Chương 12
Vì đường lên núi xóc nảy nên Khả Hoan nhanh chóng tỉnh giấc, khôi phục ý thức rất nhanh, trước mắt cô không có gì hơn ngoài bóng tối, cô muốn ngồi dậy nhưng phát hiện chân tay bị trói chặt, cả thân thể không còn chút khí lực, không còn kẽ hở nào để cô cựa quậy thân thể cho đỡ mỏi.
Vì hai mắt bị bịt kín nên cô chỉ có thể cảm giác được rằng mình đang ở trên một chiếc xe chạy rất nhanh, trong đầu cô hiện lên bao câu hỏi: trên xe có bao nhiêu người, 3 hộ sỹ kia có bị làm sao không…..cô không rõ chuyện gì đã và đang xảy ra nữa. Cô thử hít sâu, phát hiện ra lồng ngực và bụng rất đau, nghe ngóng thân thể một lúc cô mới biết là xương sườn may mà không bị gãy, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Ngay từ lúc tên khủng bố dí súng vào đầu, cô đã hiểu cô bị bắt cóc và hiện đang trong vòng hiểm nguy. Có lẽ gần đây nhiều việc kinh khủng liên tiếp xảy ra nên cô cũng dần quen với sự khắc nghiệt, bản năng đầu tiên là phải chiến đấu. Lúc chúng tấn công, cô không ngừng đá đấm vào bụng tên khủng bố nhưng ngay sau đó cô bị chúng đánh lại còn thảm hơn, chúng ra tay không hề thương hoa tiếc ngọc nên cô bị đau quá ngất đi từ lúc nào không hay.
Khả Hoan không biết mình hôn mê bao lâu, cũng không biết xe chạy lâu chưa, mục đích bắt cóc cô là gì? Ý thức được hiểm nguy rình rập, thâm tâm cô run rẩy sợ hãi, cô không muốn ch.ết thảm thế này. Trong đầu cô không ngừng gọi Trưởng đoàn: “Mọi người có biết tôi bị bắt cóc không? Nhanh nhanh đến cứu tôi được không?”
Sau khi bệnh viện biết tin liền ngay lập tức thông báo cho đội cứu trợ, cả đoàn đều nóng lòng như lửa đốt, trưởng đoàn vội chạy đến Đại sứ quán xin giúp đỡ, đại sứ rất lo lắng và đánh công văn sang bộ ngoại giao Z quốc đề nghị can thiệp, cũng mạnh mẽ yêu cầu chính phủ bảo hộ tính mạng của nhân viên của tổ chức phi chính phủ, cực lực tìm kiếm người mất tích cũng như bảo vệ tính mạng của người bị hại.
Phía Nam, trong căn cứ của phiến quân.
Trát Tạp Nhân nhàm chán ngồi trong phòng họp, các quan chức cao thấp đều đã tề tựu đông đủ cho cuộc họp chuẩn bị diễn ra.
Cuộc họp xoay quanh việc chính phủ hiện đang bắt giữ người con trai thứ 4 của Tổng tư lệnh quân phiến loạn, muốn dùng hắn để trao đổi 4 con tin bị bắt vừa rồi, Trát Tạp Nhân trên mặt biểu thị rõ sự lạnh lùng, có trưng cầu ý kiến hắn cũng chỉ nói một câu là không đồng ý. Không hẳn vì hắn cho đến nay vẫn ghi hận những gì mà người anh này đã làm với mẹ của hắn, mà hắn biết chính phủ lâm thời không đời nào vì sự an toàn của con tin mà đi đến thỏa hiệp. Đơn giản vì bọn họ giống nhau, để đạt được mục đích đều có thể giẫm đạp lên mọi thứ, kể cả mạng người. Nhưng mọi người đều không nghĩ thế, có phần tin tưởng vào sự lui bước của chính phủ, hoặc cũng có thể vì con tin trao đổi chính là con trai của tổng tư lệnh nên sự quan tâm mới được đẩy lên cao như vậy. Kết luân là vì bất kỳ lý do nào đi chăng nữa, tổ chức đều nhất trí tán thành việc trao đổi con tin, chỉ riêng Trát Tạp Nhân không đồng ý, bước tiếp theo mọi người hăng hái thảo luận cách thức trao đổi và những hành động trả đũa tiếp theo.
Trát Tạp Nhân thấy rõ, hiện tại bàn luận các hành động tiếp theo còn hơn sớm vì hắn chắc chắn là việc trao đổi con tim sẽ thất bại, nên hắn không thể kiên nhẫn tiếp tục nghe các sĩ quan nói phét, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của cha, hắn lại phải buộc mình tập trung vào cuộc họp. Cuối cùng buổi họp cũng kết thúc, Trát Tạp Nhân là người đứng dậy đầu tiên, chưa kịp đi đã nghe thấy giọng của Tạp Phi: “Thiếu tá Trát Tạp Nhân ở lại một chút.”. Tất cả mọi người ngoài gia tộc đều lục đục rời đi, tổng tư lệnh không giấu nổi vẻ bất mãn đối với con trai út: “Sao mày không nói gì thế? Một câu đều không tham dự là sao? Việc xảy ra lần này không phải vì sự lỗ mãng của mày gây ra hay sao? Còn không có gì để nói nữa à?” Trát Tạp Nhân chưa bao giờ chịu được chỉ trích của cha nên phản bác lại ngay: “Phiền toái là do con mang lại sao? Lạp bố là người duy nhất ra quân thất bại, còn lại chẳng phải là chúng ta luôn thắng lợi hay sao? Nếu lần này tổng chỉ huy quân đội phía chính phủ là Đái Nhĩ thì liệu chúng ta có còn ung dung ngồi tại đây được không?”
Tổng tư lệnh nhất thời á khẩu, đúng là may mắn cho bọn họ Đái Nhĩ đã ch.ết nên quân đội chính phủ như rắn mất đầu, nhưng nhìn thấy thấi độ của Trát Tạp Nhân, ông vẫn rất bực mình: “Mày xem ở đây ai cũng lo lắng không thôi, chỉ trừ có mày, Lạp bố dù sao cũng là anh của mày, làm sao mày có thể thờ ơ lạnh nhạt như thế được?” Trát Tạp Nhân cười lạnh: “Hắn trên danh nghĩa đúng là anh trai của con thật nhưng cho đến nay hắn đối xử với con giống anh trai với em út sao. Tại sao con lại phải giả vờ khổ sở để cho mọi người đánh giá? Tư lệnh tức giận đến nỗi hất đổ chén trà. Tạp Phi lớn tiếng dọa nạt: “Tạp, có im đi không, muốn ăn đòn à?” Trát Tạp Nhân không có chút gì là hoảng sợ, lạnh lùng nhìn cha. Tư lệnh bất lực thở dài: “Mày cút ra ngoài cho tao.” Trát Tạp Nhân miễn cưỡng đứng dậy, giơ tay chào kiểu quân binh rồi rời khỏi phòng họp với bộ dạng cực kỳ tức giận.
Tạp Phi dọn dẹp chén trà, do dự một lúc mới nói: “Ba à, trước khi Lạp Bố mang binh sĩ rời đi, Tạp có đến tìm nó và khuyên rằng hiện không phải là thời điểm tập kích quân chính phủ nhưng Lạp Bố không nghe.”. Tư lệnh kinh ngạc nhìn con trai, chẳng lẽ ông đã trách nhầm Trát Tạp Nhân sao? Trát Tạp Nhân bực tức đi xuống tầng, nhảy lên chiếc xe jeep và lao nhanh khỏi căn cứ. Cùng lúc đó một chiếc xe quân dụng cũ chạy ngang qua xe hắn, lao vun vút vào tòa nhà 2 tầng đằng sau căn cứ. Tòa nhà này cả mặt trước và mặt sau đều bị bao phủ bằng tầng tầng lớp lớp song sắt, có thể nói đây là nhà giam tạm thời của Tổ chức. Các con tin vừa mới chuyển đến đều bị bắt giam tại đây.
Thùng xe được mở ra, ba cô hộ sỹ được cởi trói và dí súng vào đầu bắt tuần tự xếp hàng bước xuống xe và đi vào phòng giam, riêng Khả Hoan vì trên đường có hành động phản kháng nên bị trừng phạt mạnh mẽ hơn. Chúng không cởi trói cho cô mà cứ thế xách cô vào và ném vào xuống sàn nhà khiến cơ thể của Khả Hoan một phen đau đớn hết sức. Mùi hôi thối dơ bẩn ập vào mũi khiến mặt mũi cô xây xẩm, trong bóng tối cô không nhìn rõ bất kỳ vật gì, chỉ thấy trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô bờ bến.
Cô hộ sỹ bên cạnh nhẹ nhàng gọi cô, Khả Hoan lần theo giọng nói và ngước đầu lên hỏi: “Chúng ta đang ở đâu, chùng sẽ làm gì chúng ta?” Các hộ sỹ đều đang cực kỳ sợ hãi, tất cả nhìn nhau một lúc lâu mới nói: “Cô đừng phản kháng nữa, nếu không bọn họ sẽ đánh ch.ết cô đấy.” Khả Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, những người phụ nữ này thật hết sức ngây thơ, chẳng lẽ không phản kháng thì chúng sẽ tha không giết họ. Rất lâu sau không có ai đến nhìn bọn họ. Khả Hoan cả thân ch.ết lặng, bụng đói cồn cào, trong lòng thầm than thở: Tô Nghị ơi, em rất sợ, anh mau đến cứu em đi. Khả Hoan càng nghĩ càng tuyệt vọng, bắt đầu khóc thành tiếng. Ba cô gái kia thấy thế cũng không nhịn được cũng òa khóc. Có lẽ tiếng khóc của họ đã làm kinh động tới bên ngoài, 2 tên lính chạy vào la hét: “Câm miệng ngay.”. Chúng cũng không che dấu ánh mắt ɖâʍ dê của mình, nhìn chằm chằm vào 3 cô gái khiến các cô khiếp sợ, lùi sâu vào góc trong cùng của nhà giam.
Bọn chúng lại chuyển ánh mắt đến thân thể Khả Hoan, tất nhiên so với đàn bà ở đây thì một cô gái phương Đông trắng trẻo xinh xắn khiến bọn chúng hứng thủ hơn nhiều. Bọn chúng không ngừng nghị luận, nói Khả Hoan trông hơi gầy, không mỡ màng, ngực nhỏ hơn so với đàn bà con gái ở đây. Nghe cách chúng bình luận có cảm giác như chúng đang nhìn xuyên thấu quần áo cô đang mặc trên người. Câu từ ngày một tục tữu và hạ lưu, bàn luận cơ thể của cô xong chúng lại luận bàn về chỗ kín của cô, cũng may cô nghe chẳng hiểu chúng nói gì, chỉ tội ba cô gái kia bắt đầu mặt đỏ tía tai.
Chúng thảo luận chán xong rồi bắt đầu hành động, chúng mở cửa tù đi đến trước mặt Khả Hoan, lấy tay nâng cằm cô lên và bắt đầu sờ mó. Khả Hoan sự hãi xoay người để tránh né bàn tay dơ bẩn của chúng nhưng trốn không thoát, một tên xé bỏ áo ngoài của cô, sau đó định xé bỏ quần áo bên trong. Khả Hoan biết sắp tới sẽ xảy ra việc gì nên cô không ngừng gào khóc thành tiếng.