Chương 49

Trời mùa hè nắng chói chang, Đạt La dẫn Khả Hoan chậm rãi đi trên đường cát bụi mù mịt, xung quanh hoang vu không một bóng người. Đạt La cũng không biết Khả Hoan đang mang thai, chỉ dựa vào những lời dặn dò của Tạp Trát Nhân mà đi bộ thật chậm để cô không bị mệt. Tuy rắng hắn muốn đi nhanh hơn nhưng chẳng phải thiếu gia đã dặn rất kỹ là không được để cho cô ấy có một chút khó chịu nào sao, cứ đi một đoạn phải dừng lại nghỉ ngơi. Đi được chừng một giờ Đạt La bảo Khả Hoan dừng lại nghỉ, sau đó lấy bình nước đưa cho cô, Khả Hoan đang rất khát nên nhận lấy uống một hơi, xong nhìn Đạt La hỏi: “Sao anh lại không uống vậy?” 


Đạt La nói: “Tôi không khát với lại đường còn xa lắm, nước còn phải dùng nhiều”. Khả Hoan nghe thấy thế thật xấu hổ đỏ bừng mặt. Đạt La vội nói: “Không sao, chúng tôi quen rồi, lúc chinh chiến có khi vài ngày còn không uống ngụm nước nào cơ” 


Nghỉ ngơi một lát hai người lại tiếp tục lên đường, Đạt La bảo cô khi nào đói bụng hoặc mệt thì nói với hắn một câu, Khả Hoan tuy gật đầu đồng ý nhưng không hề kêu mệt, kiên cường không uống nước hay nghỉ ngơi. Thấy vậy Đạt La âm thầm bội phục cô gái nhìn qua thì có vẻ nhu nhược nhưng nội tâm cực kỳ kiên cường này, tuy vậy hắn cũng không khỏi lo lắng: “Cô mệt thì nghỉ ngơi chút được không, nếu cô có gì xảy ra thì thiếu gia sẽ không tha cho tôi đâu” 


Khả Hoan theo phản xạ đỏ mặt, cô khẽ sờ lên bụng mình tự nhủ, nếu cô cứ không ăn không uống thế này, vạn nhất cục cưng không khỏe thì làm sao bây giờ. Nghĩ vậy cô lẳng lặng nghe theo lời Đạt La. Cứ thế năm ngày liền bọn họ tiếp tục rong ruổi, Khả Hoan lúc này cảm thấy Đạt La rất gần gũi vì dù gì hắn cũng là người hầu thân cận của Tạp Trát Nhân, chỉ nghĩ tới việc gặp được quân chính phủ cô phải rời xa hắn là Khả Hoan thấy khiếp đảm, tinh thần cực kỳ sa sút. 


Đạt La thấy vậy cố làm cho cô vui lên: “ Cô muốn nghe chuyện gì về thiếu gia để tôi kể cho cô nghe nhé” 


Khả Hoan ngơ ngác, chẳng lẽ cô lại nói cho hắn là chuyện gì liên quan tới Tạp Trát Nhân cô đều muốn nghe sao, dù sao A Mạn Đạt cũng đã kể cho cô rất nhiều điều liên quan tới Tạp Trát Nhân rồi, duy chỉ một điều cô vẫn thắc mắc: “Anh nhớ lần đầu tiên tôi gặp các anh không, hôm đó anh ấy vì sao mà bị thương?” 


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt Đạt La lập tức chuyển sang buồn bực, hắn phẫn hận nói: “Nói ra thật là mất mặt, ngài ấy bị một đứa nhóc đâm đấy” 
Khả Hoan tròn mắt: “Hóa ra là vì cậu bé đó đâm anh ấy nên anh ấy mới giết ch.ết cả hai mẹ con sao?” 


Đạt La lắc đầu: “Thiếu gia không bao giờ chủ ý giết phụ nữ và trẻ em cả, đêm đó ngài ấy đã thả hai mẹ con đứa bé rồi nhưng không ngờ hai mẹ con lấy oán trả ân, bà mẹ giữ chặt tay ngài ấy để cho đứa bé đâm thiếu gia. May mà chúng tôi đến kịp không thì thiếu gia hẳn đã không giữ được mạng rồi”. 


Khả Hoan quả thực có chút khó tin: “Nhưng mà đứa bé đó còn nhỏ như vậy… làm sao có thể giết anh ấy được?” 


Đạt La cười lạnh: “Chúng tôi đều sinh ra và lớn lên trong chiến tranh nên đứa trẻ nào mới sinh ra đều bị giáo dục theo bản năng sinh tồn, muốn sống phải tàn nhẫn, thắng làm vua thua làm giặc”. 


Khả Hoan nghe xong lòng bỗng dưng buồn thê thảm, cô chợt nghĩ tới tiểu sinh mệnh trong bụng mình, nếu được sinh ra ở chốn này phải chăng em bé của cô cũng sẽ phải học cách sinh tồn như vậy? Không, điều này thật đáng sợ, cô vỗ vỗ bụng thì thầm trong lòng: Con ngoan, mẹ sẽ mang con đi, mẹ sẽ bảo vệ con…. 






Truyện liên quan