Chương 41

Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch vẫn sống chung với nhau không nóng không lạnh. Buổi sáng mỗi ngày, anh sẽ đưa Nhâm Niệm đi làm, đến giờ sẽ rước cô tan tầm, cuộc sống nhìn qua rất bình thản, không có bất kì khác thường nào. Nhưng mà thời gian buổi chiều, không khí lại bắt đầu trở nên quỷ dị, loại kì lạ này bắt nguồn từ điện thoại của Chu Gia Trạch liên tục vang lên không ngừng


Ban đầu, Chu Gia Trạch nhận điện thoại, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, sau đó trong lòng không yên. Bảo anh đi lấy một ly nước nóng, anh lại đi lấy ly nước lạnh. Nhâm Niệm lạnh lùng nhìn anh cũng không hỏi, chỉ nhìn anh mặc quần áo sau đó rời đi, hơn nữa một đêm không về


Loại chuyện này sau khi đã xảy ra nhiều lần, khi Chu Gia Trạch nghe điện thoại, hôm nay tựa như cũng do dự như vậy


Nhâm Niệm tìm một bộ tiểu thuyết xem, vai nam chủ yếu đuối, nữ chính cường. vì thế mỗi ngày nam chủ đều bị nữ chính đánh, còn phải dối lòng nói nữ chính đối với hắn rất tốt, điểm mấu chốt là cuối cùng người đàn ông này lại trở thành hoàng đế. Nhâm Niệm nhìn, lại không nhịn được nở nụ cười, cuộc sống vốn chính là như thế, chuyện không như ý rõ ràng nhiều hơn chuyện như ý. Bản thân mình chỉ có thể tìm kiếm vui vẻ trong đó làm cho trái tim không cảm thấy nặng nề, nhưng mà chính cô cũng quên mất từ lúc nào mình bắt đầu thích tiểu thuyết khôi hài như thế này


Cô để điện thoại xuống, thở dài nói: “Nhận đi”


Anh do dự như vậy, cô hiểu không phải vì cô có mặt ở đây. Mà vì những thủ đoạn bịp bợm của Thẩm Tâm Dịch rất đa dạng, cách vài ngày lại làm một lần, trong lòng anh cũng hiểu rõ, người phụ nữ ấy gọi điện thoại cho anh để kéo anh đi. nhưng suy cho cùng, anh không phải là một người đàn ông có lòng dạ độc ác, cho dù trong lòng biết miệng cô ta nói muốn ch.ết là nói dối, nhưng đó là mạng người, dù là chỉ có một phần vạn cơ hội tự sát thành công cũng làm người ta lưỡng lự


available on google playdownload on app store


Chu Gia Trạch liếc nhìn cô một cái, nhìn chằm chằm di động của mình hồi lâu, sau cùng anh cũng lựa chọn tiếp điện thoại, sau khi nghe xong, anh không nhịn được lén nhìn Nhâm Niệm một chút, cô lại cười như không cười nhìn anh


Khi ngoài phòng khách vang lên tiếng đóng cửa, Nhâm Niệm mới híp mắt. Vừa rồi, cô còn nhiều lần tưởng tượng, mình sẽ túm lấy điện thoại trong tay anh, sau đó đập mạnh vào tường. Hình ảnh đó giống như thước phim, chiếu đi chiếu lại nhiều lần trong đầu cô. Cô có thể cảm nhận được sự thoải mái trong đó, nhưng cô lại hiểu được, mình làm như vậy thì có ích gì?


Bây giờ Thẩm Tâm Dịch muốn gây ầm ĩ với anh, thái độ của anh từ ngày đầu tiên đến bây giờ cũng có thay đổi rất nhỏ, lúc đầu là thật tâm lo lắng nhưng hôm nay là do chủ nghĩa nhân đạo, phải vội vàng chạy tới bệnh viện


Bên kia đã làm cho anh cảm thấy buồn phiền, nếu cô lại làm ầm ĩ chỉ càng làm anh thêm phiền mà thôi, khiến anh cảm thấy không có người hiểu anh, cũng không có người quan tâm anh làm anh chạy trốn xa hơn mà thôi. Cho dù mình đứng ở phía có lợi cũng không thể đi tranh cãi, bằng không người khác không chỉ cảm thấy áy náy, ngược lại càng cảm thấy phiền


Nhâm Niệm từ từ thở dài, không muốn nghĩ quá nhiều nên nằm xuống ngủ
Cô mơ thấy một giấc mộng không tốt cũng không xấu, cô về với năm 17 tuổi, vô ưu vô lo, năm tuổi thanh xuân rực rỡ nhất


Sắc mặt Chu Gia Trạch càng ngày càng khó coi, Thẩm Tâm Dịch buộc anh đến bệnh viện, sau đó thì cảm xúc của cô thay đổi, mắng anh là kẻ bạc tình còn ném các thứ trước mặt anh, nếu như không đi, cha mẹ cô lại gọi điện khổ sở van xin. Kể lại khoảng thời gian tốt đẹp mà 2 người họ từng gắn bó, thuật lại như một cái máy


Nhâm Niệm cũng nhìn ra vẻ buồn bực không vui của anh, thậm chí anh trực tiếp tắt điện thoại, không tiếp bất kì cuộc gọi nào. Cô cảm thấy buồn cười, trên thế gian này thật sự có lời hẹn ước một đời một kiếp sao? Kỳ thật không có, từ trước đến nay, tình yêu không có vĩ đại như vậy, những người có thể trọn đời trọn kiếp bên nhau, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, còn dựa vào điều kiện, hoàn cảnh của bọn họ, dựa vào tính cách, môi trường xung quanh… Trước giờ, tình yêu không vì bản thân mình


Cho dù tình cảm có sâu cũng sẽ từ từ bị mọi thứ mài mòn không còn sót lại, có lẽ đến một ngày, ngay cả những thứ tốt đẹp nhất, họ cũng không nguyện ý nhớ lại
Nhâm Niệm cũng không nhắc lại việc này, chỉ im lặng ăn cơm chiều ở ngoài với anh, sau đó thì đi tản bộ


Cô thích đứng ở bờ sông gió thổi, thói quen này anh cũng biết
“Chúng ta nói chuyện đi” Gió thổi tóc cô bay tán loạn, thậm chí che khuất nửa khuôn mặt của cô, không hề có hơi thở suy sụp, ngược lại càng tăng thêm vài phần đáng yêu và hoạt bát. Bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều đang cười


Chu Gia Trạch hơi gật đầu
“Trong khoảng thời gian này, anh rất phiền phải không? Nói ra đi” Giọng nói của cô hết sức tùy ý, dường như không phải đang hỏi chuyện của bạn trai mình với bạn gái trước


Chu Gia Trạch hơi chần chừ một lát, nhưng vẫn nói, anh nói về suy nghĩ của mình trong thời gian gần đây, nói anh không thể nào tin được cũng không thể nào hiểu được Thẩm Tâm Dịch, anh vẫn cho rằng Thẩm Tâm Dịch là một người tự tin, kiên cường. Cho tới bây giờ, dù không có anh, cô vẫn có thể xoay người đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình. Sự thật cho thấy cô càng ngày càng trở nên xa lạ, làm anh hoài nghi, Thẩm Tâm Dịch trước đây anh quen biết và Thẩm Tâm Dịch hiện tại là 2 người.


Anh đối mặt với Thẩm Tâm Dịch đã tình bi lực tẫn (sức cùng lực tận) rồi.
“Đọc nhiều tiểu thuyết sẽ giúp hiểu được phụ nữ” Giọng điệu của Nhâm Niệm vẫn thoải mái, bình thản.


Nhâm Niệm lật một cuốn tiểu thuyết cho anh xem, Chu Gia Trạch lùi phía sau 2 bước, rõ ràng cảm thấy bài xích nhưng Nhâm Niệm cũng rất kiên trì, bộ tiểu thuyết ngắn đến không thể ngắn hơn. Một cô nữ sinh yêu nam chính, dù đủ mọi cách để phá hoại tình cảm của nam nữ chính, nam chính cảm thấy áy náy với cô nữ sinh đó, còn nữ chính lại cảm thấy chán ghét tình cảm của bọn họ cho rằng nam chủ phản bội mình. Nam chính nói anh không có bất kì tình cảm gì với cô nữ sinh đó nhưng vẫn không ngừng gặp mặt, Nhâm Niệm vừa xem mở đầu thì biết kết cục của loại chuyện xưa này rồi, thậm chí còn quy nó về loại tiểu thuyết hạng 3 lót ở dưới đáy


Chu Gia Trạch không hiểu ra sao cả nhìn cô
Nhâm Niệm tiếp tục nhìn ngọn hải đăng ở trung tâm dòng sông, không ngừng phập phồng lên xuống ở trong nước
“Chờ cô ấy mài hết sự áy náy của anh sẽ khôi phục lại như bình thường thôi” Nhâm Niệm nhẹ nhàng nói


Lòng Chu Gia Trạch lại hung hăng nhói lên, anh đối với Thẩm Tâm Dịch quả thực có chút áy náy, cảm xúc nhỏ bé này cứ hết lần này đến lần khác tr.a tấn anh, làm cho anh không nhịn được cảm thấy đau xót


Càng đau, giống như Nhâm Niệm nói, càng bào mòn sự áy náy của anh, chứ không phải bào mòn tình yêu của anh
Nhâm Niệm nhìn di động của mình: “Em cho anh thời gian, không có nghĩa là em tán đồng với việc làm của anh, bây giờ em chính là nữ chính trong bộ tiểu thuyết này, anh cảm thấy điều em muốn là gì?”


Điều cô muốn, không phải ngoài mặt người đàn ông nói không còn tình cảm với cô ta, còn tồn tại áy náy hay là cái gì khác, cô muốn chính là bất luận phụ nữ bên ngoài có viện lý do gì thì người đàn ông đó sẽ chủ động rời xa cô ấy, không lặp đi lặp lại giải thích vấn đề yêu hay không yêu


Chu Gia Trạch á khẩu, chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi”
Trong khoảng thời gian này, chắc chắn cô cũng rất khó chịu, chỉ có điều cô không nói ra thôi. Anh ôm chặt lấy cô nói: “Thật xin lỗi, Nhâm Niệm”
Đó là lý do sao? Cô không có mở miệng


Áy náy của đàn ông cũng sẽ mài mòn tình yêu của phụ nữ, cuối cùng không còn sót lại gì cả


Nhâm Niệm luôn luôn hiểu, có nhiều khi cuộc sống sẽ không như người ta mong muốn. sau khi cô và Chu Gia Trạch nói chuyện với nhau, cuộc sống của bọn họ khôi phục lại bình thường, cũng thân mật hơn so với lúc trước. Đúng lúc này Chu Gia Trạch bị người của Thẩm gia ngăn cản, lần này Thẩm Tâm Dịch tự sát là thật, không phải hù dọa anh như trước nữa


Sau đó, có vài đêm Chu Gia Trạch không có về nhà, Nhâm Niệm đành phải cười khổ, có lẽ anh còn có thể oán trách mình đi, oán trách những lời nói của mình, làm cho anh vài ngày nay không quan tâm đến Thẩm Tâm Dịch, dẫn tới cô ta thực sự tự sát, cũng có thể nói là lần thứ hai tự sát, như vậy Nhâm Niệm có thể xem là một nửa hung thủ rồi


Lúc Chu Gia Trạch trở về, sắc mặt đã trở nên không tốt, thật không tốt rồi


Nhâm Niệm nhìn bộ dạng này của anh, mấy ngày nay cố gắng bình tĩnh tựa hồ cũng không thể che giấu được nữa rồi. Cô cũng muốn gào to, hét lớn với anh, cho dù có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, ít nhất bản thân cũng có thể hả giận


Khi cô chuẩn bị áp dụng bản lĩnh người đàn bà chanh chua của mình, Chu Gia Trạch lại nằm thật mạnh ở trên giường, sau khi cô đi qua, anh chỉ lôi kéo tay cô nói: “Anh mệt mỏi, mệt mỏi quá…”
Tiếng thở dài còn lớn hơn so với giọng nói


Nhâm Niệm ngồi ở bên giường, cong lên nụ cười khổ, sau đó lại chẳng nói câu nào


Mấy ngày nay, ở công ty Nhâm Niệm cũng không khá gì cho lắm, có người phao tin nói cô cướp đoạt bạn trai của người khác, vì thế bạn gái chính thức của người ta phải tự sát vào bệnh viện. Tuy rằng các đồng nghiệp không dám nói gì trước mặt cô nhưng sau lưng tin tức lại truyền đi rất nhanh, lần tụ họp đó, bọn họ có gặp qua Chu Gia Trạch, bây giờ mới biết được hóa ra cô cướp bạn trai của người khác


Nhâm Niệm ở trong toilet không nói một lời, nghe vài đồng nghiệp nữ cười vui sướng khi người khác gặp họa
“Vừa nhìn là biết người đàn ông ấy là người có tiền, chiếc xe anh ta chạy, tớ đã nhìn thấy trên tạp chí, khoảng số này…” Nói xong còn giơ ngón tay lên


“Thật không nhìn ra, không ngờ trợ lý Nhâm lại có bản lĩnh như vậy…”
“Chỉ có điều cũng quá không có phúc hậu, buộc bạn gái người ta phải tự sát, không biết sau lưng còn làm ra những chuyện gì nữa”


“Tôi dám chắc là sau lưng còn giở những thủ đoạn bịp bợm, nghe nói cô gái trong bệnh viện với người đàn ông đó đã quen nhau nhiều năm, tình yêu từ thời học sinh đấy”


Nhâm Niệm nhịn xuống xúc động muốn đá tung cửa ra ngoài, mãi đến khi bên ngoài không còn chút tiếng động cô mới cấy bước ra ngoài.


Chân tướng cũng không quan trọng, người ta chỉ quan tâm đến cái gì bọn họ nghe được, không nghĩ tới cái gì trong lòng có cảm thấy hài lòng khi khuếch trương chuyện này hay không?
Cô dùng sức nắm chặt tay mình


Nhâm Niệm ở lại công ty rất trễ, máy tính của cô vẫn luôn luôn mở, bây giờ cô không thể không thừa nhận, cuộc đời của mình rất thất bại, chỉ có điều vẫn còn chút an ủi, vài đồng nghiệp có giao tình tốt sẽ đến an ủi cô bảo cô đừng để ý đến những tin đồn đó, những người đó đều không thuận mắt khi người khác tốt số hơn mình


Cô ra về rất muộn, vừa mới ra khỏi công ty lại nhìn thấy Dương tổng cũng vừa đi ra
Dương tổng nhìn thấy cô không khỏi sửng sốt một chút, lập tức chào hỏi. Cô cũng cười cười với Dương tổng, sau khi anh ta đi được vài bước, mới quay đầu lại hỏi:
“Cô ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi”


Ấn tượng của Nhâm Niệm với Dương tổng cũng không tệ
Nghe nói gần đây, Dương tổng hình như bị thất tình, người bạn gái ở nước ngoài nhào vào lòng của người đàn ông khác


“Cô không sợ chuyện chúng ta cùng nhau ăn cơm, ngày mai sẽ trở thành đề tài câu chuyện của người khác à?” Nhâm Niệm nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn: “Đừng quên bây giờ tôi đã là nữ hoàng scandal rồi”


Dương tổng không nhịn được nở nụ cười, câu nói này có phần tự giễu, làm anh cũng cảm thấy thoải mái hơn: “Nếu như là thế, vậy là vinh hạnh của tôi”
Nhâm Niệm cũng cười


Dương tổng uống một chút rượu, có lẽ do tác dụng của rượu nên anh nói rất nhiều chuyện của anh với bạn gái mình, cuối cùng hỏi Nhâm Niệm: “Cô nói xem, rốt cuộc là tại sao?”


Nhâm Niệm cũng uống một ngụm nhỏ: “Kỳ thật chính anh cũng biết, chỉ là anh khồn muốn suy nghĩ sâu xa mà thôi, cũng không muốn thừa nhận mà thôi”


Xa cách như thế thì tiếng nói chung càng ít, phạm vi bạn bè bên cạnh cũng thay đổi, không còn chung đề tài, không còn hứng thú nói chuyện với nhau. Chẳng qua là không muốn chấp nhận, trong lòng cho rằng tình yêu còn quan trọng hơn tất cả nhưng lại bị hiện thực thiêu cháy đến không còn gì


“Cô thật sự rất thú vị”
“Nói ngược lòng mình sao?” Nhâm Niệm cười cười: “Thật ra người sống một ngày thì qua một ngày, suy nghĩ nhiều làm cái gì?”
“Cô làm được sao?”


Nhâm Niệm lắc đầu: “Nếu người khác tổn thương tôi, tôi sẽ đâm họ một kiếm, sau đó sẽ trải qua cuộc sống khác”
Dương tổng híp mắt nhìn cô: “Người đàn ông đó có phần nguy hiểm”
Nhâm Niệm cười mà không nói
Lúc trở về cũng đã rất khuya, là Dương tổng đưa cô về


Nhâm Niệm xuống xe, nhìn thấy Chu Gia Trạch đứng chờ ở bên kia, cô cười cười chào tạm biệt Dương tổng mới chậm rãi đi về phía anh
Sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn cô thật lâu mới nói: “Không nên về trễ như vậy”


Nhâm Niệm cười lên tiếng: “Anh không chỉ về trễ mà còn ra ngoài muộn hơn lúc này, bây giờ trong lòng anh cảm thấy như thế nào thì trong lòng em cảm thấy gấp bội lần như thế”.






Truyện liên quan