Chương 2

Trong thời gian làm việc cô luôn thực bận rộn, bởi bệnh viện này vốn nổi tiếng có nhiều y bác sỹ lành nghề nên bệnh nhân đến rất đông. Đến trưa thì bệnh nhân có vẻ giảm bớt, người ra người vào liên tục với biết bao hoàn cảnh đáng thương pha trộn. Khả Hoan đến cả nước còn chưa kịp uống, với cô thì điều đó càng tiện vì đỡ phải đ vệ sinh nhiều.


Cuối cùng thì bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng cũng đã khám xong, y tá nhanh chóng đưa bệnh nhân đi lĩnh thuốc và chào Khả Hoan để đi ăn trưa cùng đồng nghiệp. Khả Hoan thở phào, khẽ dựa vào ghế và lim dim mắt, dáng điệu rất cô đơn tội nghiệp. Cô không có cảm giác đói, lại càng không muốn động thân làm gì nên càng không muốn ăn. Nhưng sau cả buổi sáng khám bệnh, cô không khỏi cảm giác khát nước, miễn cưỡng cô rót mọt chén nước ấm, lẳng lặng cầm chén nước ấm ngồi thẫn thờ trên ghế suy tư


Trong đầu cô lại hiển hiện rõ ràng cuộc nói chuyện buổi sáng với Chu Phương, nếu cô thật sự gia nhập đội viện trợ y tế liệu Tô Nghị sẽ nghĩ gì ? Liệu anh có đau lòng và thuyết phục cô không đi sao? Khả Hoan bỗng nhiên thấy tinh thần tỉnh táo, cô đặt chén nước xuống và đi vào phòng thay quần áo, rút ra di động và đi ra ngoài vườn hoa gọi điện.


Vào giờ nghỉ trưa,hơn nữa trời hơi giá rét nên ngòai hoa viên chỉ có lác đác vài người nhà bệnh nhân, Khả Hoan tìm được một ghế trống và ngồi xuống. Mặc dù số điện thoại của Tô Nghị Khả Hoan luôn khắc ghi trong lòng nhưng lúc này đây cô lại không có đủ dũng khí để gọi cho anh. Từ khi Tô Nghị nói lời chia tay, Khả Hoan từ đau thương chuyển sang trạng thái phẫn hận, Khả Hoan từ chối nghe mọi cuộc điện thoại của anh, một tuần liên tiếp sau đó anh cũng không gọi điện thoại cho cô. Và điều đó càng làm cho cô cảm giác mất mát, bao đêm mất ngủ chỉ hi vọng được một lần nghe thấy tiếng nói quen thuộc của anh, thậm chí có lần cô đã bấm số của anh, chỉ có điều không đủ can đảm để nhấn nút “gọi”


Khả Hoan rơi vào cảm giác do dự, cô rất muốn được nghe giọng nói ấm áp quen thuộc từ Tô Nghị nhưng lại cũng sợ hãi cảm giác thương tâm đau lòng, dù hôm nay cô có lý do chính đáng để gọi cho anh đi chăng nữa thì cô vẫn không đủ can đảm ấn nút gọi


Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng Khả Hoan cũng lấy hết cam đảm để gọi cho anh, điện thoại đổ chuông trong chỉ có 10 giây thôi mà Khả Hoan có cảm giác như trái tim cô đang nhảy ra khỏi lồng ngực, ngón tay không tự chủ run lên bần bật.


available on google playdownload on app store


Về phía Tô nghị, anh cũng không ngờ rằng Khả Hoan sẽ gọi điện thoại đến, anh bắt điện thoại cực nhanh, vội vàng hỏi: “Hoan Hoan, là em sao? Em hiện đang ở đâu vậy…..Em có khỏe không?” Khả Hoan vốn định sẽ dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với anh nhưng không tự chủ được nghẹn ngào thốt lên: “Không khỏe, em đang rất giận anh…”. Tô Nghị khe khẽ thờ dài và im lặng một lúc lâu, Khả Hoan như trút được gánh nặng trong lòng mấy hôm nay nên òa lên khóc nức nở. Tô Nghị nhẹ giọng dỗ dành: ‘”Hoan Hoan đừng khóc, hôm nay em trực ca ngày sao? Buổi tối nay đi ăn với anh nhé? Anh có nhiều chuyện muốn nói với em nhưng chưa nói được vì em cứ không chịu gặp anh, cũng không chịu nghe điện thoại. Em như thế này anh rất đau lòng, có biết không?”


Khả Hoan cảm thấy dễ chịu hơn, hóa ra anh vẫn thương cô, vẫn đau lòng khi cô khóc, cô thấy mình có một tia hi vọng mỏng manh. Tô Nghị chờ Khả Hoan trả lời nhưng chính anh cũng đang băn khoăn, gặp nhau anh sẽ nói gì bây giờ? Có ngày hôm nay chẳng phải là do anh gây ra hay sao? Cuối cùng Khả Hoan cũng ngừng khóc và sụt sịt nói “Em muốn ăn phao tiêu quế ngư và đậu hủ hoa”. Tô Nghị nghe xong cảm giác chua sót dâng lên:


- “Được, anh sẽ đặt chỗ ở nhà hàng Tiếu Giang Nam, 6 rưỡi chiều anh sẽ đón em”.
- – “Không cần đâu. Em không muốn đồng nghiệp nhìn thấy, tự em đi được rồi. Anh ở đấy đợi em đi”.


Trò chuyện chấm dứt làm Khả Hoan cảm thấy cực kỳ thoải mái, thậm chí quên luôn cảm giác run rẩy của chính mình vài phút trước đây.


Bảy giờ, ở nhà hàng Tiếu Giang Nam, nằm ở trung tâm thương mại thành phố đã rất đông khách. Đại sảnh rất đông đúc náo nhiệt, đẩy tan không khí ướt lạnh ngoài trời. TÔ Nghị ngồi trên sôpha được trang trí bằng đá vũ hoa trông rất sang trọng tao nhã, tay trái nhẹ nhẹ xoa huyệt thái dương, lẳng lặng nhìn lọ hoa tươi trên bàn, tinh thần có chút bất an. Anh có dáng người cao gầy, mặc bộ vest cực kỳ tinh tế, càvạt đã tháo ra để lộ da thịt của 2 hàng cúc trên. Mày rậm, mũi thẳng càng làm toát lên vẻ đàn ông của anh. Có lẽ vì dạo này không được nghỉ ngơi tốt lắm nên trong mắt anh hàm chứa vài tia tơ máu, ánh mắt ảm đạm u buồn. Dù tuổi trẻ tài cao, đang đảm đương vị trí trọng yếu, nhìn ngoài vào thì thấy anh thật thành công và đáng tán dương nhưng chỉ anh mới biết để có ngày hôm nay anh đã trải qua bao nhiêu khổ ải.


Bồi bàn mang thực đơn cho anh chọn, nhanh chóng gọi món “Cho anh phao tiêu quế ngư, thạch phanh đậu hủ hoa…” Bồi bàn ghi lại rồi rời đi, Tô Nghị lại khôi phục vẻ mặt bình thường, những món vừa rồi đều là món sở trường của Khả Hoan, anh đều thuộc lòng lòng, vì đây là nhà hàng này là nhà hàng Khả Hoan thích nhất nên anh cũng thường xuyên mang cô đến đây ăn. Cô từng nói sau này đám cưới nhất định sẽ tổ chức tại đây. Lúc đó Tô nghị không chút do dự đồng ý với cô nhưng đến giờ thì điều này dường như không bao giờ còn có thể thực hiện được nữa.


Lúc Khả Hoan đến, Tô Nghị vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ. Cô ngồi một lúc xong anh mới giật mình nói:
- Hoan Hoan, em đến rồi à?


Hai người lẳng lặng nhìn nhau với bao cảm xúc đan xen, trong lòng Tô Nghị dâng lên cảm giác chua sót vô cùng, Khả Hoan gầy hơn trước, cô dù sao cũng là người anh thực lòng yêu, đến giờ anh vẫn yêu cô, chẳng qua tình yêu của anh ngày hôm nay đã có chút suy biến so với ngày hôm qua.


Trong lòng Khả Hoan lại dâng lên một cảm giác hồi hộp phức tạp, lòng tự trọng của cô đã bị thương tổn sâu nặng, dù vậy cô vẫn không thể từ bỏ được anh. Trên đường tới đây cô vẫn mang ảo tưởng là cô và anh sẽ quên đi những gì xảy ra gần đây và một lần nữa bắt đầu. Mấy ngày nay Khả Hoan nghĩ rất nhiều, cô tự hỏi nguyên nhân của sự chia lìa này do đâu mà đến nhưng lại không thể tìm được câu trả lời, điều đó càng làm cho cô cảm giác khổ sở dằn vặt. Nên chỉ hi vọng trong lần gặp gỡ này anh sẽ nói cho cô rõ tất cả, chỉ cần anh nói anh muốn cô thế nào cô sẽ nguyện ý làm thế đấy.


Tô Nghị vẫn giữ thói quen như trước, lịch sự chăm sóc cô, giúp cô cở bỏ áo khoác bên ngoài, treo lên ghế, Khả Hoan hơi chớp mắt, trái tim như nhảy lên trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi anh:
- Anh muốn nói gì với em vậy?


Tô nghị nghĩ một lúc rồi nói: “Một tháng này em vẫn cự tuyệt gặp anh, anh thì ngày nào cũng nhớ em, nhớ tới những chuyện trước kia, và thực sự anh thấy rất có lỗi với em. Chúng ta ăn cơm trước xong nói chuyện sau nhé. Em dạo này gầy đi nhiều, phải ăn nhiều một chút, đồ ăn này anh đều gọi riêng cho em đấy”


Hành động đi kèm lời nói của anh làm Khả Hoan cảm thấy an tâm, càng làm cho nàng hi vọng Tô nghị sẽ đề nghị 2 người quay lại với nhau. Cả tháng nay đến giờ cô mới có cảm giác đói, Khả Hoan nhanh chóng khôi phục thói quen mỗi lần cùng anh ăn cơm trước kia, anh luôn gắp đồ ăn cho cô, chăm sóc cô, còn cô luôn mải mê ăn uống hưởng thụ.


Tô Nghị nhìn nàng đăm đăm, cảm giác Khả Hoan đã mất dần vẻ đề phòng anh, tính trẻ con ngày xưa lại ùa về, điều đó khiến anh cảm giác không thoải mái. Năm xưa ở trường học nhìn thấy cô lần đầu tiên, chẳng phải anh đã bị vẻ thẳng thắn tinh khiết của cô cuốn hút sau? Sau từng ấy năm, anh luôn bên cô, lo lắng chăm sóc cho cô khiến cô mọi sự đều ỷ lại anh, vĩnh viễn không muốn một mình tự lập? Vậy thì tại sao đến bây giờ anh lại cảm giác mệt mỏi và phiền chán vì tính khí trẻ con vô tư của cô đến như vậy?


Cô ăn rất nhanh, từng món từng món, sau đó ngẩng đầu nhìn anh “Em ăn xong rồi, đồ ăn ngon lắm”. Tô Nghị gật gật đầu, sau đó gọi tính tiền


Lên xe, Tô Nghị vẫn như cũ giúp Khả Hoan thắt dây an toàn, bắt gặp ánh mắt trong suốt của nàng, anh khẽ xoa xoa tóc cô và không đợi cô mở miệng, anh đã ngồi thẳng và đánh xe ra đường cái


Khả Hoan nhìn cảnh phố phương quen thuộc, tươi cười nói: “Đây là đường về nhà”. Tô Nghị chuyên tâm lái xe, tuyệt không hề lên tiếng, Khả Hoan nhiều lần định mở miệng nói gì đó nhưng đều không dám nói. Dù sao thì cũng chuẩn bị về đến nhà rồi, chỉ cần Tô Nghị về nhà là mọi chuyện sẽ trôi qua, Khả Hoan cảm thấy tâm tình rất thoải mái đặc biệt là sau buổi tối ngày hôm nay.


Đến trước cửa khu chung cư Khả Hoan ở, Tô Nghị dừng xe. Khả Hoan cảm thấy hơi bất an, quay đầu nhìn anh, anh hít một hơi sâu rồi nói:
- Hoan Hoan, anh có điều muốn nói với em
Khả Hoan trái tim như nhảy lên, một dự cảm bất hảo ùa đến:
- Về đến nhà rồi, mình lên nhà nói chuyện sau.


Tô Nghị lắc đầu, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào kl và dùng ngữ điệu êm nhẹ chậm rãi nói:
- Hoan hoan, từ nay về sau anh không thể ở bên cạnh em, em sẽ phải tự chăm sóc bản thân. Phải ăn uống đúng giờ, đừng có ăn kiêng đối với thân thể không tốt….”


Khả Hoan gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nghị, nước mắt không ngừng rơi xuống :
- Mặt kệ em, mặc kệ em, anh đừng bỏ em đi được không….






Truyện liên quan