Chương 60: NGOẠI TRUYỆN 7
Lê Niệm cũng không nghĩ tới cảnh hôn lại đột nhiên tới nhanh như vậy.
Nghe khi nghe biên kịch nói xong, phản ứng đầu tiên của cô phải xem phản ứng của Yến Tây Minh như thế nào, không ngoài dự kiến nhìn thấy sắc mặt anh đóng băng, đường viền hàm sắc lạnh, mày đen nhíu chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Khí áp so với bình thường càng thấp hơn, không ai dám lại gần.
Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của Lê Niệm, Yến Tây Minh ngước mắt nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh bình tĩnh u ám, lộ rõ vẻ không vui.
Lê Niệm nuốt nước miếng, yếu ớt thu hồi tầm mắt.
Khó trách anh im lặng từ nãy giờ, có lẽ anh đã nghe về cảnh hôn này từ lâu rồi.
Dưới áp lực, Lê Niệm bất chấp khó khăn hỏi đạo diễn: “Cái đó, cảnh hôn có thể quay tá vị không?”
Cô thật sự chưa từng đóng cảnh hôn hàng thật giá thật nào, từ khi ra mắt chỉ toàn diễn những vai nhỏ nên không có cảnh hôn, sau khi nổi tiếng mặc dù có cảnh hôn, nhưng cũng không nhiều lắm, tất cả đều quay tá vị.
“Đương nhiên không được!” Đạo diễn Hoàng vừa nghe bản thân phải giở trò bịp bợm, ông sầm mặt nói: “Sao các người ngay cả một chút chuyên nghiệp của diễn viên cũng không có vậy? Nhất định phải hôn thật.”
“Chỉ là. . .” Lê Niệm liếc mắt nhìn Ngô Tư Nguyên, uyển chuyển nói: “Chắc chắn người đại diện của tiền bối Ngô sẽ không đồng ý.”
“Có ý gì?” Đạo diễn Hoàng nhíu mày nhìn về phía Ngô Tư Nguyên.
Ngô Tư Nguyên vừa mới quay cảnh phẫu thuật xong, anh ta đã hoàn toàn kiệt sức, còn đang ở uống nước, trợ lý anh ta trả lời thay, lau mồ hôi cười nói: “Đạo diễn, là như vậy, khi anh Ngô ký hợp đồng nếu quay phim sẽ không quay cảnh hôn, không biết ông có thể sắp xếp một chút không?”
Biểu cảm của Lê Niệm hiện lên mấy chữ “Biết ngay mà”, trước kia khi cô và Ngô Tư Nguyên đóng phim chung, anh ta cũng có quy tắc này, tuy rằng anh ta diễn xuất khá tốt còn từng lấy được giải ảnh đế, nhưng xét cho cùng anh Tả Vân xuất thân từ thần tượng, hình tượng là quan trọng nhất, công ty bọn họ cấm anh ta diễn cảnh hôn, cho dù có diễn cũng chỉ được quay tá vị.
“Đúng là làm trò mà, còn có cả chuyện như vậy sao?” Đây là lần đầu tiên đạo diễn Hoàng nghe nói, tức giận tới mức trợn to mắt.
Ngô Tư Nguyên nắm chặt chai nước suối trong tay, nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Lê Niệm, đầu nhảy số, nếu lúc trước anh ta có thể nhân cơ hội lùi bước, nhưng sau khi bị Yến Tây Minh làm khó, trong lòng anh ta còn đang nghẹn tức, Yến Tây Minh không để cho anh ta thoải mái, thì anh cũng đừng hòng vui vẻ!
Huống chi, anh ta cũng có thiện cảm với Lê Niệm.
Dường như Ngô Tư Nguyên đã hạ quyết tâm, nói với đạo diễn: “Không, đạo diễn Hoàng, thật ra tôi có thể. . .”
Chữ “diễn” còn chưa được nói ra, đột nhiên Lê Niệm chen vào nói: “Dù sao fans bạn gái của tiền bối Ngô rất nhiều, cho nên những cảnh giống như hôn môi này nọ thật sự rất mẫn cảm, tôi hiểu rất rõ, không thì như vậy đi, đạo diễn Hoàng, chúng ta tìm một người thay thế thì sao? Chỉ cần chỉnh sửa một chút chắc chắn sẽ không nhìn ra được.”
Đạo diễn Hoàng hừ một tiếng: “Cô nói thì dễ lắm, hiện tại biết đi đâu tìm người đóng thế chứ? Dáng người phải cao gần bằng Tư Nguyên, mặt mũi cũng không thể kém, còn phải có khí chất. . .”
Ông nói tới đây hơi dừng lại một chút, đột nhiên ánh mắt ông nhìn về phía Yến Tây Minh.
Không chỉ có ông, những người khác cũng đồng thời quay lại nhìn.
Cách đó không xa, Yến Tây Minh mặc áo khoác dài trắng, dáng người cao gầy, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ánh trắng, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, so với Ngô Tư Nguyên còn phù hợp với hình tượng nam chính hơn.
Lê Niệm vỗ tay, cười tươi nói: “Không phải ở đây có sẵn rồi sao?”
—
Khi Yến Tây Minh nghe nói đạo diễn muốn tìm mình đóng thế cho Ngô Tư Nguyên, anh chỉ cảm thấy hoang đường, không hề suy nghĩ đã từ chối: “Không diễn.”
Đạo diễn Hoàng thở dài: “Đúng là rất khó nhưng hiện tại ngoài cậu ra, tôi không tìm thấy ai thích hợp đóng cảnh hôn cả, Lê Niệm còn tận lực đề cử cậu.”
“. . . ?”
Yến Tây Minh giật mình hỏi: “Ý ông là, diễn thay cảnh hôn sao?”
Đạo diễn Hoàng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nếu cậu không muốn, chúng tôi cũng không ép, tôi đi tìm những người khác vậy.”
“Tôi đồng ý.” Yến Tây Minh sửa lời nói
Đạo diễn Hoàng: “Không phải cậu nói không diễn sao?”
“Ý tôi là chưa từng diễn.” Sắc mặt Yến Tây Minh không đổi nói: “Không có nghĩa là tôi không diễn.”
Đạo diễn Hoàng: ? ? ? Rõ ràng lời cậu vừa nói không phải là vậy mà.
. . .
Nếu Yến Tây Minh đã đồng ý, nên cảnh hôn tiếp theo cứ như vậy nước chảy thành sông, thợ trang điểm lập tức trang điểm cho Yến Tây Minh, cố gắng trang điểm cho giống Ngô Tư Nguyên nhất.
Yến Tây Minh nghĩ rằng khuôn mặt của mình sau này sẽ bị thay bằng khuôn mặt của Ngô Tư Nguyên, tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đạo diễn Hoàng đứng bên cạnh nói với anh: “Lát nữa khi đóng cảnh hôn, cậu đừng thêm bất kỳ hành động nào cả, cứ nói lời thoại như kịch bản là được, còn biểu cảm khi nói thì. . .”
Đạo diễn Hoàng cẩn thận nhìn chằm chằm mặt anh một lúc lâu nói, nói: “Cậu cứ duy trì khuôn mặt ch.ết này là được.”
Yến Tây Minh: “. . .”
Lê Niệm cũng đang trang điểm trong phòng, nghe thấy ông nói như vậy, không nhịn được cười thành tiếng, cô và Yến Tây Minh ăn ý nhìn nhau sau đó cũng ăn ý dời ánh mắt đi.
Xung quanh cả hai vẫn còn có người khác, cho nên mãi đến khi chuẩn bị diễn, Yến Tây Minh và Lê Niệm chưa từng nói chuyện với nhau.
Tuy rằng chuyện tình cảm của cả hai đã bị lộ ra ngoài, nhưng Lê Niệm không muốn chuyện tình cảm của mình lên hot search, nếu không bọn họ lại có cớ để nói cô dựa vào quan hệ để lấy được vai nữ chính.
Yến Tây Minh hiểu ý này, cho nên cũng chủ động giữ khoảng cách với cô.
Chờ đến khi anh có thể quang minh chính đại nhìn Lê Niệm, bọn họ đã chuẩn bị diễn, bên cạnh có tám máy quay nhắm thẳng vào cả hai, đều đặn ở tám vị trí khác nhau, cảnh tượng này cực kỳ nghiêm túc, từng cử động của cả hai, thậm chí ngay cả một chút biểu cảm cũng sẽ bị phóng to.
Yến Tây Minh không thích bị người khác chú ý, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ bỏ của chạy lấy người nhưng hiện tại, trong mắt anh chỉ có Lê Niệm, con ngươi đen bình tĩnh nhìn cô, môi hơi mím lại.
Lê Niệm mặc đồng phục y tế, mái tóc đen được búi gọn, trang điểm nhẹ, môi hồng răng trắng, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Theo nội dung kịch bản, hiện tại cô chỉ mới là thực tập sinh, bởi vì nhìn thấy nam chính đi chung với người phụ nữ khác nên ghen tị, tính cách cô mạnh dạn không dễ kiềm chế, cho nên mới xúc động cưỡng hôn nam chính.
Yến Tây Minh nhìn thấy cô càng lúc càng gần hơn, ánh mắt hai người va vào nhau.
“Bác sĩ, anh đang nhìn đi đâu đấy?” Lê Niệm nói xong, cười nửa miệng nhìn anh nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười, cơn giận dần dâng lên: “Người phụ nữ đó có đẹp bằng em không?”
Hầu kết Yến Tây Minh di chuyển, không hài lòng nói: “Tôi không hiểu ý của em.”
“Ý của em chính là như vậy.”
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, hai tay Lê Niệm vòng qua cổ anh, kiễng chân hôn môi anh.
Đồng tử Yến Tây Minh hơi co rút lại, có hơi thất thần, thật sự không phải là diễn, nếu anh nhớ không lầm đây là lần đầu tiên Lê Niệm chủ động hôn anh.
Cô bắt chước những gì anh từng làm, đầu lưỡi vụng về chạm vào môi anh, vừa ɭϊếʍƈ vừa mân mê.
Khuôn mặt của cả hai quá gần nhau, hơi thở hòa quyện lại, Yến Tây Minh ngửi thấy mùi hương hoa nhài ngọt ngào trên người cô, cùng với không khí tiến vào mũi anh khiến cho anh say đắm.
Nhiệt độ dần tăng cao.
Yến Tây Minh nhìn vào khuôn mặt trắng sứ không có lỗ chân lông của cô gái, ánh mắt u ám, hai tay vô thức nâng lên dường như muốn ôm lấy cô, nhưng khi giơ được nửa đường thì dừng lại, đột nhiên nhớ ra cả hai đang đóng phim nên chỉ có thể kiềm chế bỏ xuống.
Đúng là tr.a tấn mà.
Lê Niệm hôn thật sự rất nhanh, chuồn chuồn lướt nước một chút đã hôn xong, Yến Tây Minh rũ mắt nhìn hai gò má ửng hồng của cô, mấp máy môi, lên tiếng nói chỉ để cho cả hai nghe được: “. . .Đạo diễn nói không cần hôn lưỡi.”
“Nhưng cũng không nói là không được.” Lê Niệm nhìn anh chớp mắt, cười ranh mãnh nói: “Nếu không được, vậy lát nữa chúng ta hôn thêm một lần nhé?”
Hô hấp Yến Tây Minh ngừng lại, gánh nặng trong lòng lập tức buông xuống, khóe môi hơi cong lên.
“Anh đều có thể.”
Phía bên kia, đạo diễn Hoàng và biên kịch nhìn cảnh vừa mới quay xong, không hẹn cùng nhau im lặng
Biên kịch không nghĩ tới hai người này lại kịch liệt như vậy, ngượng ngùng cười, “Này, như vậy có phải quá trớn không?”
Đạo diễn Hoàng không lên tiếng, ông nhìn kỹ thần thái, biểu cảm, giọng điệu của Lê Niệm. . .Hoàn toàn không nhìn ra được là cô đang diễn, ngược lại giống như đang bộc lộ cảm xúc thật của cô.
“Diễn xuất của Lê Niệm đúng là tốt hơn dự kiến đấy.” Ông khen ngợi nói: “Tôi còn cho rằng cô ấy không biết diễn cảnh hôn, hiện tại không phải quay rất tốt sao? Cảm giác cô ấy và bác sĩ Yến so với Ngô Tư Nguyên còn giống CP hơn.”
Biên kịch: “Này, ngài thật sự không biết à? Bọn họ vốn dĩ đang yêu đương mà.”
Đạo diễn Hoàng: “ Tôi không biết mà!”
Biên kịch: “Cả đoàn phim đều biết hết, bọn họ đã công khai từ lâu rồi.”
“. . .”
Đạo diễn Hoàng bật cười nói: “Khó trách cô ấy lại nhiệt tình để cử bác sĩ Yến đóng thay cảnh hôn, vậy mà dám bày trò vì lợi ích cá nhân sao?”
Biên kịch cười gượng: “Vậy làm sao giờ? Quay lại sao?”
“Không quay lại. ” Đạo diễn Hoàng lắc đầu: “Cảnh này quay rất tốt, đây là hiệu quả mà tôi muốn.”
Ông lại liếc mắt nhìn khuôn mặt của Yến Tây Minh, tiếc nuối nói: “Bác sĩ Yến không vào giới giải trí thật là đáng tiếc.”
Yến Tây Minh và Lê Niệm nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, cả hai đang chờ đạo diễn kêu ra diễn lại nhưng ai ngờ đạo diễn và biên kịch thương lượng một lúc lâu, sau đó vung tay nói: “Được rồi, qua!”
“?”
Cả hai đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Sau đó, Yến Tây Minh chủ động nói với đạo diễn xin đi giết giặc, về sau nếu có cảnh hôn có thể kêu anh tới thay, lúc nào tới cũng được.
Vẻ mặt đạo diễn Hoàng không chút thay đổi: “Cút.”
—
Cảnh hôn này chỉ là một việc nhỏ, quá trình quay phim tiến hành khá thuận lợi, sau đó nữ phụ bắt đầu lên sàn, cũng là ngày Tả Vân vào đoàn phim, vốn dĩ Lê Niệm đang lo lắng cả hai sẽ gây chuyện với nhau, nhưng kỳ lạ lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Khi Tả Vân đối diễn với cô biểu hiện thật sự rất bình thường, phát huy tự nhiên, Lê Niệm suy nghĩ một chút rồi hiểu ngay, hiện tại Tả Vân đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, muốn dựa vào bộ phim này để trở mình, nên chắc chắn cô ta sẽ không dám làm chuyện ngu xuẩn gì.
Tuy rằng Tả Vân không dám thẳng thắn gây chuyện với cô, nhưng đôi khi sẽ tìm cách gây sự với cô.
Có lần quay phim ở nhà ma, đoàn phim tới ngôi nhà ma đáng sợ nhất của địa phương để lấy bối cảnh, bởi vì mọi người đã biết tin từ trước, hơn nữa còn biết cả nội dung kịch bản, cho nên không có ai cảm thấy sợ hãi.
Sau khi quay xong, trong thời gian nghỉ ngơi, mọi người không biết phải làm gì, có nam sinh đề nghị nói muốn vào nhà ma thật chơi thử một chút, các cô gái sợ ch.ết khiếp nói không muốn chơi, các chàng trai còn đang khuyên nhủ.
Lúc này, Tả Vân mỉm cười đẩy Lê Niệm tới trước: “Nữ chính của chúng ta, có phải nên làm gương không, mở đầu cho mọi người xem được chứ?”
Cô ta vừa nói xong, bầu không khí trở nên yên tĩnh, ai mà chẳng biết chuyện của Tả Vân và Lê Niệm, tổ biên kịch liên tục cám ơn trời đất, không nghĩ tới Tả Vân lại gây chuyện vào lúc này, cũng may đây không phải là quay gameshow.
Bởi vì Lê Niệm trong đoàn phim luôn dịu dàng mềm mại, hình tượng nữ thần bao năm không đổ, vừa nhìn là biết đây chính là cô gái yếu ớt sợ ma, sao dám vào nhà ma chơi được chứ?
Ngô Tư Nguyên nhíu mày, đang tính giải vây cho Lê Niệm, hai mắt Lê Niệm sáng ngời, nhìn Tả Vân gật đầu nói: “Được thôi, cô đi với tôi nhé?”
Tả Vân: “. . .?”
Vốn dĩ Lê Niệm đang rất muốn thử, nhưng đi cùng nam diễn viên thì không tốt cho lắm, các cô gái lại không muốn đi, còn Yến Tây Minh hôm nay không tới, cho nên sau khi Tả Vân đề nghị, cô cảm thấy rất vui.
Cô nhìn thấy khuôn mặt Tả Vân cứng đờ không cử động, lập tức kéo cô ta đi vào: “Let’s go!”
“Khoan đã, tôi không thể.”
Đến khi Tả Vân phản ứng lại, lập tức liều mạng giãy dụa, nhưng đã muộn rồi.
Rất nhanh, đoàn phim đứng ngay lối vào nhà ma đã nghe thấy tiếng hét chói tai.
“A a a a a!”
“. . .”
Rất lâu về sau, câu chuyện thú vị này được đoàn kịch đăng lên mạng, sau đó lập tức trở nên phổ biến, nhờ vậy Lê Niệm thu hút được thêm rất nhiều người qua đường.
[Ha ha ha ha cười ch.ết tôi, rõ ràng Tả Vân muốn gây chuyện với Lê Niệm, kết quả đá đá phải tấm sắt rồi.]
[Niệm Niệm thật sự là thẳng nữ sắt thép mà, tôi có thể nhìn ra được cô ấy rất muốn chơi đấy.]
[Đúng đấy đúng đấy, từ lúc đầu cô ấy đã thèm nhỏ dãi nhà ma đó rồi.]
. . .
Về sau Yến Tây Minh cũng nghe thấy tần số đó, có chút buồn cười, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn, nhớ lại kỷ niệm xưa.
Đúng là, một chút cũng không thay đổi.
—
Sau khi Lê Niệm ở trong đoàn phim ba tháng, [Trái tim bác sĩ] hoàn thành trọn vẹn, Lê Niệm từ chối khéo hoạt động quảng bá và gameshow dày đặc chị Hồng đã sắp xếp cho cô, vừa hoàn thành xong lập tức thu dọn hành lý về nhà.
Cô muốn nghỉ ngơi thật tốt, sinh nhật của cô sắp tới rồi, cô chẳng muốn phải làm việc bận rộn đâu.
Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, [Trái tim bác sĩ] sẽ là tác phẩm cuối cùng của cô ở giới giải trí, bên phía cha cô Lê Quảng Minh đã nhắc nhở mấy lần, kêu cô hồi tầm chuyển ý quay về làm trợ thủ đắc lực cho ông.
Đương nhiên Lê Niệm không thể từ chối được, ở trong lòng âm thầm tính toán thời gian thông báo rời khỏi giới giải trí.
. . .
Vào ngày sinh nhật, Lê Niệm được rất nhiều bạn thân trong giới đăng bài chúc mừng, thậm chí còn đăng cả video.
Lê Niệm vừa mở Weibo lên, mục thông báo và tin nhắn đều đầy ắp chấm đỏ, tất cả đều là lời chúc mừng.
Trong lòng Lê Niệm cảm thấy vô cùng ấm áp, sau đó tùy tiện chọn mấy tin để trả lời, rồi đăng thẳng một bài viết cảm ơn bạn bè đã chúc mừng cô.
Sau khi đăng xong, Lê Niệm rời khỏi Weibo, mở Wechat lên.
Avatar của Yến Tây Minh không hề có chút động tĩnh nào.
Lê Niệm không hài lòng hơi bĩu môi.
Trước đó không lâu, Yến Tây Minh lại phải đi công tác ở chỗ khác, đã hai tuần cô không nhìn thấy người đâu, tuy rằng biết anh rất bận, nhưng cũng không tới mức ngay cả câu chúc mừng cũng không nói được chứ?
Hay là anh quên rồi?
Ngón tay Lê Niệm trong lúc vô thức chạm vào avatar của anh.
Không thể nào?
Sinh nhật của cô còn lên cả hot search, cả thế giới đều đang nhắc nhở anh, sao anh có thể không nhớ được?
Lê Niệm càng nghĩ càng giận.
Lúc này, chị Hồng gọi điện thoại tới: “Năm nay công ty lại ký nhận được rất nhiều quà sinh nhật cho em, em tính xử lý như thế nào?”
Lê Niệm cũng có sức sống hơn một chút: “Cứ như trước thôi ạ.”
“Được.” Chị Hồng đáp lời, đang tính cúp máy.
Lê Niệm nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Cái đó, Hằng Thái có tặng gì cho em không?”
Chị Hồng trả lời hơi chậm: “Không có, sao vậy?”
“Không có gì.” Lê Niệm hơi thất vọng rũ mắt.
Rất nhanh chị Hồng đã đoán được: “Bạn trai em không làm gì cho em vào ngày sinh nhật sao?”
Sắc mặt Lê Niệm đen thui: “Phải, đúng là không có lương tâm.”
Chị Hồng nghe thấy giọng điệu trẻ con của cô, có chút buồn cười, suy nghĩ nói: “Nhưng mấy năm trước họ vẫn luôn tặng, trước đó không biết tại sao họ lại thích tặng hoa cho em như vậy, hiện tại mới hiểu ra.”
Lê Niệm sửng sốt: “Trước đó bọn họ có tặng sao? Sao em không biết vậy?”
Chị Hồng: “Ngoại trừ năm đầu tiên, về sau em lại lười không sắp xếp mấy món quà, đương nhiên là không biết rồi, chị có chụp ảnh lại, để phòng ngừa khi nào dùng tới, em đợi một chút.”
Lê Niệm cúp máy ngồi chờ một lát, Wechat vang lên vài tiếng, cô nhận được ảnh chụp của chị Hồng.
Thật sự tất cả đều là hoa.
Lê Niệm kinh ngạc nhìn bó hoa nhiều không đếm xuể.
Loại hoa mỗi năm cũng không giống nhau.
Hoa sao baby trắng tinh, hoa sơn chi màu vàng nhạt thanh nhã, hoa oải hương tím. . . Hơn nữa đều là một bó hoa lớn.
Cô đóng phim bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu bó hoa.
Tuy rằng hoa không thể nào giữ được tới hiện tại, nhưng trong tấm ảnh chúng nó vẫn xinh đẹp rực rỡ.
Lê Niệm đi tìm ý nghĩa của những loài hoa này.
Tất cả đều không ngoại lệ, đều có ý nghĩa là thích, yêu thầm một người.
Mỗi năm anh đều tỏ tình với cô sao. . .
Lê Niệm xem xong, trong lòng cảm thấy khó chịu, cơn giận đã biến mất lúc nào không hay.
Ngu ngốc, bày tỏ một cách kín đáo như vậy, ai mà biết được chứ.
Lúc này, điện thoại cô lại vang lên, Lê Niệm hoàn hồn, tưởng là chị Hồng gọi tới cô nhìn thoáng qua, vậy mà là Yến Tây Minh!
Cô lắp bắp sợ hãi, lập tức bắt máy: “Alo, alo?”
Giọng điệu có chút kích động.
Giọng nói Yến Tây Minh vang lên từ trong điện thoại, êm tai dễ nghe: “Em hoảng hốt gì thế?”
“Không có.” Lê Niệm hắng giọng nói: “Có chuyện gì không?”
Yến Tây Minh lời ít ý nhiều nói: “Ra ngoài.”
Lê Niệm nghi ngờ hỏi: “Ra chỗ nào chứ?”
Yến Tây Minh: “Ra khỏi nhà em đó.”
Anh dừng lại một chút, nói: “Anh ở trước cửa nhà em.”
Lê Niệm kinh ngạc, bật người ngồi dậy khỏi giường ngay, mái tóc lộn xộn, trên người mặc áo ngủ, ba bước thành hai bước đi nhanh tới trước cửa sổ, vén màn che nhìn ra bên ngoài, thật sự nhìn thấy Yến Tây Minh đang ở dưới lầu.
Anh dựa vào thân xe, mặc áo bành tô đen, dáng người cao ráo, cực kỳ mạnh mẽ.
Một tay anh đút vào túi bành tô, một tay cầm cầm điện thoại, nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất, vừa đẹp trai vừa rạng ngời
—
Lê Niệm trang điểm thay đồ một chút, tuy rằng cô đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn tốn hết một tiếng.
Trên mặt Yến Tây Minh không hề lộ ra vẻ không kiên nhẫn, săn sóc cầm lấy túi xách trong tay cô, mở cửa ghế phụ ra.
Sau khi lên xe, Lê Niệm nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu oán trách nói: “Sao anh quay về không nói với em một tiếng? Để em chuẩn bị trước.”
Yến Tây Minh nắm vô lăng, thong thả nói: “Có gì phải chuẩn bị chứ?”
“Ví dụ như trang điểm gì đó.”
Trong lúc lái xe, Yến Tây Minh nhìn cô nói: “Em trang điểm hay không trang điểm thì vẫn vậy.”
Lê Niệm híp mắt nhìn anh.
“. . .Đẹp.” Sắc mặt Yến Tây Minh không đổi nói thêm.
Lê Niệm hừ một tiếng: “Vậy tại sao hôm nay anh lại về?”
Đằng trước là đèn đỏ, Yến Tây Minh dừng xe, tay phải lấy trong túi áo một hộp hình vuông đưa cho cô, môi nở nụ cười, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cả thế giới đều nói cho anh biết sinh nhật của em, sao anh không biết được chứ? Sinh nhật vui vẻ.”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Niệm ửng đỏ, mấy tiếng trước, cô cho rằng anh đã quên sinh nhật mình nên đăng bài trong vòng bạn bè oán giận mấy câu, không nghĩ tới anh lại xem nhanh như vậy.
“Anh cũng quá khách khí, còn tặng quà nữa chứ, chỉ cần chúc mừng là em thấy hài lòng rồi.”
Ngoài miệng thì Lê Niệm nói như vậy, nhưng động tác mở quà không chậm chạp chút nào, cô nhìn thấy một chiếc lắc tay kim cương nằm bên trong.
Trên lắc tay còn khắc cả một ít hoa văn nhỏ xinh xắn, lấp lánh.
Lê Niệm vừa nhìn là thích ngay, “wow” một tiếng, cầm lấy lắc tay được điêu khắc tỉ mỉ này, cảm giác lạnh lẽo khiến cô yêu thích không muốn buông tay.
Cô kinh ngạc phát hiện trên lắc tay có kim cương hình trái lê, phát sáng rực rỡ, cô vui mừng nói: “Anh mua lắc tay này ở đâu vậy, kim cương còn có cả hình này sao?”
Đương nhiên Yến Tây Minh sẽ không nói cho cô biết lắc tay này đã được làm từ rất lâu trước kia, chỉ hời hợt giải thích qua loa: “Trong cửa hàng thấy đẹp nên mua thôi.”
Lê Niệm mới không tin, nhưng đã quen với việc anh khẩu thị tâm phi, cô vẫn vui vẻ cười nói: “Cám ơn anh, em rất thích.”
Cô vừa nói vừa đeo lên tay, nhỏ nhắn vừa vặn.
“Em còn cho rằng, anh sẽ giống như mấy năm trước tặng hoa cho em.”
Yến Tây Minh không nghĩ tới cô lại biết, hơi sửng sốt một chút, miệng khẽ nhếch, đang tính nói gì đó.
Lúc này đằng trước đổi thành đèn xanh, anh tạm thời gạt bỏ suy nghĩ mờ ám trong đầu tập trung lái xe.
Lê Niệm thấy anh im lắng, cho rằng vẫn là do tính cách tsundere đó nên không chịu thừa nhận, vì vậy không cần hồi đáp, cô thích thú giơ tay lên xem.
Xe chạy được một nửa, cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Không muốn tặng hoa nữa, là vì hoa sẽ tàn nhưng kim cương thì không.”
—
Yến Tây Minh chở Lê Niệm tới một nhà hàng sang trọng dùng bữa.
Sau khi ăn xong, lại dẫn Lê Niệm đã no căng bụng đi xem phim.
“Anh muốn xem phim gì?”
Cả hai đi vào sảnh rạp chiếu phim, Lê Niệm nắm tay Yến Tây Minh đi tới chỗ bán vé, hỏi anh.
Yến Tây Minh nhìn những bộ phim đang chiếu, bình tĩnh nói: “Ngoại trừ [Bầu trời vĩnh cửu] còn lại đều có thể.”
[Bầu trời vĩnh cửu] là phim điện ảnh khoa học viễn tưởng do Ngô Tư Nguyên đóng vai chính.
“Được, xem cái khác vậy.” Lê Niệm nhịn cười, kêu người bán vé để cử bộ phim khác.
Người bán vé biết cả hai là cặp đôi, nên đã đề cử bộ phim đang hot gần đây [Cảnh báo rung động].
Nghe tên thôi cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Lê Niệm cảm thấy cái tên có chút quen tai, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nên chọn bộ này.
Đương nhiên Yến Tây Minh không có ý kiến, vừa đúng lúc bộ phim này sắp chiếu, sau khi mua vé xong cô lập tức đi vào phòng.
Yến Tây Minh cố ý chọn chỗ ngồi ở phía cuối, vừa bị khuất vừa ít người.
Sau đó anh phát hiện bản thân đã lo lắng nhiều, trong rạp chiếu phim ngoại trừ bọn họ, chỉ có một cặp đôi khác mà thôi.
Số người mua vé ít tới mức đáng sợ.
Lê Niệm có ý muốn nghiêm túc xem phim, cho nên trước khi phim chiếu, đã nói ba quy tắc với Yến Tây Minh: “Không được động tay động chân với em, lần này em không muốn lãng phí tiền.”
Cô còn nhớ rõ lần trước cả hai đi xem phim, cả bộ phim Yến Tây Minh đều kéo cô hôn, cô không hề cảm thấy yên tâm chút nào, mãi đến khi bộ phim kết thúc cô vẫn không biết nó chiếu gì.
“Được.” Yến Tây Minh nhàm chán ngước mắt nói: “Cam đoan sẽ không quấy rầy ngài.”
Bởi vì là phim do người bán vé đề cử, nên lúc xem Lê Niệm cũng rất mong chờ, nhưng chưa được năm phút bộ phim đã bắt đầu đi theo hướng máu chó, không khỏi khiến cho người khác có chút thất vọng.
Đến khi Tả Vân diễn vai nữ phụ xuất hiện, cô trực tiếp trợn to mắt tuyệt vọng.
Lê Niệm nhớ ra được, lúc trước cô đã từng nghe tới bộ phim này, bởi vì Tả Vân được mời đóng vai nữ phụ, nên cô mới có chút ấn tượng.
Lúc nãy quá gấp nên cô không nhớ ra.
Lê Niệm nhìn về phía Yến Tây Minh, thấy anh vô cảm xem phim, bàn tay cực kỳ thành thật đặt trên tay vịn, vậy mà anh thật sự chẳng làm gì với cô cả.
Thể loại phim như vậy mà anh cũng xem được sao? Lê Niệm có chút khó chịu, không phải lúc trước mỗi khi anh xem phim tình yêu đều nhắm mắt ngủ sao?
Cô nhìn bàn tay anh đặt trên tay vịn, khớp xương hiện rõ, ngón tay thon dài đẹp đẽ, móng tay sạch sẽ được cắt gọn gàng phản chiếu ánh sáng của màn hình.
Trong bóng đêm, Lê Niệm nhất thời nổi hứng, cô nâng ngón út tay phải lên, không nhịn được lại gần tay anh, lặng lẽ đụng vào một ngón tay, hai ngón tay. . .
Ngay lúc cô tính nắm lấy tay anh, Yến Tây Minh nhấc tay lên, tránh khỏi tay cô, Lê Niệm cảm nhận được không khí lạnh trong lòng bàn tay, còn chưa kịp phản ứng lại đây, mu bàn tay ấm áp, cả lòng bàn tay anh bao lấy tay cô.
“Không được động tay động chân với em”
Cùng lúc đó, Yến Tây Minh hơi nghiêng người về phía cô, tuy rằng mặt anh vẫn nhìn về phía màn hình, nhưng giọng nói từng chút một truyền vào tai của cô: “Em thì có thể sao?”
Khuôn mặt Lê Niệm đỏ ửng, cảm thấy xấu hổ muốn rút tay về, nhưng anh nắm quá chặt nên không rút được.
“Không, không phải là do phim quá chán sao. . .”
Cô nhỏ giọng nói thầm, giọng nói mềm mại, giống như đang làm nũng.
Cổ họng Yến Tây Minh phát ra tiếng cười, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía cô, trong bóng đêm, đôi mắt u ám chính xác nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của cô.
“Vậy chúng ta làm chuyện gì thú vị một chút?”
Nói xong, đột nhiên Yến Tây Minh vươn tay, một tay lấy mũ của áo cô, trùm đầu cô lại.
Ánh mắt Lê Niệm tối sầm, còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên môi cô cảm nhận được thứ gì đó mềm mại.
Yến Tây Minh cúi đầu hôn lên môi cô.
Giống bão táp, hơi thở nóng bỏng cuồn cuộn kéo tới, xâm chiếm từng góc trong khoang miệng cô, mạnh mẽ quấy quýt.
Lông mi Lê Niệm run rẩy, trong ánh mắt chỉ còn sương mù, cô bị ép ngẩng đầu, cổ rất mỏi, hô hấp không dễ dàng, nhưng vẫn cố gắng đáp lại.
Cả hai hôn nhau không thể tách rời.
Đầu óc Lê Niệm mơ màng, dường như cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Yến Tây Minh bên tai nói ——
“Niệm Niệm, chúng ta sống chung đi.”