Chương 7
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Mánh khóe áp chế đê tiện, Ly Úy khinh thường nhìn hắn: “Tôi chỉ phụ trách tiếp nhận phi vụ giết người, những việc khác trong tổ chức tôi chẳng biết gì hết.”
Chu Dương cười nhạo: “Đương nhiên anh biết, sao bọn họ có thể để em biết việc cơ mật được? Những vấn đề anh muốn hỏi đều là về em.” Có lẽ thể lực đã khôi phục lại, hắn đứng dậy khỏi giường, thuận tay lấy một chiếc áo ngủ dài khoác lên người, bộ dáng uể oải tựa lên tủ đầu giường, bày ra dáng điệu thẩm vấn: “Vấn đề thứ nhất…”
Nụ cười mỉm đầy nguy hiểm của Chu Dương chợt ngừng lại khiến Ly Uy không khỏi có chút sợ hãi, tràn đầy cảnh giác nhìn Chu Dương.
“… Em là sát thủ hạng nhất dưới tay Lạc Tân?”
Trái tim đang treo lơ lửng bất ngờ được thả lỏng. Cứ tưởng hắn sẽ hỏi vấn đề gì xảo quyệt lắm chứ.
“Không định trả lời?” Chu Dương không thích sự yên lặng của cậu.
“Chẳng phải anh đã biết rồi sao?”
Gương mặt anh tuấn tà mị của Chu Dương thu lại tất cả ý cười: “Trả lời anh.” Hắn trầm giọng xuống.
Thật nản lỏng, sự kháng cự vô ích sẽ chỉ khiến Chu Dương dùng Vi Vi để uy hϊế͙p͙ cậu thêm mà thôi.
“Phải.” Ly Úy cứng ngắc phun ra một chữ.
“Em từng giết người sao?”
“Hả?”
Thân hình to cao so với mãnh thú trong rừng rậm còn có lực uy hϊế͙p͙ hơn đang nghiêng người áp tới, hơi thở mang theo sự trêu tức phun lên mặt Ly Úy.
“Anh hỏi em, em từng giết người sao?”
Nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Ly Úy, dường như Chu Dương cảm thấy hứng thú mà cười rộ lên: “Sẽ không phải đều quên hết rồi chứ?”
“Phải.” Ly Úy chịu không nổi biểu tình như mèo vờn chuột của Chu Dương, nghiêm túc đáp: “Quên rồi.”
Nụ cười châm biếm biến thành cười lạnh, Chu Dương càng sát lại gần, Ly Úy định ngửa người ra phía sau để trốn tránh cảm giác như sắp bị dán lên môi, chợt nghe thấy tiếng Chu Dương khinh thường nói nhấn từng chữ: “Tên ngu ngốc bị người tẩy não.”
Sớm đã biết Chu Dương đối với lòng tự tôn của kẻ khác chẳng hề có chút kiêng nể, Ly Úy vẫn nhịn không được mà lộ ra ánh mắt bất mãn.
Nhưng cậu chẳng cách nào mở miệng phản bác, quả thực cậu đã bị tẩy não. Lão đại Lạc Tân của tổ chức không hề che giấu quá trình này, thậm chí còn tỉ mỉ tự thuật lại toàn bộ quá trình cho cậu nghe.
“Từ khi em mất đi ký ức của mình, cũng chính là sau khi bị tẩy não, có từng giết người không?”
“…”
“Trả lời.”
“Không.” Ly Úy rất không cam tâm mà nhìn Chu Dương. Nếu hành động thành công, câu trả lời hiện giờ đã là khẳng định rồi.
“Xem ra…” Có lẽ để tăng thêm áp lực đối với Ly Úy, Chu Dương chầm chậm tiến lại gần thêm một chút. Tình hình càng lúc càng gay go, đầu của Ly Úy sắp đụng tới thành giường, không gian để trốn tránh đã bị thu hẹp tới cực hạn, hơn nữa, đầu gối trái đang gập lại của Chu Dương vừa khéo ác ý đè lên thân thể trần trụi được che đậy bên dưới lớp chăn: “Anh là nhiệm vụ đầu tiên mà em nhận được.”
Bị Chu Dương nhìn chằm chằm ở cự ly gần là một tư vị khó có thể hình dung, ánh mắt lạnh băng tà ác của độc xà, mà sự tà ác của Chu Dương lại khác biệt, xen lẫn bên trong còn một loại ảo giác có thể xem như lôi cuốn.
Nhảy nhót ở nơi sâu nhất trong đôi mắt Chu Dương là ngọn lửa vừa lạnh như băng lại vừa tà ác, nhưng tràn đầy dụ hoặc.
Ly Úy biết rất rõ hiện giờ Chu Dương chỉ đang thẩm vấn chuyện về tổ chức của Lạc Tân, nhưng đối diện với ánh mắt ở cự ly rất gần thế này lại khiến Ly Úy hồi tưởng vô cùng rõ ràng cảm giác khi Chu Dương cường ngạnh tiến vào thân thể mình.
Thật mất mặt, Ly Úy khẽ run lên theo phản xạ. Chu Dương vốn định lui người về phía sau lập tức bị phản ứng này khơi dậy sự hứng thú, càng tùy ý tiến sát lại gần.
“Đừng lộn xộn, điện lưu khống chế đang mở đấy. Hay là em muốn làm thêm một lần nữa?”
Sắc mặt Ly Úy xanh mét, đường nét anh tuấn trở nên cứng đờ. Chu Dương đắc ý cười rộ lên.
“Cảm giác mà em mang tới cho người ta thật hỗn loạn,” Gần như là vừa hôn vừa nói chuyện: “Dễ dàng bị người ta phát hiện ra tâm tính ngây thơ lại ra vẻ quật cường ngu xuẩn, còn cả sự tự tin cho rằng mình là một sát thủ hạng nhất, tổng hợp lại tất cả liền trở thành một thể nực cười chẳng chút hài hòa, lại như sự xung đột cường liệt giữa bẩm sinh và rèn luyện, sẽ hình thành hai nhân cách song song.”
Anh mới là đồ hai nhân cách song song. Ly Úy lập tức liên tưởng tới Chu Dương âm tình bất định, tính cách ác liệt có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
“Không được trốn, để hình ảnh Vi Vi bị khi dễ hiện lên ở trong đầu, sau đó tỉnh táo lại một chút, nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.” Chu Dương thu hồi lại đầu lưỡi đã luồn vào trong miệng đối phương, nhưng vẫn duy trì khoảng cách có thể hôn bất cứ lúc nào.
“Còn nhớ được những chuyện trước khi bị tẩy não không?”
“Không.”
“Tẩy não là bị bắt ép?”
“Không, là tự nguyện.”
“Sao em biết?”
Ly Úy nhắm mắt lại. Chu Dương lộ ra nụ cười khinh miệt khiến người ta phải bốc hỏa: “Lạc Tân nói với em như vậy, phải không?”
“Tôi tự mình động thủ.”
Khi ấy, Lạc Tân đã nói với Ly Úy rằng:
“Bởi vì cậu nói, cậu hi vọng có thể làm một sát thủ hạng nhất không bị bất kỳ tư tình nào ràng buộc. Tôi vô cùng kinh ngạc, rất ít người được như cậu, Ly Úy. Cậu quật cường đến mức khiến người ta không dám tin.”
Ly Úy biết mình quả thực quật cường, cũng rất hiếu thắng.
Cậu tin tưởng Lạc Tân, Lạc Tân coi trọng cậu, tín nhiệm cậu. Ly Úy biết hẳn là nên xem hắn như thượng cấp, chúa tể, nhưng rồi vẫn nhịn không được mà âm thầm xem hắn như người bạn tốt nhất.
Kỹ thuật bắn súng của cậu là do đích thân Lạc Tân chỉ dạy.
“Tới khi nào em mới chịu thừa nhận mình là một kẻ ngu ngốc?” Chu Dương nhíu mày: “Ừm, sát thủ hạng nhất, chưa từng giết người, dường như cũng không có xuất thân và người nhà, chỉ cần là Lạc Tân nói thì em đều tin. Hắn nhất định cũng nói với em rằng, em đã trải qua địa ngục huấn luyện nghiêm khắc nhất, có đủ bản lĩnh để đi ám sát một người khó giết như anh.”
Ly Úy lại bắt đầu quật cường trừng mắt phản kháng, may mà cậu còn nhớ được tình cảnh của mình, đành kiềm nén lửa giận, trầm giọng nói: “Lạc Tân sẽ không lừa tôi.”
“Đây chính là một câu nói ngu xuẩn.” Chu Dương bỗng thay đổi sắc mặt, thần tình dữ tợn xuất hiện trên ngũ quan đoan chính của hắn, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
“Biết mình ngu ngốc đến mức nào không? Tràn đầy tự tin, kỳ thực bất quá chỉ là một quân cờ trong trò chơi. Đây là trò chơi, Ly Úy, đây không phải trò chơi của em, em bất quá chỉ là một công cụ của trò chơi mà thôi.” Hung hăng túm lấy cằm Ly Úy, toàn bộ lửa giận từ đáy mắt Chu Dương bắn vào trong mắt Ly Úy chẳng sót chút nào.
Ly Úy quay mặt đi, nhưng khí lực của cậu không thể bằng Chu Dương, bởi vậy cậu lại mưu đồ tìm kiếm một phương pháp khác. Cậu ra sức ngửa đầu về phía sau, gáy lại đập cốp vào thanh kim loại cổ điển nơi đầu giường. Không còn cách nào khác, cậu đành duỗi chân đá Chu Dương đã đè hẳn lên người mình.
“A!”
Nhìn Ly Úy đau đớn cuộn mình thành một cụm, Chu Dương hừ một tiếng: “Chẳng phải đã nói với em điện lưu khống chế đang mở sao?”
“Nhìn dáng vẻ của em, kỹ xảo giết người kém cỏi, phương pháp chạy trốn vụng về, vừa nhìn liền biết trong lòng em đang suy nghĩ những gì. Giả vờ làm một người thực vật, em tưởng rằng loại trò chơi chỉ có trẻ con mẫu giáo mới chơi này có thể lừa được anh sao?” Chu Dương cay nghiệt nói: “Nếu sát thủ hạng nhất của Lạc Tân mà là cái dạng này, hắn sớm đã đi đời rồi.”
Bạn đang
Ly Úy nặng nề thở dốc. Chu Dương nói không sai, nếu cậu đúng như lời Lạc Tân nói, là cao thủ hạng nhất, vậy sao có thể bị Chu Dương đùa giỡn đến quay mòng mòng thế này?
Kỳ quái chính là trước kia cậu chưa từng nghĩ đến những việc này, gần như một chút hoài nghi cũng không có.
Trong một năm sau khi tẩy não, điều duy nhất mà cậu tiếp nhận chính là sự huấn luyện không ngừng, Lạc Tân đích thân dạy dỗ cậu, còn có Nhược Thủy cùng chịu trách nhiệm huấn luyện, đều muôn miệng một lời khen ngợi sự tiến bộ của cậu.
Ít nhất ở trong tổ chức, không ai nói cậu không phải là người lợi hại nhất.
Trên mặt Ly Úy lộ ra biểu tình mâu thuẫn và tổn thương, thống khổ nhíu mày: “Vì sao… lại có trò chơi này?”
“Có lẽ bởi vì mọi người đều rất nhàm chán đi.” Chu Dương trả lời thẳng thắn.
“Nói rõ ràng một chút.”
Chu Dương nhếch môi cười châm chọc: “Cũng giống như anh vừa liếc nhìn liền phát hiện em đang giả vờ hôn mê nhưng vẫn không vạch trần. Em không cảm thấy đổi một hình thức khác thì sẽ thú vị hơn sao?”
Mím môi thật chặt, Ly Úy áp mặt lên đệm giường.
Chu Dương lại cúi người xuống, ngoài dự đoán, đổi thành một loại biểu tình ôn nhu: “Đừng chán nản, quân cờ vẫn có giá trị của quân cờ.”
Ly Úy trầm mặc, đối với sự an ủi vô cùng châm chọc này không cho là đúng.
Chu Dương lại càng ôn nhu, hôn hôn vành tai cậu: “Được rồi, Ly. Tất cả những việc bị Lạc Tân làm cho loạn thất bát tao này hẳn là đã được chỉnh đốn lại, lửa giận của anh cũng đã phát tiết gần hết rồi. Nghe cho kỹ đây, Ly Úy, em là người yêu của anh, Vi Vi là em gái của em. Chúng ta vô cùng yêu nhau, nhưng hai năm trước, em mất tích. Đương nhiên, hiện giờ cuối cùng anh cũng biết em là bị người của Lạc Tân bắt đi, hơn nữa còn bị tẩy não.”
Ánh mắt chấn kinh của Ly Úy cuối cùng cũng quay lại.
“Trong tư liệu mà Lạc Tân đưa cho em chỉ e không có tờ giới thiệu về tình nhân của anh đâu nhỉ? Đi hỏi bất kỳ người nào, ai cũng biết Ly Úy mất tích hai năm.”
Trầm mặc một lúc, Ly Úy nuốt nuốt nước miếng làm trơn cổ họng khô khốc: “Thủ đoạn anh dùng để đối xử với tình nhân mất tích hai năm cũng quá là độc ác đi.”
“Nếu thời điểm em bất ngờ xuất hiện trước mặt anh không phải đang cầm một khẩu súng có đạn chĩa thẳng vào đầu anh, anh sẽ ôn nhu hơn.” Chu Dương vô tội cười: “Hơn nữa, nếu tình nhân vốn luôn nhu thuận đáng yêu, bỗng nhiên khi làʍ ȶìиɦ lại kêu gào và dáng vẻ như bị kẻ thù lăng nhục, em có thể không nổi giận sao?”
“Tôi không tin mấy lời nhăng cuội của anh.” Ly Úy lắc đầu: “Những người huynh đệ của anh hẳn là cũng quen biết Ly Úy chứ, bọn họ ai ai cũng trông chừng tôi như kẻ địch.”
“Ly à, thì ra em vẫn duy trì được đặc điểm bách sơ nhất mật* như trước khi bị tẩy não.” Chu Dương nhún vai: “Những người trông giữ em đều là người mới do anh điều tới từ các nơi, bọn họ chưa từng gặp em. Đương nhiên anh không thể để cho các huynh đệ cũ nhìn thấy anh xử lý em như vậy, lão đại cũng không phải luôn có thể tùy tâm sở dục.”
(*trăm chuyện hời hợt chỉ có một chuyện là tinh tế)
“Tôi không tin.” Vẫn là một câu quật cường.
“Đây là sự thật. Ít nhất là thật hơn so với thế giới ảo mộng mà Lạc Tân đã nói với em.”
“Không.”
“Biết anh ghét nhất cái gì không? Anh ghét nhất chính là loại ngu xuẩn ch.ết tiệt này của em!” Chu Dương bỗng nắm lấy bả vai cậu, lạnh lùng nói: “Em muốn cược với anh sao? Được, chỉ cần em nói thêm một chữ không, anh sẽ ra ngoài dùng ngay một súng xử cô em gái của em, như vậy biết đâu có thể kích thích toàn bộ ký ức bị tẩy xóa của em quay trở về.”
Dưới sự uy hϊế͙p͙ nghiêm trọng, Ly Úy thực sự không dám nói thêm một chữ “không”, cậu quay mặt đi, vẫn không cam lòng mà hỏi một câu: “Làm như vậy đối với Lạc Tân có điểm gì tốt?”
Lần này tới lượt Chu Dương trầm mặc.
Con ngươi sáng rực tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm đang thẳng tắp hướng Ly Úy.
Cuối cùng mới nhả ra một tiếng thở dài: “Em có biết khi anh phát hiện ra em dùng súng lục nhắm thẳng vào đầu anh, tâm tình của anh khi ấy là gì không? So với Lạc Tân bắn anh một súng còn đau hơn.”
Chống lại đôi mắt đầy kinh ngạc của Ly Úy, mục quang vô tình trên gương mặt ôn nhu của Chu Dương lập lòe chẳng hề che giấu: “Anh là một kẻ tuyệt tình, Ly. Không sai, trước đây anh vô cùng yêu em, đó là bởi vì em cũng yêu anh sâu sắc. Nhưng bây giờ… nếu em không tìm lại được tình yêu đối với anh, đồng nghĩa với việc, em cũng sẽ không tìm lại được một Chu Dương của trước kia chỉ ôn nhu với một mình em.”
__Hết__