Chương 22
Tinh quái
Bị ta tẩm quất một trận nên Long Diệm Mã Vương cuối cùng không còn chở ta đi lang thang khắp nơi nữa, nó tựa hồ rất tích cực chống phá, dù sao chỉ cần ta muốn rời khỏi rìa núi quanh co này, nó liền nháo với ta, luôn không chịu để ta đi.Lạy nó, cung nỏ của ta chỉ còn lại năm ba chục cây, nếu còn không ra ngoài thì chắc chắn là ch.ết đói, tuy không có con thú cỡ lớn nào đến uy hϊế͙p͙ mạng sống của ta, nhưng ch.ết đói cũng không nằm trong cách ch.ết dự tính của ta!Thật kỳ quái, lẽ nào ở đây có thứ gì tốt, ngươi thủ ch.ết ở đây vì sợ người khác giành mất sao?Đạt được cái gật đầu ứng đáp của Long Diệm Mã Vương, ta xém chút bị chính mình nghẹn ch.ết!Cũng đúng nga! Trong tiểu thuyết yy có rất nhiều người đều là ở những nơi ít có bóng người tìm được thứ tốt, ví dụ như mấy thứ tuyệt thế võ công này, trân quý tài bảo này, chiếc nhẫn thần kỳ này, rồi trứng thần long này, tuy mỗi lần xem thấy ta đều cười chê, nhưng ta đến thời không quỷ quái này lâu như vậy, vẫn luôn đi ngược với vận may, lẽ nào thứ mà Long Diệm Mã Vương canh giữ ở đây sẽ mang tới vận may đổi đời cho ta?(Tiểu thuyết yy: có nghĩa chủ yếu là tiểu thuyết khiêu ***, còn một nghĩa nhỏ là tiểu thuyết mà bên trong chứa những điều giả tưởng không cách nào có thật ngoài đời.)
Ôm suy nghĩ đáng cười mà ngay cả chính mình cũng muốn mỉa mai, ta cũng bắt đầu tìm kiếm trong núi, xem xem có chỗ nào đặc biệt kỳ quái không, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Lại ngây ra ở đây thêm mười ngày, Long Diệm Mã Vương bắt đầu gấp gáp, tiếp theo không lâu nữa chính là ngày trăng tròn, xem ra tám phần lại có linh tính gì đó rồi?
Quả nhiên, trước một đêm của tối trăng tròn, Mã Vương chở ta đi vào sâu trong núi, đi vào một sơn cốc bị sương mù bao kín chưa từng bị ta phát hiện.
“Ở nơi này sao?” Sâu trong cốc là một thủy đàm ch.ết chóc đen ngòm, cuối ngày không có mặt trời càng khiến cho không khí nơi này âm trầm đến đáng sợ.
Ở chỗ cách không xa thủy đàm tìm được một khối lõm vào trên vách núi, vừa đúng có thể co cả người ta vào bên trong, Mã Vương nằm phía trước ta, che đi hơn nửa người ta, ta chỉ có thể nhìn qua lưng nó để trông ra tình cảnh bên ngoài.
Tối khuya, đưa tay không thấy năm ngón, ta vẫn nỗ lực mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt nước tĩnh lặng đó có động tĩnh gì không.
Trăng lên giữa trời, khi ta sắp ngủ gục, đuôi của Mã Vương quét qua ta một chút, khiến ta cả người tỉnh táo lại.
Chuyện gì đây? Ta không nhìn rõ cái gì hết a!
Cỗ nhiệt lưu luôn không nghe sai khiến trong thân thể dần dần hoạt động tới não bộ ta, đột nhiên mắt nóng lên, ta thế nhưng có thể nhìn được biến hóa trong cốc!
Mặt nước bình lặng bắt đầu xuất hiện gợn sóng lăn tăn, từ đáy đàm trồi lên bong bóng nước từng cái vỡ ra trên mặt nước, cứ như có người nào đó đang nhả khí ở trong nước.
Ở dưới đó có người sao? Làm sao có thể! Ta ở đây đợi cả một ngày, có người có thể ở lâu như vậy dưới nước sao?
Đáy nước có thông đạo? Trong tiểu thuyết ngươi thấy nhiều rồi đi? Nếu như đáy nước thật có thông đạo, mặt nước sao có thể bình lặng như thế?
Ta an tĩnh ngồi bên cạnh Long Diệm Mã Vương, kỳ quái nga, lúc này nó lại thành thật như vậy, quay đầu nhìn về chỗ ta, không dám nhìn cảnh phim ta đang quan sát.
Dưới mặt thủy đàm giống như đột nhiên xuất hiện một mắt nước*, nổi lên trên tràn đầy bọt khí, nhưng ta lại phát giác, thủy đàm này tựa hồ hạ thấp xuống không ít, lẽ nào dưới nước bị ai đập một cái động? Nước đều chảy ra?
Khi mới vừa sầu muộn vấn đề không có đáp án này, một cái đầu đen thui từ trong nước chui ra, sau đó là cái cổ dài dài.
Thân thể ta cứng ngắc trừng mắt nhìn thứ đó, theo phản xạ quay nhìn Mã Vương một cái: Long Diệm Mã Vương, hình như ta đối với ngươi không tệ bạc mà? Ngươi thế nhưng lại đưa ta tới đây làm bữa khuya cho xà yêu? ? ? Đây chính là thứ tốt đẹp mà ngươi nói sao? ? ?
Thân xà dài đủ hai ba chục mét nhảy ra khỏi mặt nước, rồi dừng ở trên mặt nước cố gắng uốn éo.
Sẽ không phải là đang lột da đi? Hưởng ứng với suy đoán của ta, phần đầu của con xà đó bắt đầu tách ra, một mạt lưu quang xẹt qua ở bộ phận bị tách mở.
Bỏ đi, cũng coi như là trước khi ch.ết được nhìn một màn điện ảnh kỳ ảo cuối cùng đi! Ta còn chưa từng nhìn thấy con xà to thế này lột da nha!
Dù sao cũng chạy không thoát, ta không kìm được tự mỉa mai mình.
Mạt lưu quang đó dần dần giãy khỏi lớp da rắn đen đen, nhìn không rõ nó có phải là hình trạng của xà hay không, nhưng ít nhất không phải là mảnh mai dài dài rồi.
Không biết qua bao lâu, ta thậm chí nhàm chán đến ngủ mất, cho đến khi tiếng ‘hí hí’ của Mã Vương gọi tỉnh ta.
“Trời sáng rồi?” Ta nhu nhu mắt, đứng lên rời khỏi vách động lõm vào đó, ưỡn lưng một cái.
“Ai dô!” Dưới chân dẫm phải thứ gì, xém chút trợt ngã, ta lúc này mới phát hiện trên đất có người nằm.
“Ngươi tỉnh rồi?” Lười biếng chớp mắt, hắn từ từ ngồi dậy, loại trung tính yểu điệu đó khiến ta nhìn không rời mắt, thanh âm trầm thấp lập tức nói rõ giới tính của hắn.
“Ngươi chắc không phải là tối qua…….” Cổ quái đánh giá hắn một chút, ta nhìn quanh tứ phía, sau đó chỉ chỉ vào cái hố bự đã không còn một chút nước nào.
“Ngươi nhìn thấy rồi?” Hắn chớp con mắt xanh lục, hiếu kỳ nhìn ta.
Gật đầu, ta ngáp một cái, kéo Long Diệm Mã Vương đi ra ngoài.
“Ngươi không sợ ta?” Hắn đuổi theo, trường bào hắc sắc trên người xẹt qua u quang khiến ta nghĩ tới bộ da rắn bị lột kia.
“Nếu như ngươi còn là bộ dạng của động vật nhuyễn thể dài dài đó, ta đương nhiên sẽ sợ, hiện tại thế này…….” Gương mặt có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung này làm sao cũng khiến người ta không thể dậy nổi tâm tình sợ hãi.
Mắt xanh của hắn lóe lên, một cảm giác quái dị dâng lên trong lòng ta, sau đó hắn cười, “Thì ra là thế, ngươi không phải là người của thế giới này.”
Biết vừa rồi có thể hắn đã xem lướt qua ký ức của ta, nhưng nói ra một cách đường hoàng như thế, ta vẫn là có chút bực bội: “Biết ngươi pháp lực cao cường, đạo hạnh vô biên rồi, nên làm gì thì làm gì đi, đừng tới chọc ta!”
“Ngươi không thích bị người ta biết được bí mật?” Hắn liếc sang Long Diệm Mã Vương, Mã Vương lập tức ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, ngô……. quả nhiên cường hãn!
“Phí lời! Ngươi hy vọng ai ai cũng biết bí mật của ngươi sao? Vậy thì không gọi là bí mật nữa!” Không thể bỏ lại Mã Vương ở chỗ quỷ này, ta cũng tự nhiên phải dừng lại.
“Là ngươi, ta không để ý.” Đồng tử lục lại chớp, trong đầu của ta vang lên ong ong, trong mấy giây ngắn ngủi, cảm giác phụ hồn vừa rồi lại đến, từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua, khiến ta biết rõ tất cả trải nghiệm của nam nhân trước mắt.
“Ngươi…… ngươi đây là cưỡng bách trúng thưởng!” Ta nhảy lên, chỉ vào mũi hắn, “Ta không muốn biết chuyện của ngươi! Một chút cũng không muốn! Làm quái gì đem mấy thứ đó nhét vào trong đầu ta!”
“Như vậy mới công bằng a!” Nụ cười của hắn rơi vào trong mắt ta, rõ ràng cực kỳ đáng ghét.
Ta trừng hắn, không nói một lời.
“Ta lột đi lớp da rắn này.” Hắn phất phất hắc bào hơi sáng trên người, “Chỉ có thời gian ba tháng dừng lại trên tinh cầu này. Vì hoàn thành lời hứa của ta…….” Hắn lại nhìn Mã Vương một cái, “Ta sẽ bảo hộ ngươi ba tháng, trong ba tháng này, ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, bao gồm…… trừng phạt những người đã từng tổn thương ngươi.”
“Không…….” cần nữa, lời đã muốn phụt ra khỏi miệng, nhưng lại vòng một vòng ở đầu lưỡi rồi nuốt về, con đại xà này đã tu luyện gần vạn năm ở tinh cầu này, sau khi trải qua lôi kiếp bởi vì thương thế quá nặng lại không nguyện từ bỏ thân thể của mình, bị bức phải chìm vào ngủ mê, nhưng vì bảo hộ chính mình, nó đã hứa với tổ tiên của Long Diệm Mã Vương một điều kiện, đợi sau khi nó tỉnh lại, sẽ dẫn cả tộc của Long Diệm Mã Vương rời khỏi đây, tìm một tinh cầu khác thích hợp cho chúng cư trú. Nếu như đời Long Diệm Mã Vương khi nó tỉnh lại đã có chủ nhân, thì trước khi rời khỏi tinh cầu này, nó sẽ phụ trách luôn việc bảo hộ người đó, giống như tôi tớ đi theo cạnh người đó. Điều kiện là: Mỗi một đời Long Diệm Mã Vương trước khi ch.ết nhất định phải đến thủy đàm này, đem hồn phách của chúng dâng hiến cho con đại xà làm thức ăn, và bảo đảm không có ai sẽ đến đây quấy rầy giấc ngủ của nó.
Trên môi gắn lên một ý cười gian xảo, ta đột nhiên trở nên đắc ý: “Ý của ngươi là, ngươi sẽ làm bảo tiêu cho ta ba tháng, và nỗ lực làm bất cứ việc gì ta muốn làm cho ta?”
“Chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta.” Hắn hiểu rõ cười, biết ta sẽ không cự tuyệt hắn đi theo.
“Thích theo thì ngươi cứ theo đi, thù……. vẫn là do ta tự mình báo thì vui hơn!” Trở người leo lên lưng Long Diệm Mã Vương, ta lần đầu tiên cảm giác được nhẹ nhõm thuần túy sau khi đến thế giới này.
Ba tháng thì cứ ba tháng vậy, con đại xà này đủ để giúp ta lật ngược trời đất rồi!