Chương 23: Trở về tập đoàn Thiên Dương
Tại sân bay Bắc Kinh ( 5h chiều) ...
- Oáp!~~ Buồn ngủ quá đi mất - Đi Đi vươn vai một cái rõ mệt rồi bước xuống sân bay
- Đi nhanh giùm cái - Thu Hường từ đằng sau đẩy cô sang một bên, nhếch môi rồi đi đến chỗ tập trung
- Đi đứng cho cẩn thận đấy - một người đàn ông cao to bước lại, lườm xéo Thu Hường đến ai cũng thấy đáng sợ, rồi ông bước đến chỗ Di Di - Thiên Tiểu Thư, chủ tịch có căn dặn khi cô xuống sân bay thì theo tôi về công ty, cô muốn trốn cũng không được đâu
- Quản Lí Kim à! Chú cũng phải suy nghĩ chứ? Như thế thì đám người kia ở riêng chắc? - Di Di chỉ sang phía học sinh
- Đúng ak! Hay chú dẫn tụi cháu theo về công ty chơi nha? - Vương Nguyên đứng bên cạnh Di Di cầu xin
- Vậy cũng được, đi thôi - nói rồi, quản lí dẫn đám học sinh đi đến công ty, riêng cô giáo của họ sẽ đi làm một số việc
- WA!!! Hảo rộng nha! - Vương Nguyên nhìn xung quanh cái công ty tập đoàn Thiên Dương mà thấy ngưỡng mộ - cả cái công ty thế này ba cậu chắc cũng gánh vác chắc cũng mệt lắm
- Còn phải nói? Đã vậy còn có nhân tài tạo điều kiện cho ba mình bằng cách chọc phá nhân viên, xé tài liệu công ty - Ngọc Quý nói
- Hừm! - Di Di liếc - nhột đấy nhá?
- Vậy àh! Không cố ý đâu ak - anh giả vờ ngây thơ
Thu Hường thì xin đi chung với cô giáo ( chứ sao nữa, thù Di Di như thế mà có mặt mũi nào đến nhà người ta ở chớ), nữ sinh lớp 11 thì cứ đứng đơ nãy giờ, chả thèm mở miệng câu nào
- Chị gái, sao em thấy chị im thế? - Di Di chạy đến bắt chuyện
- Chị á? À... chị tên Phan Diệp Ngọc, hân hạnh được gặp tiểu thư - nữ sinh kia cúi đầu
- Aiya! Chị ngại gì chứ? Cứ gọi em là Di Di thì được rồi - cô cười - à mà mọi người chắc cũng mệt rồi, lên phòng em nghỉ ngơi đi nha, lên phòng 595 ấy, bây giờ em qua bên ba em có chuyện rồi - cô nói rồi chạy vào phòng chủ tịch
- Được thôi - Ngọc Quý nói rồi dẫn ba người kia lên cầu thang máy
Về phía Di Di, cô vào phòng chủ tịch, không gõ cửa lễ phép mà tiện chân đạp thảng vào cánh cửa, may là cánh cửa khép chứ nếu mà đóng thì chân cô cũng tàn rồi. Mấy nhân viên xung quanh thấy cô liền chào nhẹ rồi nhanh đi chỗ khác
- Tiểu thư đấy à? - quản gia Lí cười - cô đợi chủ tịch chút, ông ấy đang họp
- Vâng, cháu sẽ đợi ở đây - cô cười rồi ngồi xuống ghế, hươ tay lấy tờ báo rồi xem tin tức
- Cậu về rồi đấy à?
- Hửm? Thiên Tỉ? - bây giờ cô mới phát hiện Thiên Tỉ ngồi đối diện mình - cậu ở đây?
- Ừm, tớ đợi ba tớ, ông ấy đang họp - cậu chỉ về phía phòng họp - cậu về có chuyện à?
- Ừ, tớ tham gia hs giỏi
- Ngữ Văn chứ j?
- Sao cậu biết?
- Cậu nói coi, từ lớp 1 đến giờ năm nào cậu chả đi Ngữ Văn, toàn giật Giải Nhất
...
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì buổi họp kết thúc, mọi người ra về
- Tuyết Di, con vẫn thế nhỉ? Lại bác ôm tí nào - Dịch baba thấy Di Di liền chạy đến xoa đầu cô
- Cháu chào bác - cô lễ phép
- Thiên Tỉ này, hay con ở lại chơi với con bé nhá? Tí nữa về sau cũng được - Dịch baba quay sang Thiên Tỉ cười
- Vâng, vậy cũng được ạ - cậu gật đầu
- Bác về trước nha - Ông tạm biệt Di Di rồi ra về
- Vậy cậu vào phòng tớ đi, tớ ở đây nói chuyện với ba tớ tí - cô cười rồi đẩy Thiên Tỉ ra khỏi phòng
- Tuyết Nhi ( tên ở nhà của Di Di nha mọi người), con vẫn thế nhỉ? - Thiên baba ngồi vào ghế
- Ý ba là sao đây? - cô liếc - con mới đi cả mấy tháng mới về mà một câu cũng không hỏi thăm?
- Được rồi con gái, vậy để ba hỏi cho có lệ nhé? Con khỏe không?
- Con chưa ch.ết - cô trả lời
- Vẫn cái tính khí khác người - ông lắc đầu - mà mấy bạn con đâu rồi?
- Họ ở bên phòng con đấy
- Tối nay ở chung một phòng nhé? Ta sẽ mở tiệc cho các con
- Vâng, cảm ơn ba, mà mẹ đâu rồi?
- Bà ấy đi với phu nhân Vương chưa về?
- Mẹ Vương Tuấn Khải ấy ạ?
- Ừm, mà nhắc mới nhớ, dạo này con với Tuấn Tuấn ( Vương Tuấn Khải) sao rồi?
- Không có j
- Thằng bé là người tốt, lại còn tuổi nhỏ tài cao, con không có chút ấn tượng sao?
- Anh ấy cũng khá tốt với con
- Vậy thôi sao?
- vậy thôi
- Con đúng là kén cá chọn canh mà - ông lắc đầu, chợt để ý đến chiếc lắc tay cô đeo thì mỉm cười - thế cái lắc tay đó con đã đeo thì còn thấy bình thường sao? Rõ ràng con đã rung động rồi mới đủ can đảm để nhận thứ đó của Tuấn Tuấn
- ... - cô im lặng - mà thôi, con về phòng