Chương 17
Nhâm Niệm dằn lại cảm xúc, nghe Chu Gia Trạch giải thích, trọng tâm câu chuyện luôn xoay quanh bọn họ nên cho đối phương một cơ hội, bất luận lúc trước đã xảy ra chuyện gì, anh hy vọng họ sẽ bỏ qua hết, anh có thể làm quen lại với cô sau đó tìm hiểu về cô mà cô cũng có thể gần gũi anh hơn, để biết rõ con người anh như thế nào
Những lời khác, cô nghe không rõ lắm nhưng có câu cuối cùng lại nghe rất rõ, anh nói: Nhâm Niệm, tôi nghĩ tôi sẽ thử yêu em
Anh nói là thử, không phải là đã, cô rất hiểu sự khác biệt giữa hai từ đó, nhưng kì lạ là cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhiều nhất cô cũng hiểu nếu như bây giờ anh nói: Nhâm Niệm, anh yêu em. Thì cô nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng ngược lại câu nói này lại làm cô cảm thấy có vài phần chân thật
Cô gật đầu với anh cũng không nói gì khác
Cô không biết nên bày tỏ thái độ như thế nào, cô không muốn biểu hiện quá mức vội vã cũng không muốn quá mức lãnh đạm. Cô hy vọng có một cơ hội như vậy, có thể để anh hiểu cô là người như thế nào và cho cô một cơ hội, khi anh không mang bất cứ sắc thái tình cảm gì trong lòng mà tiếp nhận cô
Chu Gia Trạch nhìn Nhâm Niệm đi vào khu nhà trọ, anh không thể nói rõ cảm xúc của anh đối với cô là gì. Chỉ là lúc anh nghe bà nội nói cô đi du lịch với người đàn ông đó, anh cảm thấy khó chịu, dường như là vật sở hữu của anh lại bị người ta cướp mất
Mà anh có thể quyết định như vậy bởi vì lúc trước anh nghĩ, nếu như anh thật sự bị tàn phế, người có thể không oán không hối ở bên cạnh chăm sóc anh, ngoài cha mẹ của anh ra chỉ có mình cô
Nhâm Niệm lại cảm thấy mình giống như đã đem tất cả vốn liếng để đặt lên một ván bài, một ván quyết định thắng thua, khác với những lần trước vì lần này cô không muốn chịu thua
Sau khi Nhâm Niệm tan việc, vừa đi ra khỏi công ty đã nhìn thấy xe của Chu Gia Trạch đậu ở đó chờ cô. Cô đứng ở tại chỗ vài phút sau đó mới ra lệnh cho mình bình tĩnh, tiêu sái đi qua ngồi vào trong xe của anh
Chuyện đã từng mơ ước có một ngày lại xảy ra chân thật trước mặt mình, ngược lại khiến cô cảm thấy giật mình và không rõ ràng. Nhưng kì lạ là cô rất ghét cái cảm giác “ban ơn”này nên hết lần này đến lần khác cô nhắc nhở bản thân mình, trong lòng cần phải bình tĩnh để tiếp nhận, bây giờ địa vị của bọn họ là ngang hàng, anh không phải cao cao tại thượng nữa rồi
“Em định ăn gì?” Chu Gia Trạch thấy cô không nói lời nào thì hơi buồn bực, không thể làm gì khác hơn là tự mình phá vỡ bầu không khí yên lặng trên xe
Cô vốn định mở miệng nói sao cũng được, nhưng cảm thấy mình như vậy có vẻ tầm thường quá, cô suy đi tính lại, cuối cùng chọn ăn món lẩu, Chu Gia Trạch vốn không thích ăn cay nhưng sau khi cô nói xong cũng không phản đối
Anh lái xe, cuối cùng cũng nhìn thấy bảng hiệu của một tiệm lẩu, lúc này mới đi tìm chỗ đậu xe, Nhâm Niệm cẩn thận nhìn nét mặt của anh, người đàn ông cô khổ sở theo đuổi bây giờ thực sự đã trở thành bạn trai của cô sao? Vì sao cô cảm thấy mình nhẹ nhàng như ở trên mây tựa hồ chi cần cô không chú ý, cô sẽ ngã xuống dưới?
Sau khi đi vào trong tiệm, anh chủ động đưa thực đơn cho cô, Nhâm Niệm thấy cảm giác này rất kì quái, lúc trước cô luôn cẩn thận từng li từng tí trước mặt anh, cho nên đối với động tác chủ động này của anh làm cô cảm thấy kinh sợ, có lẽ anh không phải là người đàn ông khắc nghiệt, chỉ là lúc đó cô xui xẻo gặp phải anh mà thôi
Sau khi cô gọi món xong, đem thực đơn giao cho người phục vụ. Nhâm Niệm hỏi anh một số việc hồi đại học. Cô không hy vọng trong lúc hai người ở cùng một chỗ lại không có đề tài để nói, bầu không khí như vậy hơi kì lạ. Hơn nữa đề tài này có thể giúp cô thỏa mãn tiếc nuối vì không học hết đại học của mình
Chu Gia Trạch cũng không nói nhiều lắm. Đại học đối với anh mà nói là nơi có nhiều thời gian rảnh rỗi. Anh chọn vài chuyện tương đối thú vị như trận đấu bóng đá hồi đại học năm hai giữa học viện bọn họ và học viện xe hơi, hai đội hòa nhau, tỷ số cuối cùng dùng đá penalty để quyết định thắng thua. Cuối cùng học viện của bọn họ thua thì bạn học toàn trường đều đứng ở đó hô lớn:
“Hắc Mạc, Hắc Mạc…”
Những bạn học này đều cảm thấy trọng tài cố ý thiên vị cho học viện ô tô
Nhâm Niệm nhìn mặt anh bật cười: “Như vậy chứng tỏ học viện các anh rất có năng lực, rất được người ta coi trọng”
Anh lộ ra hơi chút kiêu ngạo nói: “Dĩ nhiên”
Bộ dạng của anh như vậy làm cho cô không biết nói gì cho phải
Lực chú ý của cô rất nhanh bị anh dời đi, anh từng đi du lịch rất nhiều nơi, nhiều địa phương có những phong tục quả thực khiến người ta giật mình. Có nhiều chỗ phụ nữ khi ăn cơm không thể ngồi trên bàn, hơn nữa anh còn nhìn thấy một người đàn ông mang theo vợ đang lộ 2 bầu ngực trần ngồi ở dưới mái hiên. Vấn đề quan trọng ở đây là người ở địa phương ấy căn bản không cảm thấy chuyện như vậy có chỗ nào không hợp vẫn sinh hoạt hài hòa như cũ
“Không phải anh đang hết sức hâm mộ đấy chứ?” Nhâm Niệm nhịn không được mở miệng hỏi, cô nhớ lúc học cao trung, nam sinh trong lớp đều nói nếu như có thể trở lại thời cổ đại thì tốt rồi, đàn ông có thể tam thê tứ thiếp…
Chu Gia Trạch nhún vai: “Thôi đi, một người anh còn quản không xong huống chi là hai, ba người?”
Anh vừa mới dứt lời thì nét mặt Nhâm Niệm có chút thay đổi, anh vội vàng mở miệng nói:
“Ý anh không phải như vậy”
Nhâm Niệm cho rằng anh vẽ vời thêm chuyện, nếu như anh không nói câu sau, có lẽ cô sẽ cho rằng: “Một người anh còn không quản được” trong câu nói của anh là đang nói về cô nhưng anh vội vàng chữa lại làm cho cô không cách nào giả vờ như không biết, người anh đang nói chính là Thẩm Tâm Dịch
Cho đến giờ phút này, người phụ nữ ở trong lòng anh vẫn là Thẩm Tâm Dịch?
Cô nắm chặt trái tim mình, ra lệnh cho nó đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ người bên cạnh anh ấy là mày, như vậy đủ rồi
Đáng tiếc, từ trước đến nay, phụ nữ là sinh vật có lòng tham không đáy, khi yêu một người sẽ không tính toán bên cạnh anh ấy có người khác hay không? Chỉ nghĩ đến có thể nhìn thấy anh ấy vui vẻ, hạnh phúc thì mình cũng được mãn nguyện. Chỉ khi nào có cơ hội ở bên cạnh người đó mới nhịn không được suy nghĩ, tại sao người ở trong lòng anh ấy không phải là mình?
Một nồi đồ ăn đã được bưng lên, Nhâm Niệm cười, mở miệng nói: “Chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi, chúng ta mau ăn đi”
Dáng vẻ cô cười rộ lên đơn thuần động lòng người, tâm tình của anh cũng tốt lên, anh lấy đôi đũa đưa cho cô, sau đó mới lấy đũa cho mình. Nhâm Niệm vuốt đôi đũa trong tay, một động tác tùy ý của anh thôi mà cô cũng để ý như vậy
Có lẽ anh nhận ra đề tài câu chuyện trước làm cô không thoải mái, anh lập tức thay đổi đề tài, cố gắng tránh những câu có liên quan đến Thẩm Tâm Dịch:
“Chủ nhật vừa rồi em không về thăm bà nội, bà không ngừng nhắc đến em, những đứa cháu nội như bọn anh vẫn không quan trọng bằng em”
“Xem anh nói giống như hoạn thư đang ghen vậy đó”
Chu Gia Trạch cố tình xụ mặt xuống nói: “Anh chính là đang ghen đấy nhưng em lại không phát hiện ra”
Nhâm Niệm ha ha hai tiếng nở nụ cười: “Ông chủ cho thêm một bình dấm…”
Chu Gia Trạch lập tức gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng cô, cô vốn đang cười, bởi vì động tác của anh không khỏi bị sặc, liên tục ho khan
Anh nhìn thấy mặt cô đỏ lên lại âm thầm hối hận hành động vừa rồi của mình, nhanh chóng rót nước ấm để trước mặt cô. Cô uống vài ngụm nước mới cảm thấy khá hơn một chút. Sau đó cô nhịn không được trừng mắt nhìn anh:
“Anh muốn mưu sát em à?”
“Nếu như anh muốn mưu sát em không phải muốn cùng em đồng quy vô tận sao?” Mưu sát trắng trợn như vậy khác nào tuyên bố muốn một mạng đền một mạng
Cô cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục dùng bữa cũng không biết mình nên trả lời thế nào
Bữa cơm này không tệ, bầu không khí cũng rất thoải mái, sau khi ăn xong bọn họ lại đi dạo xung quanh. Chu Gia Trạch đi theo sau lưng cô, cô lúc nào cũng thích đứng ở trước cửa một cửa hàng nhìn những thứ trưng bày ở bên trong nhưng rất ít khi đi vào cầm thứ này thứ kia để xem xét, chơi đùa
Anh không khỏi nhớ đến người con gái ấy, mỗi lần cô dẫn anh đi dạo phố, anh không thể lý giải được vì sao cô ấy có thể ở lại một cửa hàng lâu như vậy, sau này Thẩm Tâm Dịch nói cho anh biết, nếu như muốn mua thứ gì đó thì phải mua được thứ làm mình thật vừa lòng, như vậy mới không hối hận
Anh ho khan một chút, không biết vì sao anh lại nhớ đến Thẩm Tâm Dịch làm cho anh cảm thấy thật có lỗi với người con gái trước mặt
“Em muốn mua thứ gì không?” Anh chủ động tiến lên hỏi cô
Cô lắc đầu: “Em chỉ thích nhìn thôi”
Cô quay đầu nhìn anh: “Có lẽ anh không cảm thấy có rất nhiều thứ đặt ở trong tiệm mới thật đẹp sao? Sau khi chúng ta mua nó dường như đã làm mất đi giá trị vốn có của nó”
Anh không có cách nào lý giải được suy nghĩ của cô: “Vậy lúc nào em muốn mua thứ gì đó cũng vậy sao?”
Cô lại lắc đầu lần nữa: “Em toàn mua những thứ không thú vị, em chủ yếu chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, nếu thấy thích thì sẽ mua nhưng sau khi mua rồi lại phát hiện thứ đó căn bản không phù hợp với mình”
Chu Gia Trạch sửng sốt, lập tức mở miệng nói: “Mình thích là được rồi, có khi mua đồ không nhất thiết phải dùng đến nó mà để giải tỏa niềm vui sướng”
Nhâm Niệm nhìn anh, tựa hồ cảm thấy ý của anh cũng không sai
Bọn họ đi dạo thật lâu, mãi cho đến khi chân của cô bắt đầu đau, lúc này mới đi về. Cô không nói cho anh biết kỳ thực cô không thích đi dạo phố, bởi vì cô là một người nhàm chán, trên cơ bản khi muốn mua thứ gì đó mới đi dạo phố mà thôi. Sau đó số lần dạo phố của cô ngày một ít, chỉ vì hy vọng mình không bị mốc meo ở trong nhà
Cô chỉ muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh anh, cho dù không nói gì hết, cứ chậm rãi trôi qua như vậy cũng tốt
Chu Gia Trạch đưa cô về nhà trọ, sau khi cô xuống xe, anh hỏi cô: “Chuyện của chúng ta, em có muốn nói cho bà nội biết không?”
Cô sửng sốt một lát: “Sao cũng được”
“Anh muốn nghe ý kiến của em”
Chu Gia Trạch cảm thấy quan hệ bây giờ của bọn họ vẫn chưa ổn định, anh hy vọng cô biết anh tôn trọng ý kiến của cô
Cô do dự vài giây: “Tạm thời đừng nói đi”
Anh còn tưởng rằng…
“Được”
Nhâm Niệm đứng tại chỗ nhìn xe anh chuyển hướng, không ngừng vẫy tay về phía anh, kỳ thực cô vẫn không xác định được, nếu như quan hệ của bọn họ cuối cùng vẫn không đi đến đâu, vậy không khác gì làm người khác mừng hụt, vậy hà cớ gì phải nói ra?
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, mới đi được vài bước đã có người chạy đến trước mặt cô
“Thì ra là như vậy” Trần Trác cười khổ nhìn cô
Nhâm Niệm nhìn thấy Trần Trác, giống như người vợ bị chồng mình bắt gian tại trận, suy nghĩ này làm cô cảm thấy chua xót:
“Sao anh lại…”
Trần Trác buông tay: “Em không muốn tiếp nhận anh vì muốn ở bên người đàn ông đó sao?”
Nhâm Niệm mấp máy môi lại phát hiện mình không thể nói ra bất kì lời phản bác nào, bởi vì sự thật chính là như vậy
Cô không nói lời nào làm cho Trần Trác càng thêm khẳng định:
“Tại sao em lại ngốc như vậy, người như anh ta chỉ chơi đùa em thôi, sau khi chơi chán anh ta sẽ đá em sang một bên…”
“Cảm ơn anh đã lo lắng cho em nhưng mà con đường em đã chọn thì hậu quả em tự mình gánh chịu” Cô thản nhiên nhìn Trần Trác
Trần Trác phát hiện, dù có khuyên bảo cô như thế nào cũng không có tác dụng:
“Nhâm Niệm, em nhất định sẽ hối hận”
Nhâm Niệm ngơ ngác đứng tại chỗ, cắn môi, hối hận sao? Cô không rõ lắm nhưng ít nhất bây giờ cô không hối hận.