Chương 8

Hôm nay, thời gian Nhâm Niệm đến quán bar hơi muộn, một vị tiền bối tạm thời có việc nên về trước, nên năn nỉ cô giúp giải quyết tốt công việc còn lại.


Bình thường vị tiền bối này đối xử với cô cũng không tệ, những chỗ cô không biết anh cũng rất dụng tâm giải thích, cho nên khi tiền bối nhờ giúp đỡ cô lập tức đáp ứng, chỉ là có một số thứ cô không quen thuộc lắm nên mới bận đến như vậy


Hiện tại, mỗi ngày sau khi tan tầm cô đều chạy đến quán bar, trở thành một loại hành động như phản xạ, thậm chí cô còn cảm thấy vui vẻ một cách biến thái, chỉ cần nghĩ tới một lát nữa có thể nhìn thấy Chu Gia Trạch, tế bào trong cơ thể cô bắt đầu hưng phấn, thế nào cũng không đè nén được. Một chút vui vẻ nho nhỏ khiến cô quên mất anh vô cùng chán ghét cô


Chỉ là hôm nay cô đến quán bar, đầu tiên không nhìn thấy Chu Gia Trạch, cô lập tức hoảng hốt, trước kia mỗi lần cô đến đây chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh ngồi ở chỗ nào, huống chi mỗi lần anh đều ngồi ở cùng một vị trí.


Chẳng lẽ bây giờ anh không mượn rượu giải sầu nữa! Tốt, đây đúng là một chuyện tốt, nhưng cô không khỏi cảm thấy mất mát
Hay là anh không đến quán bar này nữa mà đến chỗ khác? Hoặc là anh đã xảy ra chuyện gì? Cô không ngừng suy nghĩ mien man, trong đầu hàng loạt suy nghĩ rối rắm thành một đoàn


“Cô đã đến rồi à, cô mau đi xem một chút đi, người ấy…”
Người phục vụ cũng không biết nên gọi người đàn ông kia là gì của cô, người yêu chăng? Chắc không phải? Ai lại để cho bạn trai mình ngày ngày mượn rượu giải sầu? Vợ chồng sao? Càng không.
“Bên kia có đánh nhau”


available on google playdownload on app store


Lúc này Nhâm Niệm mới chạy về phía bên đó, cô chạy đến thì nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, có mấy người đàn ông vây lấy Chu Gia Trạch không ngừng đánh:
“Xem mày còn dám quyến rũ bạn gái người khác hay không? Tao nhổ vào”


Nhâm Niệm đẩy những người xung quanh ra, vọt vào bên trong, lôi đám người đó ra, đứng bảo vệ trước người Chu Gia Trạch:
“ Đừng đánh anh ấy, các người đừng đánh anh ấy, tôi cầu xin các người đừng đánh anh ấy…”


“Ơ, thật đúng là khuôn mặt thật thanh tú, lại đi yêu người như vậy” Một người châm chọc cười: “Đánh cho tao, đánh cho đến ch.ết”
Nhâm Niệm che chở cho Chu Gia Trạch không cho bọn họ ra tay
“Cô tránh ra, nếu không tôi đánh luôn cô” Người đàn ông lộ ra mặt mũi hung ác


“Các người muốn đánh thì đánh, tôi không cho các người đánh anh ấy”


Nhâm Niệm quật cường nhìn vào mắt người đàn ông kia, tay của cô không ngừng run rẩy nhưng không nghĩ sẽ rời xa anh một bước, cô trở nên quá to gan rồi, trước kia ngay cả nhìn đám con trai trong lớp kéo bè kéo phái đánh nhau cũng không dám, nhưng bây giờ có thể đứng ngăn ở trước mặt người khác rồi


Người đàn ông kia nhìn cô mấy lần, lúc này mới kêu mấy người đồng bọn giải tán:
“Tôi không đánh con gái, lần này coi như xong, lần sau cũng không may mắn như vậy đâu”


Chu Gia Trạch vẫn còn hùng hổ, không ngừng nguyền rủa, Nhâm Niệm sợ đám người kia nghe thấy sẽ trở lại đánh anh, cô cắn răng một cái dùng tay che miệng của anh lại
Chờ mấy người đàn ông ấy đi xa rồi, cô mới lấy tay của mình ra cũng là lúc Chu Gia Trạch đẩy cô ra:


“Ai cho phép cô xen vào chuyện của tôi?” Ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm
Cô giống như một cô dâu nhỏ làm sai chuyện, giờ phút này cúi đầu, nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Thật xin lỗi”


Chu Gia Trạch chán ghét vẻ mặt này của cô, giống như anh đang khi dễ cô, rõ ràng vừa rồi bạn gái của tên đó chủ động đến trêu chọc anh, anh không cảm thấy hứng thú với cô ta nhưng anh không giải thích, đối phương muốn đánh, anh sẽ để cho đối phương đánh, thì ra bây giờ anh còn biết cái gì là bị thương.


Anh nghĩ nếu như ở nước Mỹ xa xôi đó, người con gái ấy biết mỗi ngày anh trải qua như thế nào, nếu cô biết mỗi ngày anh đều sống không giống người, nếu như cô biết không có cô anh không thể nào sống tốt được, cô có muốn trở lại không?…


Anh không dám đi tìm cô, nhưng anh lại muốn cô quay về. Anh nghĩ, nếu như cô quay lại, sau đó bọn họ sẽ có một cuộc sống thật tốt giống như trước, anh nhất định sẽ sửa đổi toàn bộ khuyết điểm cô không thích, cũng không giống như trước đây cố ý chọc giận cô, sẽ dùng nhiều thời gian ở bên cô, anh chỉ cần cô nguyện ý trở lại


Tại sao người khác lại muốn ngăn cản anh?
Chu Gia Trạch lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô” Anh xoay người không muốn nhìn cô, giống như nhìn thấy cô mắt anh sẽ bị bẩn


Nhâm Niệm từ dưới đất đứng dậy nhưng cũng không đi, cô tìm kiếm trong túi của mình, rốt cuộc cũng tìm được một tuýp thuốc đưa cho anh: “Anh thoa vết thương đi”


Chu Gia Trạch căn bản không đưa tay nhận, cô vẫn duy trì động tác đưa thuốc: “Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng anh thoa thuốc đi, thoa xong rồi tôi sẽ rời đi”
Chu Gia Trạch vẫn không nhận
“Anh không thoa tôi sẽ tiếp tục đi theo anh”


Đôi mắt đẹp của cô nhìn anh, không có lực sát thương gì, nhưng không cho phép người khác hoài nghi lời cô nói, tựa hồ cô nói được sẽ làm được
“Cô có cảm thấy phiền không?”
Chu Gia Trạch đẩy cô, nhận lấy thuốc: “Cô có thể đi rồi”


Nhâm Niệm chỉ vào thuốc trong tay anh: “Anh vẫn chưa thoa”
Chu Gia Trạch bị cô làm phiền, anh nặn thuốc ra, tiện tay bôi lên cánh tay của mình: “Cô có thể đi rồi”
Nhâm Niệm nhìn anh một chút, sau đó gật đầu một cái: “Sau khi bôi thuốc nhớ đừng để vết thương chạm nước”


Chu Gia Trạch hung hăng liếc nhìn cô một cái, anh lảo đảo đứng dậy, đám người kia ra tay thật nặng, cô tiến lên muốn đỡ anh nhưng bị ánh mắt anh ngăn lại, dừng ở tại chỗ
“Đừng để tôi nhìn thấy cô”


Nhâm Niệm cắn môi, cô cười khổ, cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt anh nhưng cô không làm được, cô nên làm gì đây?






Truyện liên quan