Chương 30: Ừ, một chút thôi!
Nó vật vã lôi lôi kéo kéo cái tên to xác như anh ra xe thật mệt đứt hơi. Vừa tới cửa xe, nó thà phũ còn hơn tử tế, người đâu mà nặng quá!! Một tay với nắm cửa mở ra, cả người hơi nghiêng ngả, nó đẩy anh nằm cái phịch xuống ghế còn mình thì xoa bóp nhẹ hai bên vai cho đỡ nhức. Khi nãy mới đi được vài bước hình như nó nghe được tiếng kêu “rắc” ở xương thì phải! Sớm muộn gì thì nó cũng vào viện mất.
Xe bắt đầu chuyển bánh cũng là lúc có tiếng thở dài của nó. Bác tài thấy vậy liền hỏi:
-Cháu có chuyện gì buồn à?
-Ơ? Dạ? Không ạ.
-tuổi trẻ vào những buổi hẹn hò này sẽ hạnh phúc,vui lắm ấy! Nhưng xem ra cháu lại buồn vào lúc tan cuộc thế này sao?
Có vẻ câu nói này của bác tài làm nó hơi giật mình mà suy nghĩ:
-Buồn ạ? Không đâu, cháu vui lắm bác ạ.
-Hôm nay cậu chủ cười nhiều hơn thì phải?
-Aha, có lẽ vậy ạ.
-Hiếm thấy có người con gái nào được cậu chủ dẫn đi chơi lắm!
*Có nghĩa là...mình là người đầu tiên được cậu ấy đối xử như vậy sao?*
Có cảm giác gì đó vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc khi nó nghe được những chuyện này nhưng....
-Ngoại trừ....con bé Tố Vi!
Nụ cười chưa kịp nở ra đã vội vàng khép lại. Nó gặng hỏi:
-Hai người họ yêu nhau nhiều lắm hả bác?
Bác tài khẽ chép miệng thở dài:
-Ừ, trước đây lúc nào hai đứa cũng đi với nhau, con bé ấy vừa hiền lành lại tốt bụng. Mỗi tội hoàn cảnh bi thương. À mà cũng có nhiều lần hẹn hò như cháu hôm nay vậy!
” nhiều lần”? Hai chữ này như tiếng sét đánh ngang tai nó ấy. Nó biết và cũng hiểu nhưng cho dù vậy thì khi nhắc chuyện giữa Tố Vi và Phong thật khiến nó đau lòng. Đôi môi mấp máy không nói thành lời liền cười xòa:
-Ôi, bác đừng hiểu lầm. Tụi cháu không phải hẹn hò mà chỉ là đi chơi giả vờ làm thế thêm vui ý mà.
-Haha, đừng lừa già dối trẻ. Cháu không chối được đâu, nhìn biểu hiện của cháu là bác biết mà. Ờ, cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?
-Vâng?
-cháu định làm gì sau đó?
-Cháu....
Nó chợt ậm ừ, như kiểu có thứ gì nghẹn ứ ở cổ họng vậy. Như nửa muốn nói, nửa không nói:
-Cháu du học...bắt đầu cuộc sống mới và....
Ánh mắt nó hơi trùng xuống rồi nghoảnh sang bên cạnh có một người đang tựa vai nó mà chìm vào giấc ngủ từ nãy tới giờ rồi nói:
-Và..quên những gì không nên nhớ!ahihi..
Bác tài khó hiểu:
-Tại sao?
-Vì những kí ức đó với cháu không có gì đẹp cả. Mà chúng chỉ toàn là những mảnh ghép đã vỡ vụn ra thôi ạ!
Xong nó liền đưa tay lên dụi mắt mà nói:
-Trong xe không có bụi mà mắt cháu tự dưng cay quá đi! Hề...
Hiểu được cách sống về mặt tình cảm của tuổi trẻ hiện nay, bác tài cũng có phần hiểu về hành động của nó. Chỉ có điều....tụi trẻ sẽ phải tự tìm lối ra cho chính mình.
*lát sau*
*phịch*
-cảm...hây! Nặng quá đi.....cảm..cảm ơn bác ạ!
Đóng cửa xe, nó vội vàng đỡ lấy Phong khó nhọc đi vào. Bước vào đại sảnh, có vẻ hai người ngủ rồi, lần mò mãi mới tìm thấy nút đèn để bật lên, nhưng chưa kịp bật lên thì anh bắt đầu chọc tức nó.
-Này!!!
-á! Cậu...*hơi giật mình*
Nói với giọng vẫn còn đang trong tình trạng say rượu, anh lờ đờ hé mi mắt nhìn xung quanh:
-Đang ở đâu mà tối thui thế này!ực..
Nó vừa nghiến răng vừa bật đèn. Ánh sáng vừa thắp lên, mắt anh vì không thích nghi kịp nên nheo lại. Lúc này mới để ý, anh đang ở trong nhà chứ ở đâu nữa, câu hỏi khi nãy thật ngớ ngẩn. Khẽ dìu anh ra phía salon ngồi xuống, nó thở dài và nói:
-Ngồi im ở đây, tôi đem nước cho cậu tỉnh táo hơn!
Anh ngây người nhìn nó rồi tự dưng cười tít mắt cứ như một thanh niên bị bệnh. Bước vào bếp tùy tiện pha cốc nước chanh đem ra thì đã thấy anh nằm ngủ ngon lành trên ghế:
-Này, dậy đi!uống nước đã!!!
Bực mình nhìn anh, nó gọi, nó đánh thế nào cũng không thấy người trước mặt có chút gì gọi là nhúc nhích. Đáng ghét, nó quyết định bỏ anh ở dưới này đến sáng luôn.
45´ khi tắm xong, nó nhẹ nhàng bước xuống nhà xem anh đã tỉnh mà về phòng hay chưa nhưng quả như nó nghĩ, anh còn ngủ ngon hơn kìa!
Bước tới ngồi xổm trước mặt anh, một lần nữa nó muốn ngắm nhìn người con trai này khi ngủ. Ít khi được nhìn gần như vậy, nó có chút gượng gạo. Ánh mắt quét dần từ đôi mắt, sống mũi cao rồi dừng lại đôi môi kia, thoáng chốc mặt nó lại đỏ ửng, da mặt mỏng vì thế mà càng ngày càng nóng.
Hai tay nó vội vàng vỗ lên hai má hồng đánh thức mình.
-Sao thế này, mặt mình lại đỏ rồi.
Vừa dứt lời, cảm giác như có tay ai kéo nó về phía trước. Đúng, là anh! Ngủ mà còn dê già vậy đấy! Muốn đẩy ra nhưng hình như càng đẩy thì nó càng bị ôm chặt hơn ấy.
Tức giận đỏ mặt,nó vừa kêu ca vừa đẩy:
-cái tên này, tính làm càn hả
-Ừm.
-Ơ?
Thật bất ngờ khi nghe câu trả lời ngắn gọn của anh, nhưng nó không chịu được đâu, dám lợi dụng lúc nó thất thế à, mơ đi! Bàn tay nó đưa tới phần eo của anh tha hồ cấu véo. Bởi đau nên anh liền thả tay mà ngồi dựng lên:
-Đừng, đau!
Hai tay chống nạnh, nó trợn mắt lườm anh:
-Nói! Tỉnh rượu lúc nào hả?
Rất hồn nhiên, anh nhún vai:
-Sau khi uống cốc nước chanh cậu pha!
Đôi lông mày khẽ giật giật, nó cáu gắt:
-Cái đồ, lợi dụng!
-Ừ, một chút thôi!
Vừa nói anh lại kéo nó ngã vào lòng mình ôm lấy.
-Này! Điên à!
-Sắp hết thời gian rồi, ôm chút thôi!
Nghe vậy nó cũng hết kháng cự, bàn tay đang đẩy trước ngực anh cũng từ từ hạ xuống......cứ thế...cái ôm này diễn ra rất lâu... Cứ như là điều cả hai muốn nói. Không muốn rời xa, không muốn thoát ra khỏi cảnh diễn này....mãi mãi...
-------end
Muốn dài lắm nhưng k đk a~~