Chương 31: Đồ đê tiện!
- Có chuyện gì vậy? - Tiểu Khải đang nói chuyện với Na Na chợt thấy Ngọc Quý chạy xuống liền hỏi
- Không có gì, tôi chóng mặt nên muốn uống nước chanh thôi
Rồi Ngọc Quý chạy vào bếp, chanh chóng làm ly nước chanh rồi đem lên phòng
- Mau uống đi - anh đỡ Di Di dậy rồi cho cô uống
Được một lúc, cô thấy đỡ liền ngồi dậy
- Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu
- Cố chấp, tôi cũng không cần, mau uống đi
- Sao anh tốt với tôi thế? - cô đột nhiên hỏi, Ngọc Quý quay người lại
- Tôi đã nói rồi, tôi thích nhóc
- ... - cô im lặng, mặt hơi đỏ lên
- Ha ha, cần gì phải diễn sau vậy chứ? - anh bật cười
- Đồ ngốc - cô cóc nhẹ lên đầu anh - tôi đang sốt mà mặt không đỏ sao được, đừng có hiểu lầm là tôi đang rung động
Một lát sau, 2 người tiếp tục ôn bài, được một lúc, mắt cô lại mờ đi, Ngọc Quý đang giảng thấy cô im lặng liền ngẩn đầu lên nhìn, trước mặt anh, cô như một tiểu công chúa đang ngủ gật vì chán nản, anh ngừng giảng bài, chỉ nhếch môi rồi ngồi im lặng ngắm cô, sao có cảm giác hai người giống cặp đôi thế nhỉ?
Di Di giật mình vội lấy lại ý thức, ngước đầu lên liền bắt gặp ánh mắt mê muội, cô liền cúi gụp đầu
- Đừng nhìn nữa
Vô dụng rồi, Ngọc Quý bây giờ tâm hồn đang bay bổng trên 18 tầng mây của thiên đàng, có hét cỡ nào cũng không nghe
Di Di run sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra nên cô vội đứng dậy, tức khắc, Ngọc Quý cũng đứng dậy theo, khuôn mặt nghiêm túc đến đáng sợ, Di Di lùi bao nhiêu bước, anh càng tiến đến cô bấy nhiêu
Bụp! - người cô đụng phải lưng tường rõ đau, cô khẽ cau mày rồi vẫn nhìn Ngọc Quý
- Anh lùi ra đi, quá giới hạn rồi
- Tôi thích em, thực sự rất thích, em không thể chấp nhận tình yêu này sao? - đôi mắt anh đục ngầu
- Tôi không thể, thật sự không thể - cô lắc đầu lia lịa, mồ hôi túa ra
- Vậy thì tôi phải dùng biện pháp mạnh thôi - rồi anh nhanh chóng bước đến, ép sát cô vào tường, tay anh giữ chặt hai tay cô
- Anh.... - cô cố giật tay ra nhưng không được, sức Ngọc Quý rất mạnh, hơn nữa người cô còn đang yếu, không có sức lực nên cho dù cố gắng kháng cự cũng vô ích - m... mau... th.... thả ra...nh...nhanh - cô lắp bắp
- Đi đến bước đường này còn có thể quay lại? - cậu nhếch môi, đưa mặt mình tiến sát lại mặt của ai đó
Di Di sợ quá chỉ biết co rúm người, mắt nhắm chặt lại không dám mở ra, mồ hôi trên trán cô chảy như suối
Rồi bỗng có thứ gì đó chạm vào môi cô một cách ấm áp. Di Di đứng người, như có một dòng điện làm tê dại cả người, cô trợn mắt kinh hoàng, Ngọc Quý đang.... hôn cô?
Di Di dùng hết sức lực cố kháng cự, cô phải liều thôi, Ngọc Quý vẫn giữ nguyên tư thế, nửa bước cũng không rời
- Ưm... - cô cố hét lên nhưng lời nói dường như chỉ có tác dụng trong họng
Két! - cánh cửa mở ra, Ngọc Quý giật mình thả môi cô ra, quay lại nhìn, Vương Tuấn Khải bước vào, sững lại nhìn hai người, đôi ngươi cậu dần đục ngầu, lộ rõ sự hận thù đang nổi lên. Cậu đẩy Ngọc Quý xuống đất rồi bóp chặt cổ anh
- Mày đã làm gì Di Di?
Di Di khuỵu người xuống đất như không còn sức lực, mặt mày tái mét
- Hừm - Ngọc Quý nhếch môi vội đẩy Tiểu Khải ra rồi đứng dậy - cậu nhìn tình hình chắc cũng biết mà - rồi anh bỏ đi
- Di Di, có sao không? - cậu chạy đến đỡ Di Di lên
- Hic! - cô bật khóc - em kh... không... s... sao
Rồi cô ngất đi vì kiệt sức, Vương Tuấn Khải vội vàng đưa cô đến bệnh viện
" Cố lên Di Di! Đợi chuyện này qua anh nhất định sẽ trả thù! Đoàn Ngọc Quý! Đồ đê tiện!"