Chương 27
Giải quyết“Sao lại là ngươi?” Phương Thiên Hằng trừng trừng ta như nhìn thấy quỷ, biểu tình chấn kinh đó nhìn thật mát dạ.“Không sai, chính là ta.” Cười nhẹ nhõm, ta bắt đầu cảm thấy trận chơi này phi thường đặc sắc, “Có thể ngồi xuống không? Ta không thích ngưỡng cổ nói chuyện với người khác.”“Ca ca của ta đâu?” Hắn nói thẳng, phi thường dứt khoát điểm đúng chủ đề.“Đàm luận tốt điều kiện, ngươi tự nhiên có thể gặp y.” Ta bắt đầu phát huy tài năng diễn xuất của mình.
“Nói!” Tiếng nghiến răng thật khủng bố!
“Ngươi muốn gặp y đến mức đó sao?” Ta cố ý quái dị hỏi, “Chúng ta có thể tâm sự chuyện cũ mà!”
“Y đang ở đâu? Ngươi rốt cuộc có điều kiện gì? Tại sao lần trước không nói với ta?” Mắt của hắn trừng đến mức sắp lồi ra rồi nga, nhưng chỉ khiến ta càng buồn cười thôi.
“Muốn gặp y, có thể, lấy tất cả tài sản ra đổi!” Ta thong dong nói, bên miệng còn đeo một nụ cười tà.
“Ngươi đưa ra yêu cầu quá mức rồi!” Vừa nhắc tới tài sản của hắn, hắn tựa hồ lập tức lãnh tĩnh lại, sự xung động vừa rồi biến mất không chút dấu vết.
Quả nhiên trời sinh là người làm ăn! Có thể có người như thế này làm thủ hạ hành sự, thật sự là một vận may!
“Muốn hay không tùy ngươi, hoặc là chỉ cần ngươi ký khế ước bán thân, ta liền lập tức đem khế ước bán thân của y cho ngươi.” Ta nhàn nhạt cười, “Dùng tự do của ngươi đến đổi tự do của y, hoặc là dùng tất cả tài sản của ngươi để chuộc y về. Hai chọn lựa đó chọn một đi!” Thật vui vẻ a! ! ! Ta rất thích cảm giác nắm chắc hỉ nộ ai lạc của người khác trong tay! Nhìn biểu tình ẩn nhẫn không dám phát bạo của Phương Thiên Hằng, ruột của ta muốn cười đến đứt mất rồi!
“Ngươi!” Phương Thiên Hằng phẫn nộ đứng lên, miễn cưỡng áp chế tình tự của mình, hắn phiền não bắt đầu đi qua đi lại trong phòng.
“Nghĩ xong chưa? Đầu của ta rất choáng, xin ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống đi. Nếu không, ta liền tiễn khách!” Cầm ly trà hương thơm tỏa tứ phía, ta cẩn thận nhấp một ngụm, ân, thật là đồ tốt!
Thật ra ta cũng không muốn cường thế như vậy, nhưng Phương Thiên Hằng thật sự quá quá phận rồi.
Lần đầu tiên ta chuyển tin cho hắn nói muốn gặp mặt hắn, hắn không chút do dự cự tuyệt.
Được thôi, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, trực tiếp cầu kiến thì không có tư cách, ta nhịn!
Lần thứ hai, ta nói rõ là ta có tin tức liên quan tới ca ca của hắn muốn bán cho hắn, hắn cư nhiên trực tiếp phái người truyền lời nói người mà hắn không tìm được thì không ai có thể tìm được, còn nói ta là kẻ lừa gạt.
Được thôi, có lẽ hắn đã bị mấy tên lừa gạt thế này lừa hết mấy lần rồi, cố giải tỏa tâm tình, ta nhịn!
Lần thứ ba, ta phái người đưa thư tín do Phương Thiên Tứ tự tay viết đưa cho hắn, kết quả bắt đầu từ đêm đó, hắn liên tiếp phái người tự tiện xông vào nhà dân, rõ ràng là lớn gan muốn cướp người!
Ta nhịn ta nhịn….. ta nhịn không nổi nữa rồi! ! !
Ta liền đặc biệt lệnh cho Phương Thiên Tứ không được phép đi bất cứ đâu cứ thành thật ở trong phòng cho ta, rồi lấy đi cây châm tai mà ngày đó Phương Thiên Hằng tự tay đeo lên cho Phương Thiên Tứ trước khi đưa y đi, lần này không có thêm bất kỳ thư tín nào nữa, kèm theo châm tai là thời gian và địa điểm đàm phán, ta cũng không muốn kéo dài thêm nữa!
“Ta không tin ca ca sẽ kí cái thứ đó!” Sư tử bạo nộ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nghi vấn tờ giấy trong tay ta.
Hả? Bộ ta lớn lên có bộ dáng giống kẻ lừa gạt lắm sao?
Trầm mặt xuống, ta không nói một lời đẩy tờ khế ước tới trước mặt hắn.
Đại danh Phương Thiên Tứ được rồng bay phượng múa ký lên.
Hắn lập tức giật lấy đang muốn xé, ta lại nói mát, “Xé đi, xé đi, dù sao thứ này ta có thể bảo ca ca bảo bối của ngươi ký thêm mười tờ hai chục tờ, ngươi cứ tận tình mà xé! Chỉ là tờ này bị ngươi xé rồi, tờ tiếp theo ta không biết sẽ rơi vào tay ai đâu. Suy nghĩ đi, nói không chừng một ngày nào đó còn có thể gặp được người ngươi ngày nhớ đêm mong ở trong một thanh lâu nào đó nga!
“Ngươi!……” Nhãn thần phẫn hận của hắn gần như sắp đem ta đi lăng trì thật sự, hắn phẫn hận vứt khế ước xuống, cuối cùng than dài một tiếng, tiết khí nói: “Được, theo ngươi, cái gì cũng theo ngươi, ngươi muốn cái gì, toàn bộ đều lấy đi!”
Ta lúc này mới cao hứng cười lớn: “Vậy mới đúng nga! Như vậy mới là thái độ cầu cạnh người khác đúng không? Đến đây, ngoan ngoãn ký lên tờ khế ước này, ngươi lập tức có thể nhìn thấy ca ca của ngươi rồi!”
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy trực tiếp lấy tất cả tài sản của hắn thì mới tốt, dù sao Phương Thiên Tứ đối với vị ân nhân cứu mạng ta đây quyết không thay lòng, lấy được tài sản rồi thì lại cho họ quản lý, Phương thị có thêm “Phi Diệu”, huynh đệ hai người một văn một võ, một tối một sáng, tin tức khắp thiên hạ đều sẽ rơi vào lòng bàn tay ta.
Mà ta, chỉ cần ngồi uống trà, dạo quanh mấy bước rồi đếm tiền thôi! ! !
Nắm lấy bút lông đã chấm đầy mực, múa may một chút, tất cả đều đã định xong.
Thỏa mãn thu hồi khế ước, ta tỉ mỉ kiểm tr.a lại một lần, rồi vui sướng nhét vào trong chiếc nhẫn, ta cười lớn ha ha: “Phương Thiên Tứ, ngươi thấy rồi đi, đệ đệ của ngươi không nỡ để ngươi ch.ết đó!”
“Các ngươi…….” Sắc mặt Phương Thiên Hằng tái nhợt, một bộ bị đả kích.
Phương Thiên Tứ đang dự định nhào vào lòng hắn lại không động đậy chút gì, bên miệng lộ ra nụ cười khổ.
“Ngươi lại cảm thấy bản thân bị lừa có phải không? Ngươi lại cảm thấy chúng ta cùng một giuộc lừa gạt ngươi đúng không? Ngươi lại bắt đầu nghĩ ngươi là kẻ vô tội nhất đúng không?”
Di? Hóa ra vị Phương Thiên Hằng này còn bị chứng vọng tưởng bị hại sao?
“Muốn ta đem tình hình tối hôm đó tỉ mỉ nói lại cho ngươi nghe không?” Ta cười dữ tợn một tay kéo cổ áo Phương Thiên Hằng, “Có muốn ta tìm vài người đến diễn lại tình cảnh tối hôm đó trước mặt ngươi một lần không? Trong trời đất này có bao nhiêu người yêu nhau sau khi oanh yến đôi đường rồi còn có thể có cơ hội hòa giải chứ? Có bao nhiêu oan hồn còn chưa kịp nói lời yêu đã phải lang thang dưới địa ngục ngươi biết không? Ngươi mẹ nó có thể có một ca ca và tình nhân dù ch.ết cũng gọi tên ngươi, so với người khác đã may mắn hơn gấp trăm lần, ngươi cư nhiên còn có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây không chịu nắm lấy hạnh phúc của mình! Ngươi nếu như cảm thấy mình bị lừa, lão tử trả lại khế ước cho ngươi, từ nay về sau không cho phép ngươi gặp lại Phương Thiên Tứ!”
“Đừng!” Hắn giống như nhờ bị mắng mà tỉnh lại giãy thoát khỏi hai tay của ta, nắm lấy Phương Thiên Tứ kéo vào lòng, khàn giọng nói xin lỗi.
Thật hạnh phúc a!
Ngưỡng mộ nhìn bọn họ một cái, ta ra khỏi phòng, lưu lại một không gian nhỏ cho họ, lúc này giữa họ chắc không thể dung nạp thêm người ngoài đi?
Đến lúc nào, ta mới có thể có được sự ấm áp luôn khiến người khác ngưỡng mộ muốn có đó? Sự ấm áp chỉ chuyên thuộc về ta……..