Chương 80
Edit: Qing Yun
Từ Kính Dư kéo ghế dựa, Ứng Hoan ngồi xuống liền xem di động, tối hôm qua nhắn tin xong thì không để ý đến điện thoại nữa, cũng không biết hiện tại tình huống như thế nào.
Chung Vi Vi: cho nên, tối hôm qua rốt cuộc cậu đi đâu vậy?
Chung Vi Vi: hiện tại còn chưa bò dậy?
Lâm Tư Vũ: xin hỏi còn sống không? Còn sống thì trả lời một chút?
Lâm Tư Vũ: chia sẻ cảm thụ ngủ với Kính Vương một chút, OK?
......
Hai người đã gửi gần ba mươi tin nhắn.
Ứng Hoan đỏ mặt đọc tín nhắn, Từ Kính Dư ngồi ở đối diện quét mắt nhìn cô một cái, không nhanh không chậm hỏi: "Uống sữa bò hay là sữa đậu nành?"
Ứng Hoan ngẩng đầu: "Sữa đậu nành."
Sau đó, Từ Kính Dư đem sữa bò cho cô, khóe miệng hơi cong: "Vẫn là uống sữa bò đi, bổ sung Canxi."
Ứng Hoan đỏ mặt, biết anh lại cười nhạo cô thể lực kém, cô căm giận mà tiếp nhận sữa bò, nhớ tới một việc: "Anh chừng nào thì phải đi?"
Từ Kính Dư cầm cái bánh bao cắn một miếng, nói: "Ngày kia."
Ứng Hoan "A" một tiếng: "Thật nhanh."
Từ Kính Dư cười một chút: "Cho nên, thời gian hai ngày tiếp theo của em đều thuộc về anh."
Ứng Hoan rũ đầu, bên tai phiếm hồng, cô cảm thấy lời anh ám chỉ thật sự rõ ràng, nếu là thật ở bên nhau hai ngày, có lẽ phần lớn thời gian đều là ở trên giường, dù sao cũng là đàn ông vừa khai trai......
"Hửm?"
Từ Kính Dư duỗi chân dài, không nhẹ không nặng mà đụng chân cô.
Ứng Hoan cả kinh lập tức co chân lại, vội nói: "Chính là em phải đi làm thêm ở câu lạc bộ."
Từ Kính Dư nhàn nhạt mà nói: "Anh xin nghỉ cho em."
Ứng Hoan nghĩ đến chuyện sắp phải xa nhau, có chút mềm lòng, cũng muốn ở cùng anh nhiều hơn, cười: "Vâng......"
Cô nhìn di động, sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng gì, đặc biệt là Ứng Trì.
Ứng Trì chưa nhắn tin cho cô, cô hỏi Chung Vi Vi trước: "Tớ ở cùng Từ Kính Dư, có lẽ đêm nay cũng không về, Ứng Trì bên kia......"
Chung Vi Vi lập tức trả lời.
Ứng Trì tớ sẽ chiếu cố, buổi tối tớ sẽ ăn cơm với cậu ấy, cậu cứ yên tâm.
Quả thật là thích Ứng Trì mà, đến bát quái cũng không rảnh lo.
Ứng Hoan cười cười, Chung Vi Vi lại gửi đến một câu.
Cậu còn sống, tớ và Tư Vũ có thể an tâm rồi.
Ứng Hoan: "......"
......
Hai người ăn xong cơm sáng, Từ Kính Dư nhìn thời gian, 10 giờ.
Tiếp theo nên làm gì?
Anh liếc nhìn Ứng Hoan, vốn dĩ tưởng rằng hôm nay sẽ có thời gian dạy cô đánh quyền, nhưng tưởng tượng đến bộ dáng mệt mỏi của cô tối hôm qua, có chút không đành lòng. Có tâm tâm tư lăn lộn cô đánh quyền, còn không bằng giữ thể lực cho cô, buổi tối dùng trên giường.
Ứng Hoan dạo quanh phòng anh một vòng, nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, có chút tò mò: "Từ Kính Dư, anh làm gì mà trang hoàng phòng như thế này?"
Từ Kính Dư dựa vào sô pha, đặt iPad trên đùi, đang xem tin tức thể thao, không ngẩng đầu: "Không phải rất khốc sao? Anh chỉ ở một mình nên bài trí theo sở thích. Em muốn thay đổi hay thêm cái gì thì có thể sửa."
Ứng Hoan nhịn không được cười: "Em không nghĩ sửa, như vậy rất tốt, rất giống phong cách của anh."
Từ Kính Dư ngẩng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây."
Ứng Hoan nghe lời mà đi qua, vừa đến trước mặt anh đã bị kéo vào trong ngực, Từ Kính Dư ôm cô, không chút để ý hỏi: "Phong cách gì của anh?"
Ứng Hoan nhỏ giọng nói: "Lớn mật, cuồng dã......"
Từ Kính Dư cười, gật gật đầu: "Là chỉ ở trên giường?"
Ứng Hoan: "......"
Cô nhấp môi, nhỏ giọng nói thầm: "Cả người, tính cách."
Bao gồm trên giường.
Ứng Hoan nhịn không được nghĩ, có phải tính cách của mình chính là bạn gái không hiểu phong tình? Rốt cuộc cô thật sự không phối hợp được với anh, cô nghĩ rồi lại nghĩ, đặc biệt muốn biết cảm thụ của anh, vừa muốn nói chuyện, di động củaTừ Kính Dư liền vang lên.
Từ Kính Dư cúi người lấy di động, là Ngô Khởi gọi tới.
Anh nghe điện thoại, hai người nói một số việc quan trọng.
Cuối cùng, Ngô Khởi nhịn không được hỏi một câu: "Ứng Hoan hôm nay không đi câu lạc bộ làm thêm? Nghe nói là cậu xin nghỉ cho cô ấy."
Từ Kính Dư xoa nhẹ eo Ứng Hoan, cô gái nhỏ sợ ngứa nên đè tay anh lại, trừng mắt liếc anh một cái. Khóe miệng khẽ cong, anh nhàn nhạt mà nói: "Đúng vậy, chỉ có hai ngày được nghỉ, tôi gọi anh một tiếng mẹ Ngô, anh có thể để cho tôi và bạn gái ngốc bên nhau hai ngày?"
Ngô Khởi: "......"
Ứng Hoan đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ mà nhìn anh.
Qua một giây, Ngô Khởi tức giận mắng: "Cút!"
Sau đó cúp điện thoại.
Từ Kính Dư ném điện thoại ra chỗ khác, Ứng Hoan phục hồi lại tinh thần, nhịn không được che mặt kêu một tiếng, sau đó nhào lên đánh anh, đặc biệt tức giận: "A! Từ Kính Dư anh...... anh thế mà đi nói với huấn luyện viên Ngô như vậy? Anh rõ ràng biết huấn luyện viên Ngô......"
Cô gái nhỏ đánh lên người anh không nặng không nhẹ, Từ Kính Dư để yên cho cô làm loạn, nhướng mày nói: "Biết cái gì?"
Ứng Hoan cả giận: "Huấn luyện viên Ngô đề phòng em, anh bán đứng anh."
"Anh ta đề phòng em cái gì?"
"Anh ta sợ anh phá giới, lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên người em, ảnh hưởng huấn luyện và thi đấu, nếu khiến anh không tập trung thi đấu, em đây chính là tội nhân." Ứng Hoan càng nói càng ủy khuất, còn không quen nhìn thái độ vân đạm phong vân của anh, cô càng nghĩ càng có chút sợ hãi, sợ chính mình thật sự sẽ ảnh hưởng đến anh, nếu là ảnh hưởng anh lấy thế giới quán quân, cô chính là tội nhân thiên cổ!
Nghĩ như vậy, Ứng Hoan lập tức bò dậy khỏi người anh, ngữ khí nghiêm túc nói: "Em cảm thấy em vẫn nên quay về ký túc xá."
Từ Kính Dư ɭϊếʍƈ khóe miệng, tay duỗi ra kéo cô lại, áp người lên sô pha.
Ứng Hoan ngốc một chút, bắt đầu giãy giụa: "Anh buông ra......"
Từ Kính Dư bắt lấy tay cô kéo lên đỉnh đầu, lại kéo chặn chặn lại hai chân đang đạp loạn của cô: "Em vừa rồi nói phải về nơi nào?"
"Về ký túc xá."
"Lúc trước đã đồng ý ở với anh, chưa đến một giờ đã đổi ý, hửm?"
"......"
Ứng Hoan hơi hơi thở phì phò, thử giật mình nhưng hoàn toàn không động đậy được, sức lực của Từ Kính Dư thật sự giống mấy cái tinh thần lực trong truyện khoa học viễn tưởng, anh không muốn cô động đậy thì nửa phân cô cũng không động được, giống như bị dính chặt vào sô pha.
Cô cam chịu, nhỏ giọng nói: "Em là thật sự sợ ảnh hưởng đến anh......"
Ngô Khởi đề phòng cô như vậy chứng tỏ cô có làm ảnh hưởng đến anh, Ứng Trì không thi đấu được, không lấy được giải quán quân, nhưng Từ Kính Dư có thể, cô tuyệt đối không thể để mình ảnh hưởng đến anh.
Từ Kính Dư nhìn cô, chậm rãi cười, sau đó cúi đầu, môi dán lên da thịt non mịn ở cổ cô, môi lưỡi ấm áp hôn một chút rồi ɭϊếʍƈ một chút, nghe thấy cô hô hấp càng ngày càng dồn dập, trong cổ họng buồn cười ra một tiếng, môi chậm rãi di chuyển xuống ngực cô rồi chậm rãi ngậm nơi đã sớm dựng thẳng vì hưng phấn.
Ứng Hoan mặt đỏ tai hồng mà "ưm" một tiếng, khó nhịn lại hít thở dồn dập. Từ Kính Dư càng ngày càng làm càn, vải dệt màu đỏ đã có một chỗ sẫm màu lại, Ứng Hoan động cũng không động được, môi anh, tay anh cùng động tác, càng ngày càng làm càn, cảm giác bị người trêu chọc thế này thật khó chịu, cô gấp đến muốn khóc: "Từ Kính Dư, anh đừng như vậy......"
"Thế nào?" Từ Kính Dư thấp giọng hỏi, chôn ở ngực cô.
"Ưm...... Anh cho em cử động một chút......"
"Em động đi."
"......"
Nếu cô có thể động thì còn phải cầu anh sao?
Ứng Hoan cảm giác dưới thân bị ngón tay ma sát, thân thể bị khoái cảm xa lạ xâm nhập, cô lại một chút cũng không động đậy, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, cô vừa gấp vừa cảm thấy thẹn, rốt cuộc nhịn không được khóc: "Từ Kính Dư, anh đừng như vậy, em sợ hãi......"
Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Sợ cái gì?"
Ứng Hoan động, lập tức rút được tay ra, lau đôi mắt, lại kéo quần áo xuống. Từ Kính Dư ngồi dậy rồi kéo người tới ôm vào trong lòng ngực, nắm cằm cô khiến cô nhìn mình, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ: "Chỉ có vậy đã sợ? Ứng Tiểu Hoan, tối hôm qua anh chỉ làm một lần, không đến một phần sức lực. Chờ khi thân thể em đạt đến trình độ có thể chịu được sự phóng túng của anh thì lúc đó sợ cũng chưa muộn, biết không?"
Ứng Hoan ủy khuất: "Anh ghét bỏ em!"
Từ Kính Dư có chút buồn cười, trước kia Ứng Hoan sẽ không nháo với anh như vậy, chẳng lẽ là bởi vì hai người đã làm nên quan hệ cao hơn một tầng, thái độ của cô đối với anh cũng thay đổi? Kỳ thật anh còn rất hưởng thụ cô như vậy.
Từ Kính Dư xoa xoa gáy cô, kiên nhẫn dỗ: "Anh ghét bỏ em thế nào?"
Ứng Hoan nói thẳng: "Anh nói em không thỏa mãn được anh."
Từ Kính Dư: "......"
Anh nhìn cô, dựa vào trên sô pha, không tiếng động bật cười.
Ứng Hoan bị anh cười như vậy, thực sự có chút lo lắng, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Có phải hay không?"
Từ Kính Dư gật đầu: "Là rất yếu."
Ứng Hoan: "......"
Cô muốn đứng lên đi ra chỗ khác.
Từ Kính Dư trực tiếp từ phía sau chặn ngang bế cô lên đi vào trong phòng, Ứng Hoan kinh hoàng nắm lấy vai anh, khẩn trương nói: "Làm gì?"
Từ Kính Dư ôm người vào phòng tắm, lại thả trên đài rửa mặt, không bật đèn, tối tăm ái muội, rung động lòng người.
Ứng Hoan muốn xuống dưới nhưng bị anh ấn ở trên gương, anh cúi đầu hôn cô, hàm hồ khàn khàn: "Bảo bối nhỏ, chúng ta hợp làm một nhé?"
Ứng Hoan: "......"
Cảm xúc lạnh lẽo trên lưng làm giữ lại vài phần thanh tỉnh, cô giãy giụa một chút, lại có chút nhận mệnh mà nhắm mắt lại, nhỏ giọng thương lượng: "Có thể không ở chỗ này được không?"
"Không thể." Từ Kính Dư cởi quần áo của cô sau đó dán người qua.
"...... Vì cái gì?"
"Anh thích."
"......"
"Em không thích?" Từ Kính Dư nâng cằm cô lên, "Trả lời anh."
Thân thể Ứng Hoan có chút căng chặt, người dán vào người anh, khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải...... ban đầu rất thích, sau đó bị đau liền khó chịu......"
Từ Kính Dư vuốt ve bụng cô, chôn ở cở cô thấp giọng: "Thích anh hôn em? Hôn chỗ nào? Nơi này?"
"Không phải......"
Ứng Hoan thở hổn hển, run rẩy nhắm mắt lại, càng nói càng sai......
Lúc này đây, Ứng Hoan vẫn cảm thấy có chút đau, đau lại mang theo cảm giác không nói nên lời, cảm thấy thỏa mãn, muốn liều ch.ết thân mật triền miên, đại khái thật sự giống anh nói, yêu đương cần làm những chuyện này? Từ Kính Dư ôm cô gái nhỏ đã xụi lơ trên bàn xuống, tắm rửa xong liền ôm về giường.
Ứng Hoan cả người bủn rủn mà chui vào trong ngực anh, đôi mắt đỏ rực, nhỏ giọng nói: "Từ Kính Dư, nếu em không thỏa mãn được anh, về sau anh có tìm người khác hay không?"
Từ Kính Dư: "......"
Anh nhìn trần nhà, cười nhẹ.
Ứng Hoan chọc anh, lẩm bẩm: "Đừng cười."
Từ Kính Dư thu lại nụ cười, anh không biết có phải con gái đều sẽ hỏi vấn đề này không, sau đó con trai sẽ trả lười như thế nào? Nói một câu "Anh yêu em", hay là đưa ra lời hứa đảm bảo?
Anh rũ mắt nhìn cô, lười nhác mà nói: "Nếu anh tìm người khác thì sẽ cho phép em băm anh, được không?"
Ứng Hoan: "......"
Người này......
Thật là cái gì cũng dám nói!
Những băn khoăn và kinh hoảng của cô.
Toàn bộ bị anh đánh mất.
Cả ngày, hai người cơ hồ không ra cửa, buổi tối lại tới nữa một lần, Ứng Hoan kêu trời khóc đất cũng không thoát được.
Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Kính Dư vớt người lên, "Đi bệnh viện cùng anh."
Ứng Hoan vốn đang mơ hồ, vừa nghe liền bị doạ tỉnh, bắt lấy anh, khẩn trương hỏi: "Đi bệnh viện làm gì? Anh làm sao vậy?"
"Đi kiểm tr.a hàm răng."
Đỗ Nhã Hân gọi điện thoại thúc giục anh.
Ứng Hoan nhẹ nhàng thở ra: "À......"
Hai người đến bệnh viện vào buổi chiều, Ứng Hoan đã lâu không gặp Đỗ Nhã Hân, ngày hôm qua lại cùng Từ Kính Dư phát sinh chuyện kia nên luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Từ Kính Dư da mặt luôn luôn dày, anh nắm tay cô đi vào.
Đỗ Nhã Hân đứng ở bên ngoài, thấy bọn họ tới thì ôn nhu cười cười: "Tới rồi, Tiểu Hoan đã lâu không gặp."
Ứng Hoan thuận theo mà gọi một tiếng: "Cô."
Đỗ Nhã Hân cười, duỗi tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, nhìn về phía Từ Kính Dư, thúc giục nói: "Mau đi kiểm tr.a hàm răng."
Từ Kính Dư: "Vâng."
Anh nhìn về phía Ứng Hoan, "Em vào phòng chờ anh?"
"Vâng."
Đỗ Nhã Hân nhịn không được nói: "Đã nói con đừng ăn nhiều kẹo như vậy."
Ứng Hoan: "......"
Cô có chút kinh ngạc mà nhìn Từ Kính Dư, "Không phải bởi vì đánh xong thi đấu, mới định kỳ kiểm tr.a hàm răng sao?"
Từ Kính Dư nhíu mi, theo bản năng muốn ngăn cản Đỗ Nhã Hân. Đỗ Nhã Hân đã mở miệng trước khi anh kịp ngăn cản: "Người khác là như thế, nó không phải, nó nghiện kẹo bạc hà, ngày nào cũng ăn kẹo, nếu không định kỳ kiểm tr.a thì đã sớm sâu răng."
Ứng Hoan: "......"
Cô nhìn nhìn Từ Kính Dư, nhịn không được cười ra tiếng.
(Tôi nói, còn 5c nữa là hoàn chính văn rồi)