinh ngồi xuống, nói, “Đang định nói với em chuyện này. Ở chỗ làm của anh có một người đồng hương muốn giới thiệu cháu gái cho anh. Hẹn ngày mai xem mặt…”
“Anh muốn cưới vợ?” Liên Sinh ném sách trong tay, kinh ngạc nhìn anh.
Bảo Sinh nói, “Anh chỉ nghĩ thêm người chăm sóc em cũng tốt. Cô gái gả cho anh chắc chắn sẽ không ghét bỏ em. Nếu cô ấy ghét bỏ em, anh tuyệt đối không cưới. Hơn nữa, nhà có thêm bàn tay phụ nữ sẽ khác, rất nhiều chuyện phụ nữ làm được, đàn ông chúng ta làm không được.”
Vẻ mặt Liên Sinh xám xịt bất định, một lúc lâu sau, cậu rầu rĩ nói, “Ăn cơm trước đi.”
Ăn cơm xong, Liên Sinh thu dọn bát đũa, tắm rửa xong, một mình xem TV, không nói lời nào. Bảo Sinh tung chăn ra, gọi cậu, “Mai phải đến trường sớm, đi ngủ sớm đi.”
Liên Sinh không nghe, bàn tay bóp chặt điều khiển từ xa, khớp xương trắng bệch nổi lên.
Bảo Sinh bất đắc dĩ đi đến, kéo cánh tay Liên Sinh, từ phía sau ôm cậu vào lòng, cù cậu, “Thằng em mắc dịch, lên cấp ba rồi, còn hay hờn dỗi là sao?”
Đây là trò đùa của hai anh em họ, mỗi lần Liên Sinh đều bị Bảo Sinh chọc lét cho cười sặc sụa phải cầu xin tha thứ. Tuy nhiên lần này, Liên Sinh đột ngột quay đầu lại, ôm chặt cổ Bảo Sinh, vùi mặt trong cổ anh, chóp mũi lành lạnh chạm vào làn da của anh.
Bảo Sinh không đùa nữa, xoa đầu cậu, “Làm sao vậy?”
“Anh ơi…” Liên Sinh ôm anh chặt hơn.
“Ừ, anh đây. Sao thế? Khó chịu ở đâu?” Giọng nói của Bảo Sinh trầm trầm, dịu dàng mà êm ái.
“Anh đừng bỏ em…” Liên Sinh nói khe khẽ.
“Đồ ngốc, sao anh bỏ em được.”
Liên Sinh ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng, nhìn chằm chằm vào Bảo Sinh, “Nhưng anh muốn kết hôn, lấy phụ nữ, sẽ phải rời khỏi em.”
“Anh dù có lập gia đình, cũng thương Liên Sinh nhất. Em là em trai duy nhất của anh, sao anh lại…”
Lời nói của Bảo Sinh bị Liên Sinh chặn ngang. Mặt anh cứng đờ lại, không thể động đậy.
Liên Sinh hôn môi anh.
Đôi môi mềm mại mà lạnh lẽo mang theo hương vị ngọt ngào của kem đánh răng. Bảo Sinh không biết phải làm sao, không thể đẩy Liên Sinh ra, đành mặc cậu hôn anh sâu hơn. Bảo Sinh không kìm được mà vươn tay ra ôm Liên Sinh vào lòng. Môi lưỡi khuấy động kích thích ham muốn, khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Trong nháy mắt này, hai bên đều buông thả theo bản năng dục vọng.
Liên Sinh kết thúc nụ hôn, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng. Bảo Sinh ngây người nhìn cậu, Liên Sinh kiên định nói, “Anh ơi, chúng ta không cần phụ nữ. Chuyện phụ nữ làm được, em cũng có thể làm được, phụ nữ có thể cho anh cái gì, em đều có thể!”
“Liên Sinh!” Bảo Sinh đột nhiên có chút yêu thương, không biết cảm giác này đến từ đâu. Liên Sinh cũng không để anh nghĩ nhiều, run rẩy cởi thắt lưng của Bảo Sinh. Trong khoảnh khắc bàn tay lạnh lẽo nắm chỗ đó, Bảo Sinh giật mình, tóm lấy cổ tay Liên Sinh, đè cậu lên giường, điên cuồng hôn.
“Anh… Bảo Sinh… Em luôn nghĩ về anh, từ lúc em biết chuyện này, trong đầu đều là anh…”
Bảo Sinh hỗn loạn hôn môi khiến cả hai bên say đắm, Liên Sinh thở hổn hển nói lên mong muốn đè nén đã lâu của mình. Quần áo của cậu đã bị kéo xuống thành mớ hỗn độn, nửa kín nửa hở. Bảo Sinh hôn bờ vai trắng mịn của cậu rồi đến xương quay xanh, anh thở dốc nói, “Em dụ dỗ anh, em dụ dỗ anh trai ruột của em…”
“Em chỉ có anh, chỉ có mình anh… Anh đồng ý với em, vĩnh viễn chăm sóc em, vĩnh viễn bên cạnh em…” Liên Sinh nhắm mắt lại, giọt nước mắt theo khóe mắt rớt xuống vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, lọt vào lỗ tai. Bảo Sinh hôn nước mắt cậu, ôm lấy cậu, nâng cậu lên một chút, rồi giơ tay tắt đèn.
Liên Sinh sột soạt cởi hết quần áo, *** trước mặt Bảo Sinh. Đây không phải là lần đầu tiên cậu trần truồng trước mặt Bảo Sinh. Trước đó rất lâu, họ đã từng cùng nhau tắm rửa, chà lưng, không biết bao nhiêu lần nhìn thấy cơ thể của nhau. Tuy nhiên, từ khi Liên Sinh hiểu được cảm giác của mình với anh trai, cậu không bao giờ cởi quần áo trước mặt Bảo Sinh, cũng không tắm cùng anh nữa. Bảo Sinh không hiểu nhưng bây giờ mới biết, trong lòng Liên Sinh, đã không còn chỉ là tình cảm anh em đơn thuần.
Từ lúc nào bắt đầu? Liên Sinh cũng cảm thấy hỗn loạn. Nếu Bảo Không không nhắc đến chuyện muốn cưới vợ, Liên Sinh chắc cũng sẽ không nhanh chóng bị khiêu khích dục vọng mãnh liệt.
Không muốn Bảo Sinh thuộc về người khác, Liên Sinh chỉ muốn thế giới này chỉ có hai người họ. Cậu từng bị cách nghĩ ngang trái này làm cho hoảng sợ. Nhưng vào lúc này đây, cậu không thèm quan tâm gì nữa.
Bảo Sinh thừa dịp ánh trăng yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, nhìn Liên Sinh cởi chiếc qυầи ɭót, hoàn toàn trần truồng đứng trước mặt anh. Cơ thể phát dục của thiếu niên dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng óng ánh. Hương vị ngây ngô non nớt của tuổi xuân phả vào mặt mời gọi, khiến Bảo Sinh hoa đầu chóng mặt. Liên Sinh bắt đầu cởi quần áo của Bảo Sinh, cho đến khi hai người cùng nhau ***, Liên Sinh nắm tay Bảo Sinh, đưa tay anh chạm vào phân thân đã cứng lên của cậu, run rẩy gọi, “Anh ơi…”
Bảo Sinh kéo anh vào lòng, dùng nhiệt độ của cơ thể nóng ấm của mình bao bọc thân thể lạnh lẽo của Liên Sinh. Bàn tay to thô ráp vuốt ve phân thân của cậu. Liên Sinh tựa vào ngực anh, thở hổn hển. Tốc độ của Bảo Sinh đột nhiên nhanh hơn, Liên Sinh nức nở bật ra tiếng rên rỉ, tay gắt gao bám vào cổ Bảo Sinh. Thời điểm cao trào đến, Liên Sinh cắn vai Bảo Sinh. Bảo Sinh nhịn đau, bàn tay dính một mảng nóng ấm.
Lẳng lặng ngây người một lúc, Bảo Sinh bối rối nói, “Có phải anh sai rồi không…”
Liên Sinh nở nụ cười, dựa sát vào anh hơn, dán tai vào trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Cậu vươn tay, cầm phân thân đã sôi sục của Bảo Sinh, bắt chước động tác vừa rồi của anh, vuốt ve xoa nắn nó. Bảo Sinh thở dốc dồn dập, do dự túm lấy tay Liên Sinh, “Đừng, anh tự mình…”
“Em làm, em giúp anh làm.” Liên Sinh đẩy nhanh tốc độ của bàn tay. Bảo Sinh không khống chế được, nắm chặt tay cậu, trở mình đặt Liên Sinh dưới thân, phân thân cứng rắn va chạm lung tung trên người Liên Sinh. Liên Sinh đem tay anh hướng về phía sau của cậu, quét dịch thể ở lối vào để làm trơn. Cậu lúng túng nhưng kiên quyết nói, “Cắm vào đây.”
Bảo Sinh lưỡng lự một chút, bất chợt lật cậu lại, giơ thắt lưng cậu lên, phân thân nhắm ngay vào chiếc lỗ chật hẹp, gắng sức tiến vào.
Liên Sinh nức nở nhịn không rên rỉ. Cơn đau đớn chân thật này nhắc nhớ cậu rằng cậu và Bảo Sinh, từ khi sinh ra cho đến hôm nay, chính thức hòa vào nhau, từ cơ thể đến linh hồn.
Bởi vì phía sau bị xé rách, máu chảy ra làm chất bôi trơn, động tác của Bảo Sinh càng kịch liệt mà nhịp nhàng. Anh bị bản năng khống chế thúc giục, hết lần này đến lần khác, đẩy tới chỗ sâu nhất. Khóe mắt Liên Sinh thấm đẫm nước mắt, cậu không biết đó là đau đớn tê dại hay khoái lạc khi hợp nhất. Có thể là cả hai. Bảo Sinh ra vào mãnh liệt và điên cuồng, họ cùng nhau đắm chìm vào địa ngục cực lạc, từ nay về sau vô phương cứu vãn.
Lần đầu tiên, không có bôi trơn, cũng không có kỹ thuật, đối với Liên Sinh, không khác gì cực hình, nhưng cậu vẫn vui vẻ chịu đựng. Vì thế khi Bảo Sinh run rẩy bắn trong cơ thể cậu, cậu hoảng hốt đến mức sắp ngất xỉu, tuy nhiên khóe miệng lại cong lên thành nụ cười tuyệt đẹp.
Bảo Sinh dần dần khôi phục ý thức, nhận ra sự khác thường của Liên Sinh. Anh cuống quýt bật đèn, vết máu đỏ tươi và dịch thể màu trắng dính đầy trên chăn, đẹp đến nhức mắt, nhắc nhở anh chuyện vừa rồi không phải là mơ. Anh ôm lấy Liên Sinh, lo lắng gọi, “Liên Sinh…”
Liên Sinh mở mắt ra, cười cười, yếu ớt nói, “Em không sao.”
Bảo Sinh im lặng ôm lấy Liên Sinh thật chặt.
Hôm sau, Bảo Sinh gấp quần áo mới cất vào rương. Người đồng hương oán giận anh rất lâu, nói cô gái tốt như vậy, bỏ qua thì thật đáng tiếc. Bảo Sinh chỉ có thể cười khổ nói xin lỗi, không giải thích gì thêm.
Liên Sinh phải nghỉ ở nhà một vài ngày. Cậu sốt cao, không ăn được thứ gì. Bảo Sinh không đi làm mà ở nhà chăm sóc cậu. Anh nấu cháo đút cho Liên Sinh ăn, vắt khăn mặt giúp cậu lau người, để cậu tựa vào mình mà đút cho cậu uống thuốc, gọt táo cho cậu ăn. Bầu không khí rất yên ổn. Hai anh em ăn ý, không ai nói câu nào. Nửa đêm Liên Sinh nằm ngủ mơ, gặp ác mộng, miệng gọi “Anh ơi, anh ơi…” liên hồi, còn khóc nức nở, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Bảo Sinh dịu dàng ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, lau mồ hôi cho cậu.
Cứ như thế sau năm ngày Liên Sinh hết sốt. Cậu chống cơ thể ốm yếu dậy, muốn đến trường học nhưng bị Bảo Sinh ngăn cản. Liên Sinh vẫn cố gắng giãy giụa, không thèm nghe lời Bảo Sinh. Trời lạnh, sáng sớm nước đóng thành băng. Bảo Sinh ôm lấy Liên Sinh, nói, “Em điên rồi à! Mới khỏi bệnh đã đòi ra ngoài, bị nặng thêm thì phải làm sao?”
Liên Sinh liều mạng muốn gỡ tay Bảo Sinh ra, móng tay cào mu bàn tay của Bào Sinh khiến tay anh chảy máu. Bảo Sinh siết chặt hơn, không chịu buông tay, Liên Sinh đấm đá lung tung giận dữ như chú sư tử con, không hề gào thét mà yên lặng giãy đạp.
Bảo Sinh không nóng nảy, chỉ quay người cậu lại, lay bờ vai cậu, “Em sao thế? Em nói gì đi chứ?”
Liên Sinh cắn chặt răng, nhịn khóc, vùng vẫy càng mạnh thêm. Bảo Sinh khiêng cậu vào nhà, quẳng lên giường. Liên Sinh trở người đứng lên muốn chạy ra ngoài, bị ***g ngực dày rộng của Bảo Sinh ngăn cản. Bảo Sinh nắm lấy cậu, nói, “Em rốt cuộc là làm sao! Nói với anh đi! Em muốn anh đau lòng đến ch.ết thì mới chịu sao?”
Cuối cùng Liên Sinh bùng nổ, nước mắt tuôn ra mãnh liệt, “Em không muốn ở nhà, anh để em đi! Em không còn mặt mũi nào để nhìn anh… Anh là anh trai em! Em, chúng ta hôm đó… Em chỉ muốn anh vĩnh viễn bên em… Bây giờ đầu óc em hỗn loạn! Anh hai, em phải làm gì đây? Chúng ta phải làm gì đây?”
Bảo Sinh hít một hơi thật sâu, hai tay ôm má Liên Sinh, hung hăng hôn cậu. Nụ hôn bá đạo làm đôi môi Liên Sinh sưng đỏ, pha trộn với nước mắt hòa tan ở khóe miệng, mang theo vị mặn nhàn nhạt.
Bảo Sinh dừng hôn, thẳng người nắm chặt vai Liên Sinh, nói to, “Em hãy nghe cho kỹ, Liễu Liên Sinh! Mặc kệ đúng hay sai, anh đều bên em! Dù trời có sụp xuống, anh cũng sẽ đỡ dùm em! Lên thiên đàng hay xuống địa ngục, anh cũng sẽ bên em!”
Liên Sinh ngây người nhìn anh, nước mắt vẫn lũ lượt rớt xuống. Bảo Sinh dùng đầu ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cậu, “Đừng khóc nữa, vào nhà đi.”
Gió bắc gào thét thổi vào tấm mành nhựa ngoài cửa sổ. Trong căn phòng chật hẹp nhưng ấm cúng, Bảo Sinh ôm Liên Sinh ngồi cùng một chỗ, yên lặng đối diện nhau, thỉnh thoảng hai người hôn nhau vô cùng dịu dàng.
Trong thế giới rộng lớn này chỉ có một nơi dành cho hai anh em họ. Lặng lẽ dựa vào nhau, không bị quấy rầy.
Hết chương 16