Chương 36
Chu Gia Trạch mang theo cháo nóng hổi trở về, ở cửa chính bệnh viện anh không ngờ lại đụng phải Thẩm Tâm Dịch đang đùng đùng nổi giận đi ra, anh chau mày:
“Vì sao em lại ở chỗ này?”
Trong lòng không thể không chán nản, nếu như anh không đồng ý đi ăn cơm với cô ta, có lẽ Nhâm Niệm sẽ không gặp chuyện không may, ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt, anh thấy hành vi của mình giống như tội ác, càng hối hận và càng tự trách mình. Lúc này, sau khi nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch thì cảm xúc vốn chôn giấu trong đáy lòng lại mãnh liệt tuôn trào. Nhưng mà từ trước đến nay, anh không thích đổ trách nhiệm lên người khác, cho nên loại khó chịu này không thể dùng thù hận hay là phẫn nộ nào để trút lên đầu người khác
Thẩm Tâm Dịch cắn môi, bước nhanh đi đến trước mặt anh, nhìn thoáng qua thứ anh cầm trên tay, bao nhiêu bực tức kiềm nén liền bộc phát: “Anh vậy mà đi mua những thứ này cho cô ta?”
Chu Gia Trạch chỉ nhìn cô, bây giờ cảm xúc của cô ta không khống chế được nên anh cũng không muốn tranh cãi: “Tại sao em lại ở chỗ này?”
Thẩm Tâm Dịch bình ổn lại cảm xúc của mình: “Em chịu không được, em không có cách nào dùng lý trí để đối diện với chuyện này” Cô nhìn về phía anh, thậm chí còn có chút khẩn cầu nói:
“Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Trước đây em rời đi là lỗi của em, là em quá kiêu ngạo luôn tự cho mình là thông minh, tính toán mọi chuyện chu toàn, không có nghĩ đến cảm nhận của anh, đều là lỗi của em, nhưng em xin anh đừng trừng phạt em có được không? Em đồng ý với anh, sau này em sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế nữa. sau này chuyện gì em cũng thương lượng với anh”
Chu Gia Trạch chỉ cảm thấy không hiểu ra sao cả: “Em… Làm sao vậy?”
Anh nhìn cháo trong tay, nếu chờ một chút có lẽ sẽ nguội mất, anh giật mình nghĩ vào lúc này còn có thể nghĩ đến việc nhỏ như vậy, anh không khỏi cười khổ
Thẩm Tâm Dịch nhìn anh cười khổ, lập tức tiến lên kéo tay anh, Chu Gia Trạch cả kinh rút tay mình ra, Thẩm Tâm Dịch muốn bắt tay anh lại nhưng niềm kiêu ngạo trong lòng không cho phép: “Em biết anh lần lữa không nhắc đến mọi chuyện, bởi vì muốn cho em một bài học, bây giờ em đã biết rồi, anh có thể cách xa cô ta một chút”
Con ngươi của Chu Gia Trạch càng trở nên thâm trầm: “Em vừa mới đi ra từ phòng bệnh của Nhâm Niệm?”
“Đúng, em không hiểu, cho dù anh có tức giận cũng không cần tìm loại phụ nữ như vậy…”
“Sau này đừng tới đây nữa”
Chu Gia Trạch xoay người đi về phía đại sảnh của bệnh viện, tựa hồ không muốn nhiều lời với cô nữa. Thẩm Tâm Dịch nhìn anh lướt qua trước mặt mình, quả thực không thể tin vào thái độ này của anh, lập tức đuổi theo: “Lời ban nãy của anh có ý gì?”
Anh đứng ở tại chỗ, mày nhăn lại: “Cô ấy vừa mới…”
Anh nói không được: “Em đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, cô ấy không muốn nhìn thấy em”
Thẩm Tâm Dịch nháy mắt mấy cái: “Anh lặp lại lời anh mới nói xem?”
“Sau này đừng đến đây nữa”
“Rốt cuộc anh có ý gì?” Thẩm Tâm Dịch lôi kéo tay anh, không muốn để anh bỏ đi, thanh âm cao hơn, tất cả người bên cạnh đều quay lại nhìn bọn họ
“Chúng ta đã chia tay rồi, em nói xem, tôi có ý gì?” Anh nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói
“Chu Gia Trạch, rõ ràng không phải như vậy, trước đây chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ”
“Tôi hối hận rồi”
Thẩm Tâm Dịch nghiêng đầu nhìn anh, hôm nay nếu anh không nói rõ ràng cô sẽ không bỏ qua
“Tôi hối hận, vì sao tôi lại đồng ý đi ăn cơm với em, nếu tôi không mềm lòng, cô ấy căn bản sẽ không sẩy thai, tất cả đều tẠtôi lòng dạ đàn bà” Anh nói xong lại nở nụ cười:
“Không sai, ngay từ đầu đã là sai lầm, tôi không nên có thái độ không rõ ràng như vậy, làm em tưởng rằng chúng ta còn có cơ hội tái hợp, cô ấy cũng sẽ không khó chịu, tất cả đều là lỗi của tôi, hy vọng bây giờ vẫn còn kịp…”
“Chu Gia Trạch, anh tên hỗn đãn này, tôi vì anh làm nhiều như vậy, bây giờ anh nói với tôi những thứ này, anh không phụ lòng tôi sao?” Thẩm Tâm Dịch rống lên với anh: “Anh là đồ siêu lừa đảo, rõ ràng anh nói đời nay không phải tôi thì không cưới, rõ ràng anh nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh rõ ràng nói anh chỉ yêu mình tôi… Anh là đồ siêu lừa đảo…”
Cô điên cuồng đến tận cùng, lắc lắc bả vai anh, cháo trên tay anh rơi xuống mặt đất
Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Em đã từng, không phải như thế này, lúc em bỏ đi dứt khoát như thế, tôi xin em, em cũng không quay đầu lại, khi đó tôi nghĩ, có lẽ có một ngày, cô gái này trở về cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không quay lại”
Thâm Tâm Dịch nghe những lời anh nói mà toàn thân cứng đờ, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Vẫn là hình dáng trong kí ức của cô, vẫn là người mà cô yêu, nhưng vì sao anh ta có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy
Thân thể của anh tựa hồ làm nóng tay cô, cô rụt tay về
Không, không, không, không đúng, Chu Gia Trạch mà cô biết không phải là người này, cô không chấp nhận, người đó sẽ không nói ra những lời như vậy, tuyệt đối không, cô chạy đi như trốn
Chu Gia Trạch đứng ở tại chỗ, thang máy đã đến rồi nhưng anh vẫn không nhúc nhích
Khi dì làm vệ sinh cầm cái chổi và cái khăn, nhìn thấy cháo rơi vãi như vậy không khỏi oán trách nói: “Trời i, đứa nào lại thiếu đạo đức như vậy…”
Ánh mắt anh lạnh lẽo liếc qua, đối phương lập tức im miệng, ánh mắt của anh dạo qua một vòng: “Nhìn đủ chưa?”
Người chung quanh lập tức thu hồi ánh mắt của mình, dường như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì, tiếp tục làm công việc trên tay mình. Anh thở dài một hơi, nhìn thoáng qua mặt đất đã được quét sạch sẽ rồi đi ra cổng bệnh viện
Anh muốn hút thuốc, lần đầu tiên anh bức thiết muốn hút thuốc, anh vừa đi đến bên ngoài bệnh viện, vừa hút thuốc
Lúc xem sách, anh rất ấn tượng với một câu thơ của Lý Bạch: “Say những lúc khi ta đắc ý” anh rất thích câu: “Cần tẫn hoan”, có bao nhiêu phù hợp với định nghĩa cuộc đời anh, không hồi tưởng về quá khứ cũng không buồn phiền về tương lai, anh luôn luôn như vậy
Khi đó Chu Gia Minh cười anh: “Sau này sẽ bị thiệt thòi lớn”
“Đó là chuyện sau này” Anh lơ đễnh trả lời
Thì ra lại như vậy, rõ ràng anh biết, nếu như cứ tiếp tục như thế chỉ tổn thương với tất cả mọi người nhưng cứ lần lữa không nhắc tới. Các bạn anh cứ nói về anh và Thẩm Tâm Dịch, trong đầu anh tự nhiên sẽ nhớ lại những hình ảnh trước kia, tốt đẹp và ngọt ngào biết mấy, đại biểu cho tất cả thanh xuân của anh. Bảo anh tự tay đặt dấu chấm hết, anh lại không hạ quyết tâm được.
Bà nội không dưới một lần nhắc nhở anh, anh nên đối xử tốt với Nhâm Niệm, anh nghĩ đến những ngày Nhâm Niệm chăm sóc cho anh, nghĩ đến những ngày bọn họ cùng nhau vượt qua, biết bà nội nói không sai, anh quả thực nên đối xử tốt với Nhâm Niệm
Hai loại suy nghĩ đều có nhưng trước sau anh lại không thể nào quyết định được, biết rõ ánh mắt chờ mong của Thẩm Tâm Dịch, anh cũng biết mình nên đối xử tốt với Nhâm Niệm
Anh càng muốn lại càng thấy mình thật khốn nạn, có lẽ trên thế giới này những tên khốn nạn đều không sai biệt lắm, không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ dường như vĩnh viễn không biết mình nên lựa chọn như thế nào
Lần thứ hai Chu Gia Trạch bước vào phòng bệnh, Nhâm Niệm nghiêng đầu nhìn anh, anh đi lâu như vậy, tựa hồ đã lãng phí không ít thời gian để suy nghĩ
“Thừa dịp còn nóng, em dùng đi” Giọng nói của anh hơi khàn khàn
Nhâm Niệm nhìn anh nửa ngày nhưng không có liếc mắt nhìn cháo một cái: “Chúng ta nói chuyện đi”
Nghe thấy thế, ánh mắt của Chu Gia Trạch sáng rực lên nhìn cô: “Nói chuyện gì?”
“Vừa rồi em vẫn liên tục suy nghĩ, anh nói xem tại sao đứa bé lại mất vào lúc này…” Cô nở nụ cười nhìn anh: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, em sinh non không lẽ em không biết sao? Lúc này có lẽ vừa đúng, nó không muốn em sinh nó ra… cũng có thể nó tốt bụng, sợ sự ra đời của nó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh, cho nên nó đã tự động biến mất để anh có thể đi tìm hạnh phúc của mình”
“Em nói bậy gì đó”
Gương mặt của anh đột nhiên trở nên dữ tợn, chống nạnh đi tới đi lui trong phòng bệnh, đi được vài vòng mới ngừng lại: “Trước đây, tất cả đều là lỗi của anh, có thể đừng tính toán những chuyện đã qua được không? Sau này, chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra được không?”
Anh tựa hồ rất sợ sai lầm này lại tái diễn, không muốn nhắc đến nhưng anh không có biện pháp… Anh đã từng muốn xem nó như một tờ giấy, sau khi xé bỏ, mọi thứ như chưa từng xảy ra
“Xem như chưa từng có chuyện gì sao?” Nhâm Niệm cảm thấy dường như mình đang nghe một câu chuyện cười: “Cũng đúng, em nhận lấy thương hại của anh, từ trước đến nay anh cũng không coi là quan trọng, đương nhiên có thể nói xem như không có chuyện gì xảy ra. Môt câu nói của anh, tựa như muốn xóa sạch tất cả, anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều phải chiều theo suy nghĩ của anh?”
“Em muốn thế nào mới dễ chịu một chút? Em nói đi, tất cả anh đều nghe theo em” Anh xoay người ngồi vào ghế tựa, cảm thấy mình mệt mỏi cực kì, thật muốn nhắm mắt lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì
Ngực của anh phập phồng lên xuống, ánh mắt nhìn trần nhà, Caravat trước ngực đã lệch sang một bên, thần sắc trên mặt hết sức suy sụp. Nhâm Niệm đánh giá anh từ trên xuống dưới, thở dài một hơi nhưng cô không muốn nhiều lời. Có đôi khi cô cảm thấy hết thảy đều do mình tự chuốc phiền, lúc trước vì sao cô lại trở về thành phố này, nếu như cô không quay về có lẽ tất cả đều không xảy ra, biết đâu tất cả mọi người đều sống cuộc sống của mình, không ai mắc nợ ai
Chu Gia Trạch nhắm mắt lại hình như vô cùng mệt mỏi: “Chuyện của anh và Thẩm Tâm Dịch, em biết… bọn anh đã yêu nhau rất lâu, tất cả mọi người đêu tin bọn anh sẽ đi với nhau đến tận cùng, bao gồm cả bản thân anh. Nhưng giữa chừng lại xảy ra biến cố, anh đã từng suy sụp, đã từng khó chịu… Sau đó còn muốn chạy trốn” Nói đến đây, anh nhìn cô: “Anh thật sự nghiêm túc muốn nói lời tạm biệt với quá khứ và chung sống với em thật tốt”
Nhâm Niệm chu chu môi nhưng không cắt ngang lời anh
“Sau này, cô ấy lại trở về, anh cũng biết nguyên nhân vì sao cô ấy bỏ đi. Nói không cảm động, có ai dám tin. Cô ấy trốn đi xa như vậy chính là vì không muốn anh đau khổ… Cô ấy nói nếu như cô ấy ch.ết, biết đâu vì cô ấy chia tay anh nên anh sẽ không quá đau khổ, nếu như cô ấy còn sống… Với anh thật cảm động, cô ấy có thể lựa chọn làm nhiều như vậy vì anh. Anh có hỏi qua chính mình: “Nếu như anh kiên định chờ cô ấy thì sao?” và anh biết rõ trên thế giới này không có nếu như”
“Bất kể em tin hay không tin, anh chưa từng có suy nghĩ chia tay với em để tái hợp với cô ấy”
Tay Nhâm Niệm siết thật chặt nhưng cũng không nói lời nào
“Vừa rồi…” Chu Gia Trạch hết than lại thở: “Khi mua cháo trở về, anh đụng phải cô ấy, cô ấy nói với anh, cô ấy vì anh đã trả giá nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, ý niệm đầu tiên của anh không phải là cảm động cũng không phải cảm thấy mình thật hổ thẹn mà anh nghĩ đến khi anh bị thương, phải vào bệnh viện mấy ngày, cô ấy ngã bệnh thà một mình bỏ đi nước ngoài cũng không nói sự thật với anh để bọn anh cùng nhau đối mặt, từ trong tiềm thức cô ấy đã không tin tưởng anh. Khi ở bệnh viện, trong khoảng thời gian anh bị thương, anh cũng từng nghĩ nếu như anh thật sự bị tàn phế, anh cũng nhất định rời xa cô ấy, anh cũng không lòng tin với cô ấy… thì ra bọn anh đều giống nhau” Anh dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt cô:
“Mà anh nghĩ, nếu như anh bị tàn phế, ngoại trừ bố mẹ sẽ không bỏ rơi anh, người anh nghĩ đến chính là em… Trước đây anh thật hèn hạ, làm sai rất nhiều chuyện, nhưng mà từ bây giờ anh muốn chung sống với em thật tốt, em có thể cho anh một cơ hội không?”
Nhâm Niệm cong cong khóe miệng, hơi muốn cười, sau khi anh bị tổn thương mới nghĩ đến cô, chẳng lẽ cô nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Nhưng cô không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn.