Chương 19

Lên đường“Này, các ngươi cãi xong chưa? Ta có thể đi rồi chứ?” Lười biếng ngáp một cái, ta tùy tiện buộc lỏng lẻo lại mái tóc, khoanh tay trước ngực đứng đó.“Y Ân…….” Long Vô Dạ bừng tỉnh, đi nhanh đến cạnh ta, nghĩ muốn chạm vào ta nhưng lại không dám đưa tay ra.“Di Nhi trở về rồi?” Nhàn nhạt hỏi, nếu không phải là Di Nhi, hắn chắc vẫn còn kêu ta là Doãn Ân mới đúng.“Đúng, nó nói ngươi mất tích rồi……” Hắn đang muốn tiếp tục nói, lại bị ta phất tay cắt lời.“Ngươi tìm ta khắp thiên hạ? Chỉ là vì Di Nhi nói ta mất tích? Hay là vì chuyện gì khác hả?” Ta không kiên nhẫn nhu nhu góc trán, đầu đau quá, có thể là vừa rồi y sam quá ít lại để toàn thân đẫm mồ hôi hứng gió lạnh, có chút muốn bệnh.“Không…… không……” Đại khái là phản ứng của ta hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn có chút không theo kịp với tiết tấu của ta.“Không còn chuyện gì rồi? Không còn chuyện gì thì ta đi trước!” Quay người đi nhanh ra khỏi phòng.“Y Ân!” Tuyết Vô Tình gọi lớn.Ta ngừng chân một chút, chậm rãi quay đầu, cho hắn một nụ cười sáng lạn: “Còn có chuyện gì sao?”“Ta……” Hắn bất giác tránh đi ánh mắt của ta, lúng búng nói không ra lời.“Không có chuyện gì?” Ta vẫn cười, nơi ấm áp nhất trong lòng dần lạnh đi.


“Không có chuyện gì thì ta đi.” Quay người đi, tiếp tục nhấc bước.
“Y Ân, ta thật sự là thích ngươi!” Tuyết Vô Tình đột nhiên la lớn.
Lại lần nữa quay đầu, ta bảo trì nụ cười trên môi, “Biết rồi. Còn có chuyện gì khác không?”


“Đừng như thế! Đừng đối với ta như thế! Ngươi khóc đi! Ngươi khóc đi có được không?” Hắn bước nhanh tới nắm lấy vai ta dùng lực lay lắt, biểu tình trên mặt có bi thương, cũng có sợ hãi.


“Nụ cười của ta không đẹp sao? Tại sao muốn ta khóc?” Ta cố sức giãy khỏi khống chế của hắn, hung hăng tát một cái lên mặt hắn.
“Ngươi cho rằng sau khi làm chuyện như vậy đối với ta, sau khi lừa dối ta, cô phụ tín nhiệm của ta, ngươi còn có tư cách đến điều khiển tình tự của ta sao?”


Trước mắt đen đi, ta lảo đảo một bước, xém chút hôn mê.
Hai tên đó đồng thời đưa tay ra đỡ ta, nhưng bị ta hung hăng phất ra.
Nhẹ nhàng thở dốc, ta siết chặt quyền của mình, dùng từng chút từng chút đau đớn sâu vào tận xương và hàn ý để chống đỡ cho thần trí thanh tỉnh.


Cánh tay còn lại chậm rãi đưa ra nâng cằm hắn lên, hắn cao hơn ta, ta làm động tác này thật sự là nhìn không hợp chút nào, nhưng lúc này, sẽ không có ai để tâm đến chi tiết nhỏ này.


available on google playdownload on app store


Trên mặt hắn phủ lên một vết đỏ rõ ràng, trong mắt là bi thương, sợ hãi hỗn tạp và nhiều hơn cả là hối hận.
“Hối hận rồi?” Ta lần nữa nhướng môi cười, “Trễ rồi, bất cứ ai từng lừa gạt ta, bất cứ ai từng phản bội tín nhiệm của ta, vĩnh viễn không có cơ hội lần thứ hai tổn thương ta.”


Không chút do dự quay người đi, ta không quay đầu lại, đi thẳng tới chuồng ngựa dắt Long Diệm Mã Vương ra, nhanh chóng phi vào màn đêm sâu thẳm……..


Chống đỡ thân bệnh, ta trên đường tùy tiện chọn một khách ***, trả tiền gần gấp bội mới thuê được một gian phòng chứa củi. Không còn cách nào, trong ngày cử hành khánh lễ, có thể thuê được phòng đã không tồi rồi, hà tất còn để ý nhiều làm chi?


Tuy là phòng chứa củi, nhưng ông chủ đầu óc biết làm ăn đại khái sớm đã dự kiến tới điểm này, sớm đã thu dọn sạch sẽ chỉnh tề.


Ta hỏi xin ông chủ mấy củ gừng, cưỡng bách mình nuốt từng củ xuống, vị cay chát và cảm giác kích thích đáng sợ giày vò bao tử của ta, nhưng ta hiểu rõ, chỉ có khiến thân thể đổ mồ hôi mới có thể nhanh chóng trục xuất hàn ý khỏi cơ thể!


Quấn chặt bản thân vào trong mền, bức mình cái gì cũng không nghĩ tới, nhắm mắt lại, những củ gừng đó, giúp ta nhanh chóng đi vào giấc mộng.


Buổi trưa ngày hôm sau, ta nhàn tản tỉnh lại, như ta mong muốn, trên người ta dính nhớp dọa ngoài, cười khổ một tiếng, không biết mồ hôi là bị gừng bức ra, hay là do ác mộng dọa chảy ra.


Phân phó chuẩn bị nước nóng tẩy đi cảm giác không thích ứng trên cơ thể, tuy vẫn có chút choáng váng, nhưng ta biết, ít nhất bệnh trạng cảm mạo sẽ không còn nghiêm trọng nữa. Lỡ qua giờ cơm trưa, ta gọi người hầu trong *** đưa cơm vào phòng. Thấp thoáng nghe thấy ngoài cửa có khách nhân trụ lại đang nói chuyện, sứ giả của Lãng Ca Vương Triều và Phụng Duyệt nữ Vương đều đang tìm ta.


“Tìm? Tìm được lại thế nào?” Lạnh lùng cười, trong lòng ta đã có sẵn chuẩn bị, chỉ đợi đến tối khi cửa thành sắp đóng____ xông qua!


Quả nhiên, như ta dự liệu một đường thuận lợi, họ chỉ là tìm ta, hơn nữa ngàn lần phân phó không thể tổn thương ta, Long Diệm Mã Vương ngạo mạn nhảy qua rào chắn, để lại một đám hô hoán và gọi lớn ở sau lưng.
Cuối cùng, lại chỉ có một mình.


Một đường ngựa phi không ngừng chạy đến Lâu Tây, ta phải tranh thủ trước khi ta không còn chống đỡ nổi nữa, hoàn thành lời thề với Long Diệm Mã Vương.
Trên đời này, con người là không đáng tin, nhưng ít nhất, ta muốn khiến nó, tin ta!






Truyện liên quan