Chương 18: Mất tích?
Trong lúc đó, tại chỗ nó, trên xe:
Trì An từ nãy tới giờ không biết phải mở lời với nó bằng câu gì, cậu thắc mắc quá:
-Chuyện khi nãy....
Vừa nghe Trì An nhắc tới từ khi nãy , nó theo phản xạ tự nhiên mà đáp trước khi còn chưa nghe hết câu hỏi:
-Không có gì đâu.
-Ừ.Vậy giờ ta đi đâu?Theo ý cậu.
*Dù chưa biết thế nào nhưng cứ coi đây là cuộc hẹn hò lần đầu tiên của mình đi đã. Nó sẽ không vướng bận cái gì hết, tạm thời sẽ quên đi chúng-thứ tình cảm ngớ ngẩn ấy*
Nghĩ thông suốt, nó liền trưng ra khuôn mặt rất chi là tươi chứ không như khi nãy, héo quay héo quắt, nhìn nó đi hẹn hò mà cứ như đi dự lễ tang không bằng:
-Hihi, đi ăn này, xem phim này. Chỉ 2 thứ đó thôi. Kiếm cái gì ngồi lâu nhất có thể, không phải đi lại nhiều là được. Chân đau lắm.
Đúng , chính là cái này. Trì An thích nhất là lúc nó lạc quan, vui cười theo ý muốn của chính mình. Nụ cười ấy, nó đã làm lỗi nhịp trái tim cậu.Đôi mắt hổ phách luôn long lanh sáng rực mỗi khi nó cười thực sự rất đẹp.
-Nhìn gì thế?
Đang mải mê thì bị câu nói này của nó làm giật mình, khuôn mặt thoáng đã hơi đỏ.
-Không...không có.
-Ừ. Vậy ta đi ăn trước...haha..nạp năng lượng đã.
Ai không biết còn tưởng hai người này đi chơi cho vui chứ chả hẹn hò gì đâu. Dù gì với nó, buổi hẹn hò đầu tiên này không biết phải làm gì trước và sau nữa. Vì thế,nó nghĩ cứ theo ý muốn của nó là được. Với người ta thì hẹn hò là phải sến súa, tình cảm nhưng với nó, hẹn hò là lần đem lại tiếng cười,vui..chỉ thế thôi.
------------------------------
Tại chỗ khác:
-Tụi mày đi theo nó, nhớ đấy! Lần này tao phải cho nó trận hoành tráng mới được ...hahahaha.
-V..â..ng! Nhưng.. con nhỏ đó có võ, mấy lần trước đều bị .....
Chưa để đứa tay sai nói tiếp thì...
-Mày im đi, lần này tao dám chắc sẽ thắng! Chân trái của nó đang bị thương. Là người học võ, nếu như một trong hai chân bị thương thì quả là một vấn đề đấy! Chân trụ yếu hay chân dùng sức có vấn đề thì.....hahaha.Tụi mày cứ nhắm vào điểm yếu đó đi. Tin tao!
Vừa dứt lời, một tên thuộc hạ tới:
-Con mồi thứ nhất đã bị bắt!
-Được, lần đó không sợ thì lần này sẽ phải sợ mà bỏ đi.Con nhỏ Tố Vi đáng ghét!!
------------------------------
-Aizz! No quá, Trì An đi xem phim đi.
Sau khi đã ăn no, bụng nó giờ đang căng phì ra luôn.
-Cậu...cậu thường ăn nhiều vậy hả?
-Có 4 cái pi-za loại lớn thôi chứ nhiều gì?Sở thích mà. Thường ngày vẫn giữ eo nhưng giờ không cần nữa.
-Giữ eo?
-Con gái nhỏ nhắn đẹp mà đúng không? Ai chả thích nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ với mình,cho dù nhỏ nhắn, xinh đẹp mà không ai thích thì giữ eo làm gì cho mệt. Mập chút mới dễ thương!!
Nó vừa nói vừa nhìn lại bản thân chế giễu.
-Ai nói là không ai thích, có Lâm Trì An mình đây. Nhưng mập chút cũng rất dễ thương!
Ánh mắt nó hơi dịu xuống:
-Ờ...ừ...chắc....chỉ có cậu thôi. Còn người đó thì......À, mình ra ngoài đợi, trong này làm thủ tục money rồi lấy xe đi nhớ!hihi.
Trì An chỉ biết cười trừ rồi lắc đầu. Còn nó thì vui vẻ bước ra ngoài cửa nhưng...
-Ngoài này mát thật. Không khí cũng...ưm.....
*Đáng ghét, là thuốc mê! Mình....*
Chưa kịp thích ứng thì nó đã bị người nào đó chuộc thuốc mê và ngất đi.
5´ sau:
-Thiên Ân, đi...? Đâu rồi?Không lẽ.... Không, không thể. Mình nghĩ linh tinh.Nhưng....đành gọi cho cậu ta vậy.
*Reng...reng:
-Alo?
-Phong, Thiên Ân, cô ấy...
Trong lòng vốn đang bực mình vì cuộc hẹn hò này của nó, vậy mà tự dưng, tên Trì An lại gọi cho anh với giọng ngập ngừng khiến anh vừa bực vừa lo lắng:
-Thiên Ân làm sao?
-Tự..dưng mất tích rồi.
-SAO CƠ?-Giọng của anh bắt đầu nghiêm trọng gấp rút.
-Tôi không biết nhưng giờ không thấy cô ấy đâu nữa.
-Cậu....cậu bảo vệ cho cô ấy kiểu gì vậy hả?
*Tút...tút..
Chưa kịp để Trì An nói thì anh đã tắt máy, vội vàng lấy đại chiếc áo khoác trên ghế rồi chạy thẳng xuống nhà đi tìm nó. Anh thầm cầu mong cho nó được bình yên. Trái tim giờ đang đập rất nhanh, rất nhanh.
-Anh, anh đi đâu vậy?
Tử Linh thấy anh mình cứ vội vã liền hỏi han.
Anh cố lấy lại bình tĩnh mà nói:
-Tử Linh, Thiên Ân mất tích rồi. Anh phải đi tìm cô ấy.
-Hả? Anh...anh đợi em đi cùng với.
-Chân em như vậy rồi còn muốn đi nữa.
-Nhưng mà.....
Thế Anh từ trên phòng bước xuống:
-Có chuyện gì vậy?
-Thế Anh, mày ở nhà coi chừng Tử Linh. Nó đang bị thương đấy!
-Hả
Đang định hỏi rõ mọi chuyện thì Phong đã bỏ đi để lại một vòng dấu hỏi chấm bay quanh đầu Thế Anh.
1s
2s
3s
...10s
Một ý nghĩ bỗng sáng rực lên trong đầu Thế Anh" Tử Linh đang bị thương". Cậu liền bước tới chỗ cô ngồi :
-Cậu bị thương ở đâu?
......im lặng
- Tôi đang hỏi cậu đấy!
.....im lặng
-Có nghe thấy không hả?
Lúc này cậu đã hết kiên nhẫn và hét lên:
-NÓI!!!
Tuy có hơi giật mình nhưng Tử Linh vẫn cố tỏ ra bình thường.
-Cậu bị thương ở đâu còn không nói ra thì làm sao tôi biết để ý tới chứ?
.....vẫn im lặng
-Thôi được, chuyện lúc sáng là lỗi của tôi, cậu bỏ qua đi?
-Sao tôi phải bỏ qua cho hạng người vô tâm như cậu?
*ch.ết, mình tự dưng trả lời cậu ta làm gì chứ?*
-Tôi vô tâm?
Tử Linh không muốn trả lời liền đứng dậy bỏ đi nhưng tại vướng chân Thế Anh nên ngã soài ra nền nhà.
-Có sao không?
Tử linh gạt tay Thế Anh còn đang định đỡ cô đứng dậy ra:
-cảm ơn, tay chân tôi vẫn còn lành lặn nhưng không dư sức mà nói chuyện với cậu nữa đâu.
-Á!
Vừa đứng đi được một bước thì chân bên bị trật kêu rắc một cái.
-Không được, tới bệnh viện thôi.Chân cậu mới bị trật khớp rồi.
Dứt lời, Thế Anh bế thốc Tử Linh lên :
-Đồ điên, làm gì vậy? Thả xuống!!!!
Mặc kệ cô có hét , giãy giụa thế nào thì cậu vẫn quyết tâm bế cô đi ra xe tiến thẳng tới bệnh viện.
---------end chap18-----
Xin lỗi đã ra hơi muộn ạk.