Chương 44
Phong bạoTa rất ngạc nhiên vào khoảnh khắc khi mình còn có thể tình lại, trước khi hôn mê ta đã đoán được, kẻ đánh ngất ta khẳng định là Phụng Tố, nếu như là người nghe thấy lời đồn muốn bắt ta, sớm đã trực tiếp cho ta một kiếm rồi mới nói, sẽ không chỉ là đánh ta ngất xỉu chứ?Là đang ở trên thuyền sao? Ta cảm thấy được độ lay động đặc trưng chỉ có khi thuyền đang ra khơi, trong khoang thuyền tối đen này một ngọn đèn cũng không có, chỉ là sự trầm mặc ngưng đọng khiến ta phân biệt được ở đây chỉ có một mình ta.Cư nhiên không trói ta lại? Ta lắc đầu trái phải, mò ra vết thương sau đầu đã lành lại kết sẹo dưới tác dụng của dòng nhiệt lưu trong nội thể.Ngồi khoanh chân chờ ch.ết không phải là tác phong của ta, ta đứng lên đi quanh mò mẫm, tìm được một cánh cửa, thật may mắn, không có khóa.
Trước đem lỗ tai dán sát vào cửa nghe ngóng, xác định bên ngoài không có âm thanh gì, ta lặng lẽ âm thầm mở cửa ra một rãnh nhỏ, đánh giá tình hình bên ngoài một chút, lặng lẽ mò lên sàn thuyền.
Đầu thuyền có thanh âm người đang nói chuyện, họ đang bàn bạc, nói cái gì hôm nay có thể đánh nhiều cá một chút hoặc mấy ngày sau trở về phải nghỉ ngơi một thời gian gì đó.
Họ chắc là đồng tộc của Phụng Túc, họ cư trú ở khu nước xoáy vòng quanh bốn phía hòn đảo, tuy sẽ mang tới rất nhiều cá nhỏ lực khí yếu, đi vào rồi không thể ra, nhưng một vài vật tư ngày thường, như mỡ trên người cá nheo có thể làm đèn dầu, cá bơn vị đạo tươi ngon lại có hình dạng khá lớn, cá bẹ dài với xương cá cứng cáp có thể dùng làm cái tiễn mâu, vân vân, đều phải phái người đi đến nơi cách đảo rất xa mới có thể đánh được, cho nên ngư dân tự phát tổ chức thành ngư hành, sau đó mọi người luân lưu ra biển đánh bắt những loại cá có hình dạng lớn.
Phụng Tố không có giết ta, nhưng lại đem ta giấu lên thuyền của những người này? Hắn muốn làm cái gì?
“Ngươi là ai? Ngươi sao lại ở đây?” Một âm thanh cảnh giác đột ngột vang lên sau lưng ta.
Ta vừa quay đầu, nam tử trẻ tuổi đó lập tức kinh hô, “Đa Nhĩ, tên hung thủ đó chạy lên thuyền của chúng ta rồi!”
ch.ết tiệt!
Lòng ta trĩu xuống, Phụng Tố là dự tính mượn tay những người này giết ta sao?
Lão gia hỏa đó tám phần là dự định dùng khổ nhục kế để hãm hại ta, bị Phụng Tố phát hiện, dứt khoát cho ông ta vài kiếm, để ta vạn kiếp bất phục, nhưng hắn không ngờ Li Thiển cư nhiên có thể cứu mạng lão gia hỏa về, lão gia hỏa sống ch.ết khẳng định ta chính là người muốn giết ông ta, cũng chính là vì để Phụng Túc từ bỏ tâm tư sống cùng ta, nhưng nếu như Phụng Túc ngay tại đương trường kiên định đứng về phía ta, nói không chừng cuối cùng lão gia hỏa còn thỏa hiệp, lúc đó Phụng Tố một chút cơ hội cũng không có, cho nên hắn dứt khoát đem ta mượn con thuyền này rời khỏi đảo, mà đầu mối này nhất định bị hắn lộ ra cho Phụng Túc, nếu như con thuyền này khi trở về không thể giao ta ra, Phụng Túc và phụ thân của hắn sẽ trở mặt thành thù là kết cục đã định, Phụng Tố liền có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Làm sao đây? Bó tay chịu trói?
Tâm tư xoay chuyển vài cái, tiếng xé không vang lên, ta vội vàng tránh đi, ta nhìn cây tiễn mâu đang bắn về hướng này, lại có mấy con thuyền khác đang cập gần lại, người trên thuyền không phát một lời, chỉ lo hạ xuống sát thủ.
Đúng rồi! Cho dù là bó tay chịu trói, chỉ sợ Phụng Tố cũng đã lập sẵn kết cục, đương nhiên sẽ không để ta dễ dàng trở lại đảo như thế, tốt nhất là cho ta có thể ch.ết ở đây!
Làm sao đây? Ta vừa tránh né tấn công của họ, vừa khẩn cấp vận động đại não.
Không có biện pháp khác, chỉ có thể khống chế bọn họ, sau đó trực tiếp chạy về đảo.
Nói không chừng Phụng Túc đã nhận được tin, đang đuổi tới đây!
Còn về Li Thiển, khi hắn ôm ta chạy trên người đã trúng vài vết thương, lúc đó trong viện của hắn đầy người, nói không chừng là hắn bị thương quá nghiêm trọng nên bị bắt rồi.
Đáng ch.ết! Thời gian càng không đủ dùng, chuyện phiền toái càng nhiều.
Biết không thể nào thiện lương, ta cũng không cần lãng phí miệng lưỡi nhiều lời với họ, trực tiếp rút Vô Phong ra bắt đầu đánh trả.
Đáng ghét, chiêu chiêu của họ đều là dồn ta vào chỗ ch.ết, ta lại chỉ có thể nhún nhường, không thể để họ bị thương quá nặng, lại phải khiến họ mất đi lực hành động, còn phải cẩn thận không để bọn họ tàn phế, lại phải chú ý tránh tiễn mâu của thuyền khác bắn sang!
Thật là……
Ta vừa tức vừa gấp, sắc mặt tái đi. Không thể sử dụng nội lực, toàn nhờ cước pháp chạy lòng vòng, ta nào có thể lực tốt như vậy?
Trong lúc hỗn loạn, ta không chỉ một lần bị tiễn mâu làm bằng xương cá kia bắn trúng, nhưng may là chỉ thương ngoài da, luôn là cảm thấy đau, tê, nóng trước, rồi khi máu mới vừa rỉ ra, vết thương đã lành lại. Tuy không chí mạng, nhưng vẫn sẽ đau a!
Thuyền đánh cá thường không lớn, không gian cho ta có thể trốn tránh cũng có hạn, thuyền đánh cá từ bốn phương tám hướng tập kích khiến ta áp lực càng lớn, luôn lo được lo mất.
Bầu trời dần dần âm u khiến ta đột nhiên nảy sinh dự báo, không còn lý đến tiễn mâu như mưa của họ bắn tới, để việc phòng ngự lại cho chiếc nhẫn, ta ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ lúc nào, đám mây đen dày đặc từ xa đã bao kín bầu trời, từng cụm đen như mực, thỉnh thoảng xẹt qua vài đạo chớp điện chói mắt, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng sấm. Mà mây đen đáng sợ đang tràn tới trên đầu ta.
“Dừng tay! Bão sắp tới rồi, nhanh đi, trước tiên lên đảo Cách Lạc Nhĩ tị nạn!” Nam tử trước đó là người đầu tiên bắn tiễn mâu về phía ta lập tức hét lớn, nhanh chóng đánh thế tay chỉ huy cho những thuyền viên không nghe rõ lời hắn tản ra.
Đảo Cách Lạc Nhĩ? Ở gần đây sao? Ta cảnh giác nhìn năm sáu tên thuyền viên trước mặt, lặng lẽ đông cứng cùng bọn họ, mà họ vẫn hoàn toàn không để ý đến những đồng bạn đã tản ra, chỉ là từ xa dùng trường kiếm và tiễn mâu, còn có công cụ bắt cá trên biển chỉ về hướng ta.
Bọn họ không đi sao? Nghi hoặc của ta rất nhanh đã đạt được lời giải đáp, chiếc thuyền đánh cá khác khi vòng qua chiếc thuyền này, ném ra mấy cái móc sắt, kéo chiếc thuyền này đi, mà thuyền đánh cá trước mặt cũng dùng phương pháp này mà tiếp cận.
Họ đều không chịu bỏ rơi đồng bạn, nhưng mà, ta lo lắng nhìn mây đen đang nhanh chóng chuyển động về hướng này, thật sự không muốn nói: Các ngươi thế này không sợ cùng nhau táng thân vào bụng cá sao!
Không mất bao lâu, mặt biển từ xa xuất hiện một điểm đen nhỏ bé, khi nhìn kĩ lại, đó chắc chính là đảo Cách Lạc Nhĩ mà họ nói đi? Thật sự là người trong tộc của Phụng Túc ai ai cũng biết đến nơi này đúng không? Chính là không chịu nói cho ta biết!
Ta không nói nên lời nhìn bọn họ phòng bị tiến gần tiểu đảo, mà ẩn ẩn có thể thấy lốc xoáy đã dần dần bức gần.
Với cự ly này ta chắc có thể bơi tới đảo đi, chỉ cần không lo tới bọn họ là được rồi.
Nghĩ thông điểm này, ta thu trường kiếm lại, trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, thả người nhảy xuống.
Chìm sâu vào đáy nước, ở đây so với mặt biển thì bình lặng hơn nhiều, ít nhất không có gió lớn đáng sợ trở ngại! Xa xa tránh khỏi đám tiễn mâu của đội thuyền tấn công lại, ta thò đầu ra khỏi mặt nước, có thể không trầm vào nước, không cần lãng phí nội lực vẫn tốt hơn, ai biết được khi lên bờ rồi bọn họ có tiếp tục tấn công ta hay không?