Chương 42
Tìm kiếmCuối cùng, khi còn cách hai mươi bảy ngày nữa sẽ đến kỳ hạn mà Tư Nại Khắc nói là thời kỳ quá trình biến chất của Long Diệm tiến vào nguy hiểm, chúng ta cuối cùng cũng đến nhà của Phụng Túc___ một hòn đảo nhìn từ xa thì giống như một con rồng đang nằm trên mặt nước.Khi thuyền sắp nhập cảng, ta cuối cùng hiểu rõ tại sao Phụng Túc lại nói, hy vọng không có ai biết cách đọc hàng hải đồ, tầng tầng dày đặc đài quan sát, người tuần tr.a thay phiên nhau y như tiêu chuẩn của quân đội chính quy, còn có những tường thành cao vợi rõ ràng là chuẩn bị cho chiến tranh….Nơi này nếu như bị người phát hiện, chỉ tính toán sơ, có thể dự kiến ngay sẽ xảy ra chiến tranh….
Vô luận là Lãng Ca Vương Triều hay là Phụng Duyệt quốc, đồng thời với việc có đường bờ biển dài như vậy, cũng có nghĩa là một khi một nhánh dân chúng trên biển sớm đã có chuẩn bị phát động tấn công, chiến tuyến của họ sẽ bị kéo dài gấp bội, Lâu Tây còn tốt, ít nhất đường bờ biển của nó toàn bộ bị mạch núi bao lấy, nhưng sông dù sao vẫn là bộ phận chủ yếu của lãnh thổ, vạn nhất……
Trong lúc cảm thán độ đáng sợ của hòn đảo, ta cũng chú ý thấy trong biểu tình của Li Thiển, trừ chấn kinh, còn có sự âm trầm đã được áp chế, tuy không biết hắn tại sao lại có phản ứng như vậy, nhưng do dự một chút, ta vẫn đưa tay kéo góc áo hắn, hắn ngạc nhiên, sau đó ném cho ta một nụ cười, âm tàng trong mắt thoáng chốc biến mất.
Vừa xuống thuyền, thấy lão đầu đang tiến đến đón Phụng Túc, ta biết nỗi lo lắng của Phụng Túc đã trở thành sự thật, cho dù nghe thấy không ít lời đồn đãi về quan hệ của ta và Phụng Túc, phụ thân của Phụng Túc vẫn rất khách khí xem ta và Li Thiển như khách nhân, tiếp đó tuyên bố hôn lễ vào ba ngày sau, từ đầu đến đuôi, căn bản không nhìn ta một cái.
Hừ, lão ngoan cố, ta mới không thèm để ý!
Tuy ta thích nhi tử của ông, nhưng ta không để ý đến thái độ của ông, bất cứ ai…. bao gồm cả người ta thích, bất cứ ai cũng không thể dùng ngôn ngữ hay hành động để xem thường ta, vì ta không để ý, chỉ cần ta không để ý, sự xem thường, miệt thị, coi khinh của các người, chỉ giống như rác vứt vào biển không thể nổi lên. Chỉ cần ta không để ý, thì làm sao có thứ có thể tổn thương ta?
“Phụng Túc thật đáng thương,” Li Thiển giả vờ cảm thán một tiếng, sau đó vòng tay ôm thắt lưng ta, “Nhưng ở nơi này, ta có thể quang minh chính đại chiếm hữu ngươi rồi!” Câu nói này không cần nghi ngờ là tiết lộ nguyên do cảm thán của hắn, ta không kìm được liếc hắn một cái.
“Ở đây vui sướng trên tai họa của người khác rất vui vẻ đi?” Hung hăng cấu hắn một cái, ta thỏa mãn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn biến sắc, “Được, nếu ngươi đã đồng tình với cảnh ngộ của Phụng Túc như thế, vậy ngươi cùng hắn đồng cam cộng khổ đi! Những ngày trên hòn đảo này, không cho phép ngươi chạm vào ta!” Ta bỏ đá xuống giếng vứt lại một câu độc ác, hưng phấn theo người hầu đi nhìn căn phòng đã được an trí cho mình, không lý đến Li Thiển đang kêu thảm ở sau lưng.
Quá đáng! Thật sự là quá quá đáng rồi! ! !
Ta vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn phần cơm thiu còn không bằng cả cơm heo trước mặt, có chút không dám tin tưởng vào con mắt của mình.
Ta biết phụ thân của Phụng Túc không thích ta, nhưng ít nhất hai ngày nay ta an an phận phận không đi loạn khắp nơi mà? Không đi tùm lum tuyên bố ta và Phụng Túc có bao nhiêu ân ái mà? Cũng không đứng trước mặt lão nhân chỉ vào mũi ông ta nói ông ta phá nát uyên ương mà?
Vậy tại sao hai ngày nay ông ta dùng phương thức này để chiêu đãi ta?
Ngày đầu tiên còn được, sự trở về của Phụng Túc, thuyền viên bình an, còn có tài vật cần cấp đầy trên thuyền, khiến người trên đảo tiệc vui một bữa, nên cũng không đến mức, nhưng bắt đầu từ hôm qua, lão gia hỏa này lại dùng phương thức không chính đáng này để giày vò ta!
Muốn bức ta đi, còn muốn ta đói đến mức ngày mai không có sức lực đi nháo loạn hôn lễ của Phụng Túc?
Vô dụng thôi! Tử lão đầu! Nếu như ta không muốn để Phụng Túc xuất hiện trong hôn lễ vào ngày mai, ta ít nhất có đến trên năm phương pháp, bảo Li Thiển hạ dược hắn cũng được, dụ dỗ hắn để ngày mai hắn không thể xuống giường cũng được, đánh ngất hắn rồi giấu hắn đi cũng được, cho dù ta không quen thuộc hòn đảo này, nhưng nghĩ muốn giấu một người thì cũng không phải là chuyện khó gì!
Tử lão đầu, ngươi đợi mà coi đi! Nếu như không phải là hiện tại tâm tư của ta đều đang đặt trên việc tìm kiếm đảo Cách Lạc Nhĩ mà Tư Nại Khắc nói, thì ngươi coi ta làm sao mà xử lý ngươi! ! !
Mấy ngày nay ta cũng hỏi không ít người, nhưng đại khái là có tâm lý phòng vệ đối với người ngoài như ta, tuy Phụng Túc nói ta là hảo hữu của hắn, nhưng ta vẫn không đạt được đầu mối nào mang tính thực tế. Nghĩ lại cũng thấy mình quá ngốc, làm sao lúc đầu lại không nghĩ tới hỏi cặn kẽ Tư Nại Khắc xem đặc trưng của hòn đảo đó là gì, cũng tránh cho mình tìm kiếm mê mù ở đây.
Đầu mối duy nhất, tựa hồ là bức hải đảo đồ của phụ thân Phụng Túc, lão gia tử xem thứ đó là bảo bối quan trọng như mạng sống, ai cũng không cho xem, chỉ có lúc thực vật trên một vài hòn đảo kết trái, mới sẽ tìm vài người tâm phúc dẫn ra biển, người ra biển đều là nô tài bị cắt lưỡi, hơn nữa mỗi người mỗi lần đi đều là cùng một phương hướng cùng một hòn đảo. Như vậy đích thật là bảo đảm an toàn, cũng sẽ không lộ ra vị trí của đảo.
Trên tấm hải đảo đồ đó liệu có ghi chép về hòn đảo Cách Lạc Nhĩ mà Tư Nại Khắc nói không? Ta nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không tìm được lý do nào để không đi nhìn nó thử, bỏ đi, dù sao vị đại nhân đó cũng đã biết động hướng hai ngày nay của ta, nếu bảo ông ta không bố trí cạm bẫy, ta thật sự là không tin!
Nếu đã như thế, thì cứ để ta đi coi thử xem!
Vốn trú trong một phủ đệ, chẳng qua là lực lượng thủ vệ yếu đuối quá mà thôi.
Khéo léo tránh qua đám thủ vệ như một đám ngốc đó, ta nhẹ nhàng lẻn vào thư phòng của đảo chủ đại nhân đó.
Tuy biết là ông ta cố ý gài bẫy, nhưng không thể phủ nhận, ta vẫn có cảm giác rất đặc biệt____
Làm kẻ trộm cũng phải có thiên phú a!
Quả nhiên không ngoài dự liệu, tấm hải đảo đồ vẫn luôn được bí mật bảo quản giờ lại nằm mở toang đặt trên bàn trong thư phòng, nhưng nhìn trái nhìn phải đều không giống như làm giả, hơn nữa ta rất dễ dàng tìm được đảo Cách Lạc Nhĩ nằm về hướng bắc của hòn đảo này. Ta còn cố ý ở lâu thêm một chút trong thư phòng, nhưng không có ai đến bắt trộm!
Kỳ quái, lẽ nào là ta đoán sai, chủ ý của lão hồ ly đó là để ta tự động rời khỏi, không đến can thiệp vào hôn lễ của Phụng Túc?
Nhưng ta lại không có thuyền, không có cấp dưỡng, cũng không thể tự đi chứ?
Luôn cảm thấy chuyện này thật sự cổ quái, ẩn ẩn có một dự cảm bất thiện.