Chương 41
Edit: Rùa
Mọi người trong câu lạc bộ đến sân bay, Từ Kính Dư lấy hành lý từ tài xế nhà mình, dặn tài xế đưa Ứng Hoan về trường học.
Tài xế tận chức tận trách đưa Ứng Hoan đến cổng trường, Ứng Hoan ngồi xe một lúc lại bắt đầu thấy choáng váng buồn nôn, cô vừa mới bước xuống xe, thân thể liền lảo đảo không vững, cả người như muốn ngã về phía trước, tài xế thấy vậy vội vàng mở cửa chạy nhanh xuống đỡ cô, không yên tâm nói: "Nếu không, chú đưa cháu quay lại bệnh viện?"
Ứng Hoan thật sự cảm thấy không khỏe, cũng không dám thể hiện ra, gật gật đầu: "Vâng, làm phiền chú rồi."
Sau khi lên xe, Ứng Hoan gọi điện thoại cho Chung Vi Vi, nhờ cô ấy xin nghỉ giúp cô.
Chỉ đi hơn ba giờ, Ứng Hoan đã quay lại bệnh viện, bác sĩ đến kiểm tr.a cho cô trách móc: "Cũng không biết sáng nay em làm gì, một hai phải xuất viện, ở lại hai ngày để quan sát đi."
Chạng vạng, Chung Vi Vi, Lâm Tư Vũ và Khương Manh tới thăm cô, bọn họ không biết cô làm gì mà bị chấn động não đến mức phải nằm viện, Lâm Tư Vũ nói đùa: "Không phải cậu lên quyền đài đánh nhau với người ta chứ?"
Ứng Hoan bật cười, "Không có, là do tớ không cẩn thận thôi."
Chung Vi Vi sờ sờ ót của cô, đẩy tóc ra nhìn da đầu đã có máu tụ, có chút đau lòng nói: "Đều sưng đỏ rồi, nhìn rất đau."
Ứng Hoan mở nắp hộp cơm mà họ mang đến, "Vì nó thật sự đau mà."
"Nghỉ ngơi cho tốt, cậu ăn thêm ít thịt đi, tránh tụt huyết áp."
"Ừ..."
Chung Vi Vi nói: "Đêm nay tớ ở lại bệnh viện với cậu."
Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: "Không cần, cũng không phải nghiêm trọng lắm, qua hai ngày là có thể xuất viện rồi, cậu ở lại đây thì ngày mai đi học sẽ bất tiện." Cô hơi dừng, "Đi học nghe giảng rồi giúp tớ bổ túc."
Chung Vi Vi gật đầu: "Được, cậu yên tâm."
Mấy môn chuyên ngành của Ứng Hoan hầu như cô đều đứng đầu, các giáo viên rất thích cô, Lâm Tư Vũ nói: "Thầy giáo biết cậu nằm viện còn gửi lời hỏi thăm đấy."
Ba người nói chuyện, Khương Manh ở bên cạnh chơi di động, không có ý định xen vào, cũng không biết cô ta tới làm gì....
Bọn họ ngồi hơn một giờ, đến tận lúc Ứng Hoan cảm thấy choáng đầu không muốn nói chuyện nữa mới rời đi.
Các cô ấy vừa đi, di động Ứng Hoan liền vang lên.
Ứng Hoan sờ xuống gối, lấy di động ra, là Từ Kính Dư gọi.
Ứng Hoan không biết nên có thái độ gì với Từ Kính Dư, từ sau khi anh tỏ tình với cô, chỉ cần nhìn thấy anh hay tin nhắn anh gửi tới, đều có một loại cảm xúc không thể gọi tên, sẽ khẩn trương, sẽ có chút lúng túng không biết làm sao, sẽ lo lắng anh lại đột nhiên nói ra một câu khiến cô không biết nên trả lời thế nào.
Cô tiếp điện thoại, nhẹ nhàng "alo"
Câu đầu tiên Từ Kính Dư nói chính là: "Bác sĩ nói thế nào?"
Ứng Hoan sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Tôi đã kêu tài xế đừng nói ra, sao chú ấy vẫn nói cho anh?"
"Bởi vì nhà tôi trả tiền lương cho chú ấy."
"......"
Từ Kính Dư lại hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?"
Ứng Hoan chui vào trong chăn, nửa khuôn mặt bị che kín, giọng nói mềm mại: "Có chút buồn nôn và choáng đầu, bác sĩ nói ở lại hai ngày để quan sát, không có việc gì, anh..." Cô dừng một chút, "Anh...không cần lo lắng."
"Có thể không lo lắng sao?" Ngữ khí Từ Kính Dư tự nhiên, "Tôi đang theo đuổi em."
Lại nhắc tới cái này.
Anh sợ cô không nhớ sao?
Ứng Hoan lại có chút khẩn trương, đầu cũng bắt đầu choáng váng, ý thức của cô không rõ, sợ bị anh dắt đi vòng vòng, tiềm thức bắt đầu nói chuyện khác: "Các anh ở bên đấy thế nào?"
Lúc này Từ Kính Dư đã ở trong phòng của khách sạn, chuyện đánh nhau kia, Trần Sâm Nhiên nói có người ở trên, vốn dĩ anh và Chu Bách Hạo không cho là đúng, không nghĩ tới người nọ quả thật rất lợi hại. Chiều nay, lúc vừa xuống máy bay lại xảy ra chuyện, có người mang chuyện bọn họ đánh nhau nói lên lãnh đạo quốc gia, lúc trước đã nói, nếu nghiêm trọng có thể cấm thi đấu.
Nhưng mà lúc ấy toàn bộ mọi người đều tham gia, không có khả năng cấm thi đấu cả đội, ngọn nguồn sự tình là Trần Sâm Nhiên, hiện tại Chu Bách Hạo bôn ba khắp nơi, muốn tranh thủ cơ hội cho cậu ta.
Nếu không được, Trần Sâm Nhiên chỉ có thể bị cấm thi đấu.
Từ Kính Dư nhíu mày, không nói cho Ứng Hoan biết, cười nhẹ, đem đề tài vòng trở về: "Đã qua một buổi chiều, có nghĩ tới không?"
Ứng Hoan nhỏ giọng: "Mới bao lâu, anh đừng khi dễ người bị chấn động não..."
Từ Kính Dư bật cười: "Được, không ép em, muốn tôi theo đuổi em bao lâu cũng được, bao lâu cũng có thể chơi cùng em."
Ý của cô không phải thế này.
Mặt Ứng Hoan chậm rãi đỏ lên, anh luôn nói chuyện trực tiếp như vậy, làm cô không cách nào chống đỡ.
Từ Kính Dư còn muốn nói với cô vài câu nhưng tiếng nói của Thạch Lỗi đã từ cửa truyền vào: "Huấn luyện viên mở cuộc họp."
"Tôi đi họp, có việc gì thì gọi cho tôi, đuợc không?"
"Được...."
Tắt điện thoại, Ứng Hoan theo bản năng sờ soạng răng nanh nhỏ, trước nay cô đều không muốn mang niềng răng nói chuyện yêu đương, đối tượng còn là Từ Kính Dư.
Cô nỗ lực nhớ đến khuôn mặt anh, nhớ đến dáng người anh, nhớ anh đối xử tốt với cô.
Càng nhớ, càng không thể tiếp thu.
Đầu cô càng chóang váng, mơ mơ màng màng nghĩ, cô nhất định không thể để Từ Kính Dư hôn răng nanh của cô được.
Cô vô cùng để ý chuyện này.
.......
Tam Á.
Mọi người đã đến đầy đủ, cuối cùng Từ Kính Dư mới chậm rãi bước vào, sau khi anh ngồi xuống, Trần Sâm Nhiên liếc nhìn anh.
Từ Kính Dư cảm thấy trước đây Trần Sâm Nhiên không để ý đến anh như vậy, đây là thuần túy nhìn anh, hay trong lòng có ý khác? Anh híp mắt, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu ta.
Thằng nhóc này, không phải là có ý gì với Ứng Hoan chứ?
Trần Sâm Nhiên còn không biết có người muốn cấm cậu ta thi đấu, trong lòng đều là chuyện có phải Ứng Hoan chắn gậy cho mình hay không, còn có hình ảnh Từ Kính Dư hôn trộm cô, Từ Kính Dư và Ứng Hoan ở bên nhau sao?
Cậu ta lại nghĩ tới chuyện Ứng Hoan vẽ Từ Kính Dư.
Thẳng đến lúc Ngô Khởi gọi tên cậu ta.
"Việc tối qua khả năng sẽ có ảnh hưởng, tôi nói trước với cậu một tiếng." Sắc mặt Ngô Khởi không tốt, cực lực chịu đựng tức giận, cố gắng hòa khí mà nói, "Nếu nghiêm trọng thì có khả năng cậu sẽ bị cấm thi, đương nhiên bọn tôi sẽ cố gắng, cậu đừng nôn nóng, giữ vững trạng thái."
Trần Sâm Nhiên ngây ngốc, hồi phục lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy. Cười lạnh nói: "Nói đến cùng, vẫn là Ứng Trì đi thi đấu đúng không?"
Ứng Trì nghe Trần Sâm Nhiên nó xong, nhìn về phía cậu ta: "Cậu đừng dùng giọng điệu này, cho rằng tất cả mọi người đều thiếu cậu được không?" Cậu có chút tức giận, "Thi đấu này tôi không đánh, cậu vừa lòng chưa?"
Ứng Trì cũng ngốc, cậu không biết thể chất của mình thế nào, chuyên gia nhặt của hời?
Trần Sâm Nhiên hơi dừng lại.
"Đừng cãi nhau, còn chưa có kết quả đâu, cãi cái gì? Không phải chúng tôi đang cố gắng sao?" Ngô Khởi nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, "Ngồi xuống."
Từ Kính Dư ɭϊếʍƈ khóe miệng, nhàn nhạt mở lời: "Được, hai người các cậu ai cũng không đánh, xem bọn họ có thể tìm được ai đến thi."
Ngô Khởi sửng sốt, cười nói: "Đây cũng là một biện pháp."
.....
Ba ngày sau, Ứng Hoan xuất hiện cũng trùng hợp là ngày cô kiểm tr.a niềng răng, cô mang đồ về ký túc xá liền đi đến phòng khám.
Đỗ Nhã Hân thấy cô, ôn hòa hỏi: "Cô nghĩ hôm nay cháu không tới, đầu còn choáng không?"
Ứng Hoan hơi sửng sốt.
Đỗ Hân Nhã cười cười: "Tài xế nói với cô, hôm đó đưa cháu đi bệnh viện, hỏi Tiểu Dư mới biết cháu bị ngộ thương, không có việc gì đi?
"Đã không có việc gì." Ứng Hoan lắc đầu, không nghĩ tới bác sĩ Đỗ đã biết.
........Biết Từ Kính Dư theo đuổi cô không?
"Vậy là tốt, tới bên này, cô xem niềng răng."
Ứng Hoan bỗng nhiên khẩn trương, cô nhìn Đỗ Nhã Hân, nhưng thái độ của Đỗ Nhã Hân vẫn ôn nhu như trước, lúc kiểm tr.a niềng răng vẫn nói chuyện với cô.
Kiểm tr.a xong, Ứng Hoan có chút xúc động, mở miệng hỏi: "Bác sĩ Đỗ, đại khái cháu còn bao lâu mới có thể bỏ niềng răng?"
Đỗ Nhã Hân nhìn cô, cười nói: "Chỉ còn mấy tháng, cháu muốn bỏ niềng răng sao?"
Trước kia bà nói hiệu quả điều chỉnh của niềng răng không tốt như bà nghĩ, khả năng không thể bỏ nhanh như vậy, cô gái nhỏ còn chút uể oải, nhưng sau này không nhắc đến nữa. Dù sao cũng vẫn là cô gái nhỏ, ai không thích xinh đẹp?
Ứng Hoan cúi đầu, hàm hồ nói: "Cháu chỉ hỏi một chút."
Đỗ Nhã Hân cười đến ôn hòa: "Có phải có người theo đuổi cháu không?"
Ứng Hoan càng khẩn trương, cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhã Hân, trong lòng nhảy dựng nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh: "Không phải... Không ai theo đuổi cháu."
"Thật không có? " Đỗ Hân Nhã nói mang theo chút tiếc nuối, "Cô còn tưởng cháu muốn yêu đương, muốn xinh đẹp nên mới bỏ niềng răng."
Ứng Hoan nhấp môi, lắc đầu nói: "Không phải......"