Chương 31
*Không thể động –*
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Quên đi Ly Úy là chuyện không thể, trên thế gian này, không ai có thể quên được Ly Úy.
Chu Dương sâu sắc hiểu được điều ấy.
Nhưng hắn cũng hiểu được, đem sự tổn thương này gán cho Trần Minh, cũng không phải phương pháp tốt. Chẳng những vô hiệu, mà còn khiến đau xót càng thêm sâu.
Đêm nào hắn cũng giật mình tỉnh dậy đôi ba lần, bị nỗi đau như dùi tâm đánh thức, tỉnh táo mà hiểu rằng Ly Úy đã rời xa hắn, cũng tỉnh táo mà nhìn thấy Trần Minh ngủ say bên mình, có một gương mặt anh tuấn và linh hồn kiên nghị.
Đau xót vẫn còn, Chu Dương lại phải bắt tay đi xử lý hai việc. Để Trần Minh tìm lại bản thân mình, và để Ly Úy được an nghỉ.
Việc tìm tư liệu của Trần Minh đã phái Trần Dược đi phụ trách, việc chôn cất Ly Úy, thì do đích thân Chu Dương lo liệu.
“Anh cứ đơn giản đào một cái hố, trực tiếp đem em chôn xuống bãi cỏ của Ireland là được.” Đây là một trong những câu cửa miệng của Ly Úy trong mỗi lần cãi cọ trước đây.
Ly Úy là một người vô pháp vô thiên, như thể sự tồn tại của cậu ấy chính là sự tồn tại của thế giới, mà thế giới còn tồn tại thì cậu tuyệt đối sẽ không diệt vong, không thể tìm được một tia ưu thương từ trên người cậu, đương nhiên, cậu cũng chưa từng dự đoán được cái ch.ết của mình.
Những lời này, là một trong tất cả những lời cậu từng nói, hơi có thể thuyết minh nơi mà cậu hi vọng bản thân được an táng.
Chu Dương còn nhớ sâu sắc, cậu cưỡi ngựa phi băng băng trên bãi cỏ Ireland, tiếng cười kiêu ngạo làm kinh động tới cả chim muông trong khu rừng phía xa.
Xương khô, là thứ duy nhất của Ly Úy mà Chu Dương có được lúc này. Chu Dương chọn bãi cỏ Ireland, nơi mà Ly Úy từng vuốt mồ hôi rong ruổi trên lưng ngựa, để chôn cất người yêu.
Xuống mộ an nghỉ là việc mà Vi Vi vẫn luôn muốn làm cho Ly Úy, nhưng cô lại không cách nào đối diện với giây phút biệt ly cuối cùng, một khắc trước khi lên máy bay, Vi Vi ngã bệnh. Vì không để Vi Vi phải chịu đả kích lớn hơn nữa, Chu Dương kiên quyết cự tuyệt yêu cầu được lên máy bay của Vi Vi, để cô ở lại tổng bộ.
Chu Dương mang theo tro cốt của Ly Úy, một mình bay tới Ireland.
Trước lúc khởi hành, Chu Dương từ biệt Trần Minh.
“Tôi sẽ ở lại đó hai ba ngày.”
“Tôi biết rồi.” Trần Minh cúi đầu, nhìn những đầu ngón tay của mình.
Sự trầm mặc đã đảm đương vai chính trên suốt dọc đường đi, bên dưới sự trầm mặc, là không nỡ và tình cảm mãnh liệt phải liều mạng đè nén. Chu Dương và Trần Minh đều không hẹn mà cùng khát khao cái ôm và nụ hôn trước lúc biệt ly, bọn họ cần an ủi lẫn nhau, cổ vũ nhau cùng đối diện với nỗi đau trước mắt, cảm nhận hơi ấm trên người đối phương, và tình yêu chỉ sợ tan hòa cùng gió. Thế nhưng việc chôn cất Ly Úy quá mức nặng nề, một hũ tro cốt đã chắn ngang giữa hai người họ.
Mặc dù chỉ hơn một tầng tro bụi, nhưng đã đủ để khiến thế gian xám trầm.
* * *
Gian phòng chủ nhân không có Chu Dương trở nên trống rỗng, cũng như trái tim Trần Minh không nơi thuộc về.
Tro cốt có thể được an táng, nhưng Ly Úy thì không thể mãi mãi mất đi ma lực, cậu ấy lúc này, chính thức được thờ phụng trong lòng Chu Dương.
Nhưng Chu Dương sẽ không từ từ giãy thoát ra được sao? Trần Minh tựa lên khung cửa sổ, trong mắt lập lòe một tia hi vọng mỏng manh.
Chu Dương đang thay đổi, cậu có thể cảm nhận được. Chu Dương đã có hành động, hắn nguyện ý tìm lại quá khứ của Trần Minh, hắn thừa nhận sự tồn tại của Trần Minh, hắn thừa nhận Trần Minh cũng là một con người độc lập.
Trận chiến này đánh đến thảm liệt vô cùng, thành quả chiến đấu có được thực không dễ dàng gì.
“Anh.”
Trần Minh ngoảnh đầu lại, thấy Vi Vi sắc mặt tái nhợt. Cậu quay người lại từ khung cửa sổ: “Bệnh đã khá hơn chút nào chưa? Bác sĩ bảo rồi, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy hôm mới được.”
Vi Vi lắc đầu tỏ ý không sao, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Tìm tôi có việc?”
Vi Vi quay mặt đi, vô cùng do dự.
Trần Minh ngồi xuống, kiên nhẫn chờ cô mở lời.
Vi Vi dường như đang giãy giụa trên lằn ranh, trong đôi mắt to thỉnh thoảng lại lập lòe ánh quang mang kích động, một hồi lâu sau, mới bất chợt cắn môi, nhìn Trần Minh nói: “Tôi muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch.” Ngữ khí kiên quyết.
Trần Minh lấy làm khó hiểu: “Giao dịch?”
“Phải, chính là như vậy. Trần Minh, trong nhà có hai anh em, em gái tên là Trần Thiếu Sắc, sinh năm 1982…” Vi Vi lấy ra một chiếc đĩa CD từ trong túi áo, trên mặt vừa kích động vừa dè chừng: “Toàn bộ quá khứ của Trần Minh.”
Đây chính xác là tư liệu về cậu, không sai chút nào, giống hệt với ngày đó Lạc Tân nói cho cậu biết.
Trần Minh kinh ngạc hỏi: “Chu Dương thật sự đã tìm được tư liệu của tôi?”
“Không.” Vi Vi lắc đầu: “Đây là khôi phục lại từ máy tính xách tay của Chu đại ca. Trong tay tôi, là bản copy cuối cùng, đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ đưa nó cho anh.”
Trái tim Trần Minh bắt đầu trầm xuống, điềm xấu hiện lên trong đầu. Cậu không hỏi Vi Vi điều kiện là gì, mà lại hỏi một vấn đề khác: “Tại sao bản copy cuối cùng, lại ở trong tay cô?”
Vi Vi mở lớn đôi mắt lấp lánh nhìn cậu chằm chằm, mím chặt môi.
Trần Minh gần như sắp bị loại trầm mặc như tr.a tấn này làm cho phát điên, từng giả thiết nối tiếp nhau trong lòng khiến cậu càng lúc càng sợ hãi, cậu tiến về phía trước một bước, dùng sức túm lấy bả vai Vi Vi: “Nói cho tôi biết, Vi Vi, nói cho tôi biết!”
“Tệp tài liệu có tên Trần Minh trong máy tính kia, chỉ cần cứu chữa thỏa đáng, là có thể khôi phục.”
“Tài liệu, vẫn luôn ở trong máy tính?” Đôi mắt Trần Minh từ từ trợn lớn, tới cực điểm.
Cậu nín thở, nhìn bờ môi Vi Vi chầm chậm khai mở.
“Nhưng mà hiện tại, trong máy tính không còn gì cả. Chu đại ca đã sai người xóa bỏ nó hoàn toàn.” Vi Vi đem mỗi từ mỗi chữ, nói ra thật rõ ràng, như thể e sợ Trần Minh nghe không được rõ, lại cố ý nói thật chậm: “Chính là sáng nay, trước lúc rời đi, Chu đại ca đã ở trong thư phòng xóa bỏ hoàn toàn tệp tài liệu này, một chút cũng không lưu lại. Tôi tận mắt nhìn thấy.”
Cô nhìn sắc mặt Trần Minh biến thành màu tro nguội, nhìn đôi mắt hàm nước của Trần Minh dần dần bị lây nhiễm tuyệt vọng, giơ chiếc đĩa CD trong tay lên: “Thế nhưng Chu đại ca không biết, trước đó tôi đã lén mở két bảo hiểm, phục chế một bản copy. Chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ tặng nó cho anh.”
Trần Minh như thể không nghe thấy lời cô nói.
Thân mình cậu cứng đờ, một chút cũng không thể hoạt động.
Tim lạnh, máu lạnh, dường như mặt đất bỗng nhiên nứt ra, khiến cậu rơi vào tầng địa ngục thứ mười tám, đó là tầng lạnh lẽo nhất, khiến người ta tuyệt vọng nhất.
“Hắn… tại sao phải làm như vậy…” Cậu gian nan lẩm bẩm, gian nan lắc đầu, động tác giản đơn vào giờ phút này đối với cậu mà nói thật sự khó như lên trời, khí lực khắp toàn thân đều bị rút đi.
“Hắn chính là làm như vậy, tôi đã tận mắt nhìn thấy.” Vi Vi trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Không,” Trần Minh dùng hết sức lực để lắc đầu, tựa hồ như vậy là có thể cự tuyệt mọi thứ đang phát sinh. “Hắn đã đồng ý giúp tôi tìm lại quá khứ, hắn đã đồng ý!” Cậu đỏ hồng đôi mắt, khẽ gầm lên với Vi Vi.
Vi Vi hỏi lại: “Vậy tại sao hắn không trực tiếp đưa tài liệu trong máy tính cho anh? Muốn lấy lại một tệp tài liệu đã qua thao tác xóa bỏ đơn giản trên ổ cứng máy tính, tùy tiện tìm một chuyên gia khôi phục máy tính là có thể rồi. Tại sao hắn không làm vậy? Tại sao hắn phải lừa anh?”
“Tại sao hắn phải lừa tôi?” Trần Minh thất hồn lạc phách lẩm bẩm. Cậu không phải chuyên gia máy tính, nhưng cậu biết quả thực có một loại chức nghiệp là khôi phục máy tính, có thể đem tài liệu bị mất đi trong máy tính tìm trở về. Tại sao Chu Dương không làm như vậy?
Cậu thống khổ quỵ xuống, chống đầu lên đệm giường mềm mại.
Bên trên còn vương lại mùi hương của Chu Dương, ánh mắt thâm trầm của Chu Dương trước khi rời đi lại ở nơi nào?
“Tại sao hắn phải lừa tôi?” Trần Minh tuyệt vọng hỏi.
Vi Vi ngồi thụp xuống bên cạnh cậu, khẽ khàng nói cho cậu biết đáp án: “Bởi vì hắn muốn ổn định anh. Anh không khiến hắn hài lòng, anh sắm vai quá hỏng, Chu đại ca nói, hắn muốn đắp nặn lại một người giống anh trai tôi hơn, hắn đang tìm chuyên gia tẩy não tốt nhất, chờ hắn tìm được rồi…”
Vi Vi còn chưa nói hết lời, Trần Minh đã bắt đầu run rẩy kịch liệt. Cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt như nhìn rắn rết để trừng Vi Vi: “Không, không thể nào.” Cậu dồn dập nói: “Hắn không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Hắn có thể.”
Trong tích tắc ấy, thời không như chồng chéo lên nhau, tựa hồ quay trở lại cái ngày mà Lạc Tân còn sống.
Cũng tại gian phòng này, cũng trên chiếc giường này, cũng là sau khi ôn tồn, vọng tưởng ngọt ngào từ nay về sau sẽ thuộc về cậu.
Huyễn tưởng bị một cú điện thoại của Lạc Tân và mấy đoạn xương khô của Ly Úy phá nát.
Cậu quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin Chu Dương, đến tận khi Chu Dương không chút do dự mà đáp ứng yêu cầu của Lạc Tân.
Cậu chính là quỳ ở chỗ này, dùng âm giọng thấp đến không thể nghe ra để nói: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
Chu Dương từ trên cao nhìn xuống, đáp trả cậu ba chữ: “Tôi có thể.”
Tất cả chợt như ở ngay trước mắt.
Trần Minh cười khổ, cậu từng bị phản bội như vậy, đối đãi như vậy, tr.a tấn như vậy, tại sao đến ngày hôm nay, lại vẫn tin tưởng vào một giấc mơ không thể chạm tới.
Tôn nghiêm và tình yêu của cậu, so ra vẫn không bằng một nụ cười của Ly Úy, một vốc xương của Ly Úy, một món hàng giả Ly Úy.
Từ trước tới nay đều chưa từng so sánh được.
Hai đầu gối đều đang run rẩy, không thể chống đỡ sức nặng của thân thể, cậu bị bó buộc trong tầng tầng cạm bẫy tàn nhẫn, muốn sống không được, muốn ch.ết chẳng xong.
“Anh không tin tôi sao?” Vi Vi cầm chiếc đĩa CD kia trong tay, thận trọng tiến lại gần.
Đôi mắt liều ch.ết nhắm chặt không cho phép lệ nóng chảy ra của Trần Minh bỗng nhiên bừng mở, cậu trầm giọng nói: “Tôi tin.”
Không thể không thở than, không thể không bi thương, không thể không cười khổ. Tình yêu của Chu Dương đối với cậu, còn chẳng bằng một mạt tro bụi thuộc về Ly Úy. Sự tín nhiệm lẫn nhau giữa cậu và Chu Dương, làm sao kinh qua được một điểm cân nhắc.
Dựa vào cái gì mà tín nhiệm? Dựa vào cái gì mà đau lòng? Dựa vào cái gì mà cho rằng niềm hi vọng sẽ vô duyên vô cớ lóe lên?
Không sai, Chu Dương sẽ đối xử với cậu như vậy.
Hắn có thể, hắn có thể, hắn có thể.
Người hắn yêu chỉ là Ly Úy, đau tiếc chỉ là Ly Úy, mong muốn, cũng chỉ là Ly Úy mà thôi.
Nếu không, lúc trước đã chẳng nhẫn tâm ấn phím xóa bỏ, khiến thế giới trước mắt cậu sụp đổ hoàn toàn.
“Hắn vẫn luôn lưu giữ phần tài liệu này, thẳng cho đến hôm nay…” Trần Minh thất thần lẩm bẩm.
Đúng vậy, dựa vào bản lĩnh của Chu Dương, sao có thể không nghĩ tới việc tài liệu trong máy tính có thể khôi phục, sao có thể không tìm được một chuyên gia máy tính? Thương thay cho cậu vẫn luôn si ngốc đợi chờ hi vọng, quá khứ và tương lai của mình, hoàn toàn không biết Chu Dương chỉ tùy ý một ngón tay, đã khiến tất cả tan thành mây khói.
Yêu có sâu hơn nữa, hi sinh có vĩ đại hơn nữa, thì lại thế nào?
Không thể tha thứ, sao có thể tha thứ, không không không, tôi không muốn nhẫn nhịn thêm nữa!
Một tia quyết đoán xẹt qua trong mắt Trần Minh, cậu giận dữ ngẩng đầu lên, sống ch.ết nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay Vi Vi.
Cậu muốn bỏ chạy, bỏ chạy thật xa, bỏ chạy mãi mãi, bỏ chạy khỏi thế giới có Chu Dương, bỏ chạy khỏi thế giới có Ly Úy, trở lại với nơi thuộc về Trần Minh.
Đó là quá khứ của cậu, thế giới của cậu, thân nhân của cậu.
Trần Minh, mi hoàn toàn không phải hai bàn tay trắng.
Cậu hỏi: “Cô có điều kiện gì?”
Đôi mắt Vi Vi lộ ra nét kinh hỉ: “Anh đồng ý giao dịch?”
“Đưa đĩa cho tôi.”
Vi Vi bỗng nhiên rút tay về, giấu chiếc đĩa vào túi áo như một món bảo bối, đè túi lại: “Chỉ cần đạt thành tâm nguyện của tôi, lập tức đưa đĩa này cho anh. Điều kiện rất đơn giản, anh phải dẫn tôi lên núi Đại Hưng An ( ).”
“Núi Đại Hưng An?” Dãy núi có diện tích rừng rậm cực lớn của Trung Quốc.
“Chính là núi Đại Hưng An.” Vi Vi mang nét mặt hồi tưởng, lộ ra một nụ cười khát khao: “Anh hai từng hứa với tôi, sẽ dẫn tôi đi núi Đại Hưng An. Nếu anh có thể thay anh ấy thực hiện tâm nguyện này, tôi sẽ đem quá khứ của anh trả lại cho anh.” Cô nhìn về phía Trần Minh: “Để anh rời khỏi Chu đại ca thật xa.”
Trần Minh lặng im cúi đầu.
Rời xa, rời khỏi Chu Dương thật xa, là một loại tr.a tấn, cũng là một loại ban ân.
Nếu Chu Dương đã có dũng khí để Ly Úy xuống mộ an nghỉ, nếu Chu Dương có thể nghĩ tới việc tìm kiếm chuyên gia tẩy não, lại một lần nữa trùng tạo một Ly Úy chí ít cũng biết ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì, cậu đã chẳng phải là người duy nhất có thể cho Chu Dương sự an ủi nữa rồi.
Chịu đựng đủ rồi, thực sự chịu đựng đủ rồi.
Sự giày vò không sống không ch.ết, yêu hận không kết không hoàn.
Tất cả những thứ này, vốn không nên có phần của cậu.
Vi Vi thận trọng chờ đợi, nhìn Trần Minh đang cân nhắc, cuối cùng cậu dứt khoát ngẩng đầu lên: “Một lời đã định.”
“Tốt quá rồi!” Một tia mừng rỡ thật lòng, xuất hiện trên môi Vi Vi: “Đêm nay chúng ta liền rời khỏi tổng bộ. Đừng lo lắng, quân của anh hai phân bố ở các nơi đều đã được tôi âm thầm triệu tập về đây, bọn họ sẽ hỗ trợ.”
Trần Minh gật đầu, diện vô biểu tình ngồi xuống bên giường, bàn tay chạm tới lớp chăn tơ tằm mềm mại, đối diện với phòng tắm bên trong, niềm vui đơm đầy giả dối cùng thời gian hoang đường.
Đêm nay, cậu cùng tất cả những thứ này, biệt ly.
__Hết__