Chương 9
Thật ra Chu Tử Duyệt nói như vậy cũng không sai, gần đây Lê Niệm thật sự khá gần gũi với Yến Tây Minh, nhưng không thái quá tới mức như vậy, chỉ là quan hệ bạn cùng bàn bình thường mà thôi.
Còn về phần nói chuyện tán gẫu với nhau thì dẹp đi, căn bản là cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, đa số đều là Lê Niệm hỏi trước rồi anh trả lời lại, đừng nói là ‘tình cảm bùng cháy’, ngay cả một chút nhiệt tình Yến Tây Minh cũng không có.
Lê Niệm là người rất thích nói chuyện, trước kia mỗi ngày đều nói chuyện với Lý Như, sau khi ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh, cô cảm giác bản thân đang ở trong vùng Bắc Cực vậy.
Cô đơn, lẻ loi, lạnh lẽo.
Không có ai như bạn cùng bàn này cả.
Nhưng lúc này Lê Niệm không có tâm trạng để gia tăng tình cảm với bạn cùng bàn, vào tiết toán, cô chống cằm nhìn về phía bảng đen, chỉ là tâm tư đã bay đến phương trời nào, bất tri bất giác cô lại nghĩ tới Cố Dữ.
Mấy ngày qua cả hai không liên hệ với nhau, Cố Dữ cũng không có hành động gì cả, đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của cả hai.
Tuy rằng lý trí nói bản thân Lê Niệm không sai, người nên cúi đầu không phải là cô, nhưng xét về mặt tình cảm, cô vẫn cứ không ngừng suy nghĩ về Cố Dữ, thậm chí đã từng suy nghĩ tới lớp tìm hắn, nên làm cách nào để làm hòa với hắn, khi gặp mặt phải nói gì để hắn không tức giận…
Mỗi khi có suy nghĩ này hiện lên, Lê Niệm đều vội vàng gạt đi, buồn bực tự mắng bản thân không có tiền đồ, vì vậy vẻ mặt càng thêm rầu rĩ.
Có thể là do dì cả tới, nên cô càng cảm thấy lo lắng bất an, bụng dưới vẫn đau râm ran, từ buổi sáng thân thể đã không thoải mái.
Lúc này Mã Quốc Phú vừa giảng xong bài mới, ông ghi một đề bài trên bảng đen, cho mọi người mười phút để làm xong bài, rồi sẽ gọi lên bảng làm bài.
Vốn dĩ Lê Niệm đang thất thần, không hề biết tiết này đã học được gì, ngồi tại chỗ tính một hồi lâu vẫn không ra kết quả, cảm thấy có hơi phiền muộn, không nhịn được quay sang nhìn người ngồi bên cạnh.
Dường như Yến Tây Minh đã làm xong từ lâu, anh cụp mắt xuống, lặng lẽ quan sát các bước giải bài anh đã ghi trong nháp, ngón tay thon dài thong thả xoay bút, nhìn qua đang rất thoải mái.
Anh vẫn đeo khẩu trang màu xanh như cũ, bất luận là có bao nhiêu tin đồn thất thiệt về bản thân, anh cũng không cởi dù chỉ một lần, coi những người đó như không tồn tại.
Lê Niệm nhìn làn da trắng bên ngoài lớp khẩu trang của anh, khung xương cằm thon gọn, đường nét từ cổ đến hầu kết đều rất đẹp.
Thật sự rất khó để tưởng tượng người này vậy mà rất xấu.
“Cho dù cậu có nhìn mặt tôi bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không có đáp án đâu.” Đột nhiên thiếu niên lên tiếng, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Lê Niệm bĩu môi: “Cậu lớn lên không được đẹp thì thôi đi, ngay cả tính cách cũng tệ như vậy, về sau chắc chắn sẽ không lấy được vợ.”
Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm, giọng nói không nóng không lạnh: “Không khiến cho cậu phải lo lắng.”
“Tớ chỉ đang dự đoán tương lai cho cậu mà thôi.”
“Cậu vẫn nên quan tâm tương lai của mình đi.”
Khi Lê Niệm định hỏi lời này có nghĩa gì, thì đột nhiên cô cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn cô.
“…”
Cô chậm rãi quay đầu sang, không biết từ lúc nào Mã Quốc Phú đã đứng bên cạnh cô, mỉm cười nhìn cô.
“Xem ra bạn học Lê Niệm đã giải xong bài này, còn có thời gian ngồi thảo luận với bạn cùng bàn, vậy em mau lên bảng giải đi.”
Lê Niệm: Hu hu hu::>_<::
—
Sau một ngày đi học, Lê Niệm cảm giác bụng dưới càng lúc càng đau hơn, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, hiếm khi cô lại đau bụng tới mức như vậy.
Sau khi tan học, cô uể oải nằm lên mặt bàn, đột nhiên người bạn cùng bàn máu lạnh bên cạnh lên tiếng nói: “Cậu sốt sao?”
“Cậu mới bị sốt!” Lê Niệm nói không hề nghĩ ngợi gì nhiều.
Tình hình dịch bệnh đang căng thẳng, nói người nào đó bị sốt thì chẳng khác nào đang mắng người ta, không phải, so với mắng người còn khủng bố hơn.
Lê Niệm cực kỳ mẫn cảm: “Sau khi tới trường tôi đã đo thân nhiệt rồi, nhiệt độ cơ thể của tôi rất bình thường.”
“…”
Yến Tây Minh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trên trán đều đang đổ mồ hôi, đôi mày hơi rũ xuống, một chút sức thuyết phục cũng không có.
“Cho nên cậu tới trường rồi mới sốt?”
“Đã nói là không, sốt, rồi, mà.” Lê Niệm nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: “Dì cả tôi đang tới! Là đau bụng kinh! Hiểu chưa?”
Yến Tây Minh giật mình rồi cũng không nói gì nữa.
Lê Niệm cũng chẳng buồn quan tâm đến người này, cô mơ màng ngủ chợp mắt một chút, đến khi mở mắt ra thì nhìn thấy có một ly nước đặt ngay góc bàn, là ly nhựa dùng một lần, khói còn đang bốc lên.
Cô hơi kinh ngạc, nhanh chóng nhìn sang người bên cạnh.
Vẻ mặt Yến Tây Minh vẫn giống như thường đang ngồi giải đề thi.
—
Tiết thứ hai của buổi chiều là tiết hóa, giáo viên còn chiếm một chút thời gian của tiết tự học để thông báo với cả lớp, mọi người phải lập thành một nhóm bốn người rồi tới phòng thực hành để làm thí nghiệm. Tất cả đều phải làm thực hành, sau khi làm xong thì phải ghi báo cáo lại rồi nộp lên cho giáo viên.
Ngay lập tức Lưu Dương Bình và Lý Như đi tìm Lê Niệm và Yến Tây Minh, lúc này bọn họ có bạn bè là học bá thì quá yên tâm rồi.
Khi bọn họ đi tới phòng thực hành, các lớp khác đều đã tan học, tốp năm tốp ba cầm theo cặp sách ra về, vui vẻ nhộn nhịp.
“Thật hâm mộ quá đi.” Lý Như cảm thấy bản thân giống như chú chim nhỏ mất đi tự do vậy: “Tớ cũng muốn về nhà ăn cơm, xem phim và chơi game.”
“Mau tỉnh táo đi, cậu đang học lớp 12, về đến nhà cũng chỉ có thể giải đề mà thôi.” Lưu Dương Bình phàn nàn nói.
Bởi vì cơ thể Lê Niệm không thoải mái, nên cũng không lên tiếng nói chuyện, so với ngày thường thì yên tĩnh hơn rất nhiều, Lý Như phát hiện sắc mặt của cô rất kém: “Sao vậy, cục cưng, cậu không sao chứ?”
Lê Niệm lắc đầu nói: “Không.”
Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem thử.
Là tin nhắn của Cố Dữ!
Cô lấy lại tinh thần, ấn mở xem.
Cố Dữ: [Bây giờ cậu ra cổng trường đợi tôi, có quà cho cậu.]
Đúng là mặt trời mọc ở phía Tây, vậy mà hắn lại chủ động hẹn cô.
Lê Niệm biết, hắn đang muốn làm hòa, cuối cùng cũng có một ngày hắn cũng đã lùi một bước.
Khóe môi cô bất giác cong lên, cô vui tới mức quên mất bản thân đang đau bụng, nhưng sau đó mới nhớ ra gì đó, ủ rũ trả lời: [Chỉ là tớ có tiết học, hơn nữa cơ thể cũng không thoải mái…]
[Chỉ là tiết tự học mà thôi, có gì hay chứ?] Cố Dữ căn bản không tin cô nói, cho rằng cô muốn lấy cớ, giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn: [Đừng tức giận nữa, ngoại trừ tặng quà, tôi cũng muốn gặp cậu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp tôi sao?”]
Đương nhiên muốn, muốn tới mức không nhịn được!
Từ giờ tới lúc vào học còn lâu, đi gặp một chút rồi quay về là được.
Lê Niệm hạ quyết tâm, ngay lập tức nhét sách hóa và bút vào tay Lý Như: “Người chị em, giúp tớ cầm sách nhé, cảm ơn.”
“Hả?” Lý Như ngơ ngác: “Cậu đi đâu vậy…”
Cô ấy vẫn chưa nói xong thì Lê Niệm đã chạy đi rồi.
“Chuyện gì vậy?” Lưu Dương Bình sửng sốt.
Yến Tây Minh hơi híp mắt, nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của cô, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lê Niệm sợ Cố Dữ đợi lâu nên cô chạy lon ton tới cổng trường, bụng dưới của cô quặn đau liên tục, đau tới mức thở hổn hển, cuối cùng cũng đến nơi hẹn gặp với Cố Dữ, là dưới gốc cây ngô đồng bên cạnh cổng trường.
Cố Dữ vẫn chưa tới, nên cô đứng dưới gốc cây chờ hắn, khuôn mặt nhỏ đeo khẩu trang, vì đau bụng nên cơ thể hơi cúi xuống.
Cô gửi tin nhắn cho Cố Dữ, hỏi hắn tới chưa.
Hắn không trả lời.
Lúc này có rất nhiều nhóm học sinh cùng nhau rời khỏi trường, bọn họ cười nói rôm rả, mà cô lại giống như bị cả thế giới vứt bỏ, khác hoàn toàn với bọn họ.
Chân Lê Niệm bắt đầu tê, cô cố gắng tìm khuôn mặt của người đó, hy vọng giây tiếp theo Cố Dữ sẽ xuất hiện, nhưng thời gian cứ mãi trôi qua, cổng trường cũng dần trở nên quạnh quẽ, Cố Dữ vẫn như cũ không hề xuất hiện.
Chẳng lại hắn xảy ra chuyện gì sao?
Lê Niệm mơ màng chớp mắt, việc đầu tiên cô nghĩ tới là không biết hắn có gặp nguy hiểm gì không.
Nhưng lại không dám rời đi, sợ khi hắn tới sẽ không tìm thấy cô.
—
Trong phòng thí nghiệm hóa học, toàn bộ học sinh lớp một đều đã tìm chỗ ngồi xuống.
Sau khi tiếng chuông vang lên không được bao lâu, giáo viên hóa bước vào, yêu cầu bọn họ kiểm tr.a thiết bị thí nghiệm trước rồi mới bắt đầu tiến hành.
“Sao Lê Niệm vẫn chưa về vậy?” Lưu Dương Bình phát hiện nhóm bốn người bọn họ đã thiếu một, hắn thấp giọng hỏi Lý Như: “Cậu mau gọi cho cậu ấy đi.”
“Tớ gọi rồi.” Lý Như cũng rất vội: “Cậu ấy nói cậu ấy cũng không biết!”
Yến Tây Minh không nói chuyện, ngồi bên cạnh nghiêm túc kiểm tr.a thiết bị xem có bị hư gì không, thí nghiệm này cần dùng tới bình cầu thủy tinh, bình chưng cất cùng với ống nghiệm và ống nhỏ giọt.
“A, cậu ấy trả lời rồi nè!” Lý Như kiềm chế kích động nói.
Động tác Yến Tây Minh hơi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô ấy.
Lưu Dương Bình vội hỏi: “Cậu ấy nói gì?”
“Cậu ấy nói…nhờ tớ xin nghỉ cho cậu ấy.” Lý Như đọc xong tin nhắn, vẻ mặt từ vui mừng lại biến thành thất vọng: “Khi quay về thì cử để sách của cậu ấy vào hộc bàn, cậu ấy sẽ không quay lại.”
“Hả?” Lưu Dương Bình giật mình: “Điểm thí nghiệm này sẽ tính vào điểm thi giữa kỳ, vậy mà cậu ấy không tới sao? Việc này không hề giống với tác phong của cậu ấy, sao đây, chúng ta tìm người khác à?”
Lưu Dương Bình quay đầu nhìn sang các nhóm khác, Lê Niệm có tới hay không thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ, đợi sau khi các nhóm khác làm xong thì nhờ bọn họ giúp một chút là được, dù sao báo cáo thí nghiệm đều phải tự viết.
“Không cần.” Yến Tây Minh lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, giống như việc Lê Niệm có tới hay không thì cũng chẳng sao.
“Đưa giấy báo cáo thí nghiệm của cậu ấy cho tôi.”
“Hả, à…” Lý Như kinh ngạc một lúc rồi mới biết là anh đang nói chuyện với cô ấy, vội vàng đưa giấy báo cáo sang cho anh.
Yến Tây Minh phân công nhiệm vụ cho mỗi người, Lưu Dương Bình là người cho Natri Bromid vào ống thí nghiệm, Lý Như thì phụ trách chưng cất, còn nhiệm vụ phân chia vật liệu vốn là do Lê Niệm đảm nhận, nhưng cuối cùng anh lại nhận lấy và cũng là người tính toán sản lượng.
Vốn dĩ Lưu Dương Bình lo lắng không biết anh làm việc của người có kịp không, dù sao công việc Lê Niệm phụ trách khá rắc rối, cần phải tập trung toàn bộ tinh lực, chứ đừng nói tới việc anh còn phải tính toán kết quả.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Yến Tây Minh hoàn thành nó với độ chính xác hoàn hảo, thì trong nội tâm của hắn chỉ còn lại bội phục mà thôi.
Lý Như lại chú ý tới một chuyện khác, cô ấy nhìn thấy trước mặt Yến Tây Minh đặt hai tờ giấy báo cáo thí nghiệm, mỗi khi anh đưa ra kết luận sau khi quan sát, thì đều sẽ viết báo cáo cho cả hai.
“À, lớp trưởng ơi, cậu đang giúp Niệm Niệm viết báo cáo sao?” Lý Như cực kỳ kinh ngạc, cẩn thận nhìn anh để xác nhận.
Yến Tây Minh không trả lời, nhưng bút trong tay cũng không ngừng lại, giống như là chấp nhận.
“Nếu đúng thật như vậy.” Lý Như nhìn chữ của anh, nước chảy mây trôi, lực bút mạnh mẽ, là kiểu chữ chuẩn hiện nay, đẹp giống như chữ nghệ thuật vậy, cô ấy nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Tớ cảm thấy cậu viết xấu một chút thì sẽ tốt hơn.”
Yến Tây Minh ngừng bút, ngẩng đầu lên.
Lý Như lật sách giáo khoa của Lê Niệm cho anh xem.
“…”
Yến Tây Minh nhìn đống chữ bò gặm kia thì không biết phải nói gì.
Cuối cùng nhóm bọn họ nộp bài báo cáo ngay khi chỉ còn vài phút cuối cùng, không phải là vì bọn họ làm thí nghiệm quá chậm, mà hoàn toàn ngược lại, bọn họ là nhóm đầu tiên hoàn thành thí nghiệm, thời gian còn lại đều là Yến Tây Mình dùng vẻ mặt vô cảm bắt chước chữ viết xiêu vẹo của Lê Niệm.
Có mấy lần Lý Như và Lưu Dương Bình muốn viết thay anh, nhưng lực bất tòng tâm, nếu một bài báo cáo có tận ba kiểu chữ khác nhau thì chỉ có giáo viên mù mới không nhìn ra thôi.
—
Chớp mắt mười mấy phút đã trôi qua, biết là không thể nào học tiết thí nghiệm được nữa, nên Lê Niệm đành phải nhắn tin với Lý Như là sẽ không quay lại, để cho bọn họ kịp thời thay người, miễn chậm trễ bọn họ.
Mà Cố Dữ vẫn không xuất hiện như cũ, cô đã gọi vài cuộc điện thoại, gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng hắn vẫn không trả lời.
Lê Niệm đợi rất đâu, ngay lúc sắp không còn kiên nhẫn nữa, cuối cùng Cố Dữ đã nghe điện thoại.
Cô vội vàng bắt máy: “Alo, Cố Dữ?”
“Ừ, là tôi.” Không biết vì sao giọng nói Cố Dữ đầy mệt mỏi: “Xin lỗi, hiện tại tôi mới nhìn tới điện thoại, để cậu đợi thật lâu, xin lỗi.”
“…Không sao cả, hiện tại cậu ở đâu? Đã tới rồi sao?” Lê Niệm cầm điện thoại nhìn ngó xung quanh.
“Tôi ở nhà Tử Duyệt.” Cố Dữ nói.
“Sao?” Lê Niệm sửng sốt một lúc, nhất thời không thể tin được những gì cô đang nghe thấy.
“Nhà Tử Duyệt.” Cố Dữ thở dài, giọng nói bất đắc dĩ: “Lúc tôi chuẩn bị đi tìm cậu, cậu ta khóc lóc gọi điện thoại cho tôi, nói bản thân bị đau bao tử, đau tới mức không về nhà được, nên tôi không còn cách nào khác đành phải qua đó tìm cậu ta, đưa cậu ta tới bệnh viện rồi đưa về nhà, sau khi làm xong thì trời cũng đã khuya, lúc này mới nhớ ra được cậu vẫn đang đợi tôi, xin lỗi, cậu về nhà trước đi, lần sau tôi sẽ đi tìm cậu.”
Lê Niệm ngây ngốc, không nghĩ tới lúc này mà hắn vẫn luôn hướng về Chu Tử Duyệt.
Hắn thật sự…chưa từng để cô trong lòng.
Cô im lặng một lúc lâu, cho đến khi hắn nói: “Alo, cậu còn ở đó không?”
Thì cô mới nhỏ giọng nói: “Không cần, cậu cứ chăm sóc cô ta đi.”
Nói xong thì cúp máy.
Ngay lập tức cả người giống như không còn chút sức lực nào, trên mặt Lê Niệm không còn chút máu, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu, vùi đầu vào cánh tay, cả người cuộn tròn thành một cục, cắn chặt môi, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Cô cảm thấy rất lạnh, rất mệt mỏi, rất muốn về nhà.
Đúng là tự làm tự chịu mà.
“Này.”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đầu cô, trong trẻo mát lạnh, khiến cho bộ não của cô dần tỉnh táo.
Lê Niệm ngơ ngác ngẩng đầu, cô nhìn thấy Yến Tây Minh.
Thiếu niên đứng ngược sáng, dáng người thon dài đỉnh bạt, đường nét tuấn mỹ.
Anh nhìn Lê Niệm từ trên cao, đôi mắt đen nhánh như vực thẳm, thâm trầm không thấy đáy.
“Sao cậu vẫn chưa về nữa?”