Chương 105: Phiên ngoại 17: Sói con nhỏ x Chung Vi Vi
*Tám*
*Edit: Qing Yun*
Hành động của Ứng Trì hoàn toàn là làm theo bản năng, không câu dẫn, cũng không có cái gì gọi là kỹ xảo.
Cậu nghĩ, nếu có một việc có thể gợi lên toàn bộ nhiệt tình của cậu, có thể lấp đầy thân thể đã không còn trọn vẹn của cậu lần thứ hai, có thể khiến máu trong cậu sôi trào lần nữa, đó chính là thích Chung Vi Vi, ôm cô, hôn cô.
Rõ ràng chỉ là môi chạm môi, ép lên nhau, sao cậu lại kích động như vậy đây?
Chung vi Vi có thể cảm giác được cậu đang kích động, bởi vì cậu ôm ngày càng chặt, vừa mới đầu là ʍút̼ môi cô, sau đó chuyển thành gặm cắn, gặm đến mức cô cảm thấy đau.
Hai người đều không có kỹ xảo gì, không đến hai phút đã thở hổn hển, mặt Chung Vi Vi đỏ bừng, đẩy đẩy Ứng Trì.
Lông mi Ứng Trì thật dài, mở mắt ra, đôi mắt đào hoa đen nhánh vô cùng, hơn nữa mặt cũng đỏ, thoạt nhìn có vài phần yêu nghiệt, cậu thấp giọng: "Chị Vi Vi..."
Chung Vi Vi ngẩng đầu nhìn cậu, hồn đều bị câu đi.
Ai, sao lại có đàn em đẹp trai như vậy...
Cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình được hời.
Chung Vi Vi cười: "Hôn đủ rồi sao?"
Ứng Trì: "...."
Cậu có chút ảo não, cảm giác vừa rồi mình giống như biểu hiện không tốt lắm, sớm biết hôm nay phát triển thuận lợi như vậy, lúc trước cậu nên phổ cập khoa học nhiều một chút xem hôn môi như thế nào mới tốt......
Chung Vi Vi sờ sờ lỗ tai đỏ hồng của cậu, cười ra tiếng.
Ứng Trì không phục: "Đừng cười em, mặt chị cũng rất đỏ!"
Chung Vi Vi sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng, cô còn dựa vào ngực cậu, ôm cổ cậu, nhẹ giọng nói: "Chị cũng rất thích em, đặc biệt thích."
Ứng Trì si ngốc nhìn cô, đáy lòng ẩn ẩn có chút cảm giác, những ký ức trước đây lướt qua đầu, lại hồi tưởng hành động và lời nói vừa rồi của cô, rốt cuộc cậu hiểu được ——
"Chị Vi Vi, có phải chị đã thích em từ rất lâu rồi?"
Ý thức được điều này, cậu bỗng nhiên có chút muốn khóc, cậu thật sự quá ngu ngốc!
Chung Vi Vi không che dấu chút nào, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, từ lúc học cấp ba đã thích em."
Mắt Ứng Trì đỏ bừng, cậu nghĩ mãi không ra dáng vẻ của mình khi ấy, cậu nhỏ giọng nói: "Khi đó em ngốc như vậy, lại không hiểu chuyện, sao chị lại thích em......"
Chung Vi Vi chống đầu lên trán cậu, hơi hơi mỉm cười: "Bởi vì chị thích em trai đẹp trai nha."
Ứng Trì: "......"
Cậu trầm mặc vài giây, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói nhỏ: "Thế nào đều được, chị thích em là được." Cậu dừng một chút, lại vội vàng nói, "Khi đó em không nhận ra chị thích em, nhưng ngoài chị em ra thì người thân cận với em nhất chính là chị."
Cậu nghĩ nghĩ, nói ra nói có chút ý giảo biện: "Có lẽ em cũng thích chị đấy? Nhưng mà em không biết, cho nên thời gian em thích chị cũng không ít hơn, hơn nữa, là em theo đuổi chị, chị Vi Vi."
Chung Vi Vi: "......"
Cô trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên còn ăn vạ cô không chịu bỏ, rõ ràng khẩn trương đến mức thân thể cứng đờ, thế nhưng có thể da mặt dày tranh luận "Thời gian chúng ta thích đối phương không chênh lệch nhiều lắm".
Thật là xem nhẹ cậu.
Chung Vi Vi ngồi kiểu này không thoải mái lắm, cô xoay người lại, đặt chân lên tay vịn sô pha.
Váy của cô rất ngắn, ngồi xuống thì càng ngắn hơn, Ứng Trì rũ mắt nhìn thoáng qua, lại vội vàng nhìn cô: "Chị Vi Vi, em biết em nhận ra hơi muộn, nhưng em suy nghĩ thật lâu, cảm thấy cho dù muộn mấy năm thì em vẫn luôn thích chị. Chỉ là, em không dám nghĩ, nếu thật sự như vậy thì có phải chị đều có bạn trai rồi không."
Nghĩ đến đây, cậu có chút khẩn trương, "Chị Vi Vi, bây giờ chị có thể đồng ý làm bạn gái em không?
Chung Vi Vi trả lời là ——
Ghé người qua hôn cậu.
Hô hấp Ứng Trì trầm xuống, nỉ non một câu "Chị Vi Vi" rồi ngậm lấy môi cô.
Chung Vi Vi thử dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ cậu một chút, Ứng Trì ngồi thẳng hơn, hô hấp lại trầm xuống, cắn môi cô, đầu lưỡi cũng duỗi ra. Sau đó, hôn sâu hơn hoàn toàn là bản năng của đàn ông
Bọn họ an vị ở trên sô pha, đã không quá để ý nội dung của chương trình tổng nghệ, hôn rồi nghỉ, ăn một ít trái cây, rồi lại tiếp tục hôn. Buổi chiều trôi qua rất nhanh, ban đầu Ứng Trì còn có chút ngượng ngùng nhưng rất nhanh đã thành thục hơn, hôn Chung Vi Vi đến đầu choáng mắt hoa.
Cô nghĩ, có phải bản năng đàn ông đều giỏi cái này hay không?
Hay ra, nhận ra muộn, tác dụng chậm càng mạnh mẽ?
Có lẽ, cả hai đều có.
............
............
............
Cuối cùng, hai chân cô bị đè đến tê rần..
Cô không nghĩ nhiều, bèn gác hai chân lên chân cậu.
Ứng Trì: "......"
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, hầu kết lăn lộn, miệng có chút khô, thật ra hôn lâu như vậy, cậu sớm đã có phản ứng
Ứng Trì tuổi trẻ, dù nhận ra tình cảm muộn nhưng lại dũng mãnh, khó có thể kiềm chế.
Chung Vi Vi không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì tuy rằng cô thích Ứng Trì, nhưng trong lòng vẫn, cô lung lay chân, bỗng nhiên Ứng Trì đứng bật dậy, ngượng ngùng nói: "Em vào WC."
Không đợi cô phản ứng
Chung Vi Vi: "......"
Cô sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại đây, vừa rồi lúc cô lung lay chân hình như đã đụng phải thứ gì đó, cô cứ nghĩ đó là tay cậu......
Xem thường cậu rồi.
Chung Vi Vi nhìn thoáng qua, đợi vài phút, sau đó cười cười, thấy thời gian không còn sớm, cô đứng dậy thay quần áo.
Ứng Trì đứng ở trước bồn cầu, cúi đầu nhìn, đứng nửa ngày vẫn có chút khó chịu. Tai cậu đỏ bừng, cảm thấy thẹn, sao lại dễ có phản ứng như vậy, vừa mới xác định quan hệ, có thể hôn lâu như vậy thật tốt, nhưng sao cậu có thể có suy nghĩ xấu xa được, chỉ là cậu thật sự không khống chế nổi......
A a a a a! Tiểu lưu manh!
Cậu mặt đỏ tai hồng mà đi rửa tay, lại hắt nước lên mặt để bản thân tỉnh táo lại.
Qua một lát, cậu đi ra phòng khách, Chung Vi Vi không ở phòng khách.
Ứng Trì đứng ở phòng khách đợi vài phút, Chung Vi Vi thay váy, xách theo túi đi xuống.
Cô nhìn về phía cậu: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm rồi đi xem phim."
Ứng Trì gật đầu: "Được."
Chung Vi Vi đi đến bên cạnh cậu, "Em trả lại vé xem hài kịch đi, chúng ta đi xem phim văn nghệ."
Gần đây có một bộ phim văn nghệ tình yêu, đây là bộ phim thứ hai, lúc trước sợ Ứng Trì không thích xem loại phim tình cảm này nên mới nói đi xem hài kịch. Hiện tại, nếu hai người là người yêu, vậy đổi một bộ, không khí càng thích hợp.
Ứng Trì đương nhiên không ý kiến: "Được, chị muốn xem phim gì, em mua vé."
Chung Vi Vi thò lại gần, chỉ chỉ màn hình, "Cái này."
Ứng Trì trả vé đã đặt, cậu không hiểu rõ việc đặt vé này, vẫn là Chung Vi Vi đến đổi cho cậu, lại đặt vé xem phim khác, xong tất cả hai người mới ra cửa.
Ứng Trì thật sự làm đủ mọi việc, chọn hai nhà hàng ở trung tâm thành phố cũng không tệ lắm, cũng không tính quý, rất hợp với bọn họ. Chung Vi Vi chọn một nhà hàng ở trung tâm thương mại, ăn xong đi dạo một vòng, đi dạo xong có thể lên tầng trên xem phim.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò, Ứng Trì không nghĩ tới hôm nay là có thể xác định quan hệ của hai người, cậu không chuẩn bị lễ vật, bèn muốn tặng quà cho cô, lúc ăn cơm, cậu lén lút nhắn tin cho Lưu Trác.
Lưu Trác: vòng cổ này, lắc tay này, chỉ là mấy thứ đó rất đắt, đều phải mấy ngàn】
Lưu Trác: bằng không, cậu mua gấu bông cho cô ấy, trước khi tôi tặng cho bạn gái tôi mấy con, cô ấy rất thích.
Sau đó, Lưu Trác gửi cho cậu mấy tấm hình.
Ứng Trì: "......"
Cậu nhìn những con gấu bông đó, châm chọc trong lòng: Anh cũng thật không có sáng ý, trách không được bị bạn gái chia tay.
Đưa gấu bông......
Chỉ có học sinh cấp ba mới có thể đưa.
Cậu lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung Vi Vi, cảm thấy không có con gấu bông nào có thể xứng với cô.
Cậu tiếp tục kéo lịch sử tin nhắn, sau đó dừng lại ở tên Từ Kính Dư, mở khung thoại ra, cuộc hộ thoại còn ở chỗ cậu mắng chửi người ta ——
cầm thú!!!!
Ứng Trì: "......"
Thôi.
Chung Vi Vi gắp thịt cá bỏ vào bát cậu, nói: "Mau ăn cơm, không cần xem di động."
Ứng Trì vội buông điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Chị Vi Vi, chị thích thứ gì?"
Chung Vi Vi lập tức hiểu ra, nhướng mày cười: "Muốn tặng đồ cho chị?"
Ứng Trì gật đầu.
Chung Vi Vi nghĩ nghĩ, "Cơm nước xong chúng ta đi gắp."
A
"Gắp cái gì?"
"Trảo thú bông! Trước nay chị chưa từng gắp được con thú bông nào, tốn mất bao nhiêu tiền, lần này em gắp cho chị mấy con."
"......"
Thú bông nào cũng xứng với chị Vi Vi.
Cơm nước xong, hai người liền đi đến khu vui chơi để gắp thú bông, Ứng Trì trực tiếp đi đổi xu, ném vào đó 500 đồng, cậu cũng chưa từng gắp thú bông, trước kia chơi trò chơi cũng chỉ có điện tử, cậu thích đánh 97, đánh quyền, cậu chơi rất tốt, trước nay chưa từng thua.
Chung Vi Vi vốn dĩ muốn nói chơi cái này để cô trả tiền, nhưng nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Ứng Trì, nếu cô nói muốn trả tiền, cậu sẽ tranh với cô bằng được.
Ứng Trì đi đến trước một cái máy gắp thú, bên trong có nhất nhiều loại, hồng lam vàng đều có, cậu quay đầu hỏi Chung Vi Vi: "Chị Vi Vi, chị thích cái nào?"
Chung Vi Vi chỉ chỉ một con thỏ tai dài, "Cái này đi, không được lại đổi cái khác."
Ứng Trì nhìn xem người khác thao tác thế nào, sau đó thử một chút, cậu thực cẩn thận, thực nghiêm túc, mỗi lần muốn bấm nút đều phải xác định xem vị trí đã chuẩn chưa. Chỉ là, thứ này quá khó, có đôi khi kỹ thuật nắm phần thắng, có đôi khi lại là vận khí.
Mỗi lần cho rằng chính mình có thể bắt được, lại thất bại.
Cậu gắp cũng đến gần 40 phút nhưng một con cũng không gắp được.
Mắt thấy phim sắp bắt đầu rồi, Chung Vi Vi kéo kéo cậu, lấy khăn giấy ôn nhu lau mồ hôi trên trán cho cậu, có chút buồn cười: "Điều hòa rất lạnh, em gắp mấy con thú thôi mà cũng đổ mồ hôi."
Ứng Trì có chút không phục: "Cái máy móc này quá tồi!"
Chung Vi Vi cười: "Đúng vậy, gian thương, chúng ta không gắp nữa, phim sắp bắt đầu rồi đi thôi."
Không khỏi phân trần mà kéo cậu đi.
Trong lòng Ứng Trì còn nhớ thương cái tai thỏ kia, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Mua xong vé xem phim, hai người đi mua bắp rang và hai chai nước, người đi xem phim rất đông, trong rạp cơ hồ đã đầy người.
Phim rất hay, Chung Vi Vi đỏ mắt mấy lần, Ứng Trì không quá thích xem phim kiểu này, cậu vẫn luôn nắm chặt tay cô, mãi cho đến khi phim kết thúc.
Lên xe, Ứng Trì thấy mắt cô ửng đỏ, giống như còn đắm chìm trong nội dung phim thì có chút bất đắc dĩ: "Chị Vi Vi, phim đều là giả, chị đừng khổ sở."
Chung Vi Vi trừng cậu một cái: "Em không hiểu, cái này kêu cảm tính!"
Ứng Trì gãi gãi đầu: "Được, là em không hiểu......"
Chung Vi Vi thích viết bình luận phim, xem xong điện ảnh liền viết, weibo của cô còn có rất nhiều fan,
Cô không để ý tới cậu, cúi đầu bắt đầu bùm bùm mà gõ tự, thừa dịp cảm giác ở, bắt đầu viết bình luận phim điện ảnh.
Cô viết rất dài, đến tận lúc xe dừng trước cửa tiểu khu mới dừng lại mà đăng bài lên.
Chung Vi Vi thở dài ra một hơi, lại lau nước mắt.
Xe dừng lại, Ứng Trì trả tiền.
Hai người đứng ở dưới lầu, Chung Vi Vi nhìn tài xế lái xe đi, bỗng nhiên phản ứng lại, xua tay kêu: "Ai, tài xế đừng đi!" Sau đó nhìn về phía Ứng Trì, "Em đi đi, chờ lát nữa rất khó gọi xe."
Tài xế dừng lại, thò ra đầu: "Đi sao?"
Hỏi Ứng Trì.
Ứng Trì phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Trước không đi, chú đi đi, lát nữa cháu mới đi."
Chung Vi Vi quay đầu nhìn cậu, cậu vội giải thích: "Em còn có chuyện muốn nói với chị......"
Tài xế lắc đầu rời đi.
Chung Vi Vi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
Ứng Trì nghĩ đến vừa rồi lúc cô viết bình luận còn khóc vài lần, dù là xúc động thì khóc một lần là đủ rồi chứ? Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Điện ảnh đều là giả, chị ở bên em em sẽ không làm chị phải khổ sở, việc chị không thích em sẽ không làm, dù sao cũng không không sống kẻ tồi trong phim, sẽ không làm chị thương tâm"
Hốc mắt Chung Vi Vi nóng lên, cười khanh khách mà nhìn cậu: "Miệng ngọt như vậy?"
Ứng Trì có chút nóng: "Em nói thật!"
Chung Vi Vi ôm vai cậu, "Chị tin tưởng."
Xem phim điện ảnh có cảm xúc là chuyện thường tình, nhưng nếu Ứng Trì không hiểu thì cũng không sao cả.
Ứng Trì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút lo lắng: "Chị Vi Vi, chị ở nhà một mình có sợ không?"
Chung Vi Vi: "......"
Trước kia cô thường xuyên ở nhà một mình, sợ thì không sợ, chỉ là có hơi trống rỗng, cô nhìn Ứng Trì, bỗng nhiên tâm tình trêu đùa nổi lên, bèn dựa qua, mềm giọng nói: "Vậy em ở lại với chị?"
Ứng Trì: "......"
Cậu có chút cứng đờ, nói lắp: "Không, không tốt đi......"
Mũi chân Chung Vi Vi đặt xuống, bật cười: "Trêu em thôi, mấy ngày nay chị đều ở nhà, không sợ đâu, em mau về đi."
Ứng Trì nhìn trên lầu: "Em đưa chị đi lên."
"Không cần." Cô hôn cậu một cái, lại lùi về sau, "Chị tự lên, em về đi, về phòng nhớ gọi cho chị."
Cô nói xong thì khẽ cười, nhẹ nhàng chạy về phía trước.
......
Đầu óc Ứng Trì nóng lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại kêu cô: "Chị Vi Vi..."
Chung Vi Vi xoay người, đi đi lên trước cô vài bước, đứng ở trước mặt cô, bên tai đỏ bừng, mở miệng có chút khó khăn: "Chị Vi Vi, chị, chị có thể ném đồ đã lấy lúc đi xem Olympic không......"
Chung Vi Vi có chút ngạc nhiên: "Sao lại muốn ném?"
Ứng Trì không biết nói như thế nào, cậu gãi gãi đầu, vừa rồi bỗng nhiên cậu nhớ tới, lúc trước cô có nói muốn giữ đồ này lại, nói không chừng còn dùng với bạn trai. Khi đó cậu còn chưa phải bạn trai cô, khiến cậu để ý thật lâu.
Thế cho nên hiện tại, đầu óc ngắn lại, đã quên mình là bạn trai cô.
Chung Vi Vi cười giảo hoạt, nhón chân dựa vào vai cậu, ghé sát bên tai, nói nhỏ: "Không ném, để lại dùng với em, bạn trai chị."
Ứng Trì ngây ngốc cả người, yết hầu lăn lộn vài cái, bên tai đỏ bừng, cúi đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, giọng nói nghẹn lại: "Chị Vi Vi, chị đừng trêu em......"
Cùng, dùng cùng cậu
Bạn trai......
A a a a a! Chị nói mình là bạn trai chị ấy! Sao lại nói dễ nghe như vậy!
Đêm nay cậu sẽ ngủ không được mất!!!!