Chương 4: Bán mình làm nô cho vợ

Ngọc Vô Tà vừa tới phòng khách ngồi xuống, nhấp một ly trà nhỏ, liền thấy Ngọc Sanh cùng Phượng Tiêu chậm rãi đi tới. “Ngọc bá phụ”. Phượng Tiêu tiến một bước tới quỳ xuống trước Ngọc Vô Tà, nghĩ đầu tiên phải dùng khổ nhục kế đã…


Ai ngờ Ngọc Vô Tà nói: “Phượng hiền chất không cần đa lễ, mau đứng lên đi”. Nói rồi đưa tay nâng Phượng Tiêu đứng lên, nhất định không muốn nhận cái lễ này của hắn..


Phượng Tiêu bỗng nhiên cả kinh, một là không ngờ Ngọc Vô Tà chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đoán ra thân phận của hắn,  thứ hai không ngờ công lực của Ngọc Vô Tà lại thâm hậu đến vậy, không cần cố sức mà nâng hắn lên được. Nghĩ tới đây, Phượng Tiêu càng quyết tâm vượt qua cửa ải khó khăn này.


Ngọc Vô Tà quay sang Ngọc Sanh, “Sanh nhi, con nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Ngọc Sanh mặt đỏ lên. Trước mặt phụ thân nàng cũng không dám nói dối, đành phải thành thật nói: “ Mấy ngày trước, Phượng công tử đến đây để đưa cho con cây tiêu ngọc, con nhất thời sơ sẩy đã để hắn phát hiện ra thân phận. Nào ngờ hôm qua Phượng công tử lại tới đây để cầu hôn. Con gái luôn ghi nhớ lời cha dạy bảo, tuyệt đối không đồng ý, nhưng hắn lại nói sẽ đem việc này lan truyền ra toàn thiên hạ, con gái không thể làm gì hơn, đành phải….” Nói đến đây nàng im lặng, không thể nói thêm được nữa.


Ngọc Vô Tà liếc đôi mắt sắc lẻm về phía Phượng Tiêu: “Nói như vậy là hắn ép buộc con?” Phượng Tiêu đang liếc trộm ở một bên nghe vậy lập tức run sợ, ngoại trừ cha hắn, đời này hắn chưa từng sợ ai đến thế…


available on google playdownload on app store


“Không! Con….” Ngọc Sanh ấp úng, cũng không biết nói gì cho phải. Kỳ thực trong chuyện này nàng cũng có chút tự nguyện.


“Bá phụ”, lúc này Phượng Tiêu uy thế vững vàng soải một bước tiến lên, “Trăm lần sai vạn lần sai đều là do lỗi của cháu, xin bá phụ cứ trách phạt. Chỉ là cháu đối với Ngọc Sanh si mê cuồng dại có trời đất chứng giám. Ta Phượng Tiêu thề với trời, cuộc đời này chỉ lấy Ngọc Sanh, nếu như trái lời thì thiên lôi đánh ch.ết!”


“Tên súc sinh nhà ngươi, nói cái gì?!” Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng quát chói tai như sét đánh giữa trời, trang chủ Tê Phượng sơn trang Phượng Lâm Phong tức giận bước nhanh vào, tay đánh Phượng Tiêu một bạt tai.”Nghiệp chướng, danh tiếng mấy trăm năm của Phượng gia ta đều vì ngươi mà bị huy hoại! Thì  ra Ngọc Vô Tà đã dùng bồ câu đưa tin mời Phượng Lâm Phong, cha Phượng Tiêu tới.


Phượng Tiêu bị đánh choáng váng, nhất thời ngây dại…
Cuối cùng  Ngọc Ngây Thơ lên tiếng: “Phượng huynh bớt giận”


“Ngọc huynh”, Phượng Lâm Phong sắc mặt cực kỳ khó coi, “Nghiệt tử nhà ta lại dám đem lòng si mê mạo phạm lệnh công tử, ta sẽ về đánh gãy chân hắn. Aizz…. Không ngờ Phượng Lâm Phong ta lại sinh ra một đứa con như nó. Ta thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Phượng gia.”


Phượng Tiêu lúc này mới phản ứng lại, hóa ra là Phượng Lâm Phong đã hiểu lầm. Nhưng đánh thì cũng đã đánh rồi, biết tìm ai để đi tính sổ đây.
Ngọc Vô Tà cũng dở khóc dở cười, “Phượng huynh, huynh hiểu lầm rồi, hiền chất không phải là thích nam nhân.”
“Sao?”


“Sanh nhi vốn là con gái”
“A?”
“…”


Phượng Lâm Phong nghe Ngọc Vô Tà giải thích một phen mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đáy lòng âm thầm đắc ý vô hạn. Năm xưa Phượng Lâm Phong hắn cũng là một nam tử phong lưu, nhưng vẫn luôn thua kém Ngọc Vô Tà một bậc… Mà hôm nay, hắn bỗng nhiên phát hiện hóa ra “Con trai” của Ngọc Vô Tà lại là con gái, không khỏi cảm thấy sảng khoái trong lòng: nhìn ngươi tướng mạo khôi ngô thì có ích lợi gì chứ, con gái ngươi cũng phải ngoan ngoãn mà gả cho con trai ta.”


Nào ngờ hắn chưa vui vẻ được bao lâu, Ngọc Vô Tà nhân tiện nói: “Sanh nhi tương lai là người kế thừa gia sản, quản lý mọi việc của Ngọc gia. Gia quy của Ngọc gia đã nói rõ, chức tộc trưởng chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, nên ta bắt nó cải trang thành nam nhân, ai ngờ quên mất nó bây giờ đã là một bông hoa xinh đẹp, không nên phải chịu nhiều ràng buộc như vậy. Sanh nhi, mấy năm nay con đã phải chịu khổ nhiều rồi…”


Ngọc Sanh nghe xong lời này, sống mũi cay cay “Phụ thân, là con gái cam tâm tình nguyện.”
“Phượng huỵnh, chỉ sợ hiền chất từ nay về sau e rằng sẽ vẫn không danh không phận như vậy… Không bằng huynh khuyên nhủ hắn đi.”


Ai ngờ Phượng Tiêu hoàn toàn không sợ hãi “Bá phụ, cháu khi nãy đã thề rồi, cuộc đời này cháu sẽ không lấy ai khác ngoài Ngọc Sanh. Cho dù không danh không phận cháu cũng cam tâm tình nguyện, cho dù là ở rể Ngọc gia cháu cũng vui vẻ chịu đựng.”


Phượng Lâm Phong nghe vậy, quả thực như muốn ngất xỉu, tiểu súc sinh này nói cái gì, ở rể? Ta bao năm nuôi dưỡng chăm sóc ngươi thành người, để rồi hôm nay, chỉ vì một đứa con gái, ngay cả thân phận, gia đình ngươi đều từ bỏ. Không khỏi cười lạnh nói: “Ngọc huynh, con gái huynh thật có bản lĩnh.”


Ngọc Vô Tà cũng không phải người dễ bị trêu ngươi, mắt thấy không thể được thì cớ gì phải bàn bạc, “Nếu Phượng huynh không hài lòng, thì việc này cũng không cần nói thêm nữa. Tiễn khách! ”
Vì vậy hai cha con Phượng Lâm Phong cứ thế bị đá ra khỏi cửa….
*


Sau bài học đó, Phượng Lâm Phong đương nhiên sẽ không thể nào để mặc Phượng Tiêu như vậy, ông sai người theo sát hắn cả ngày, một tấc cũng không rời. Về phần người bị phái đi giám sát, không phải ai khác chính là thư đồng của Phượng Tiêu, Trưng Vũ..


Trưng Vũ, thấy Phượng Tiêu ở trong phòng cứ đi đi lại lại, chẳng khác con ruồi bị mất đầu, hắn buồn chán mà ngáp dài. Từ ngày công tử mất tích một đêm sau đó trở về cả người trở nên thật kỳ lạ, ngày nào cũng ở trong phòng thở ngắn than dài, buồn bã, xuân buồn thu thương, vài ngày sau hốc mắt đã hãm sâu, dung mạo tiều tụy, ngày càng gầy đi. Hắn nghĩ chuyện này là do công tử ngày ấy mất tích, nhưng lão gia và công tử đều không hề nhắc đến nửa lời, không để lộ chút tin tức nào.


“Trưng Vũ, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi rất nhớ một nữ nhân, vậy ngươi sẽ làm gì?” Phượng Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Trưng Vũ.


Trưng Vũ bị dọa cho phát hoảng, công tử từ bao giờ lại vì những chuyện như vậy mà lo âu phiền não? Chợt nhớ tới mấy ngày trước đây Thiêm Hương thần bí nói công tử có tình cảm với nàng… Trưng Vũ thầm cảm thấy không ổn, công tử chẳng lẽ đã thích Thiêm Hương thật rồi hay sao. Vậy mình phải làm sao bây giờ? Nhưng việc quan trọng nhất lúc này là phải giữ chân công tử ở trong phòng “Ta sẽ đi hỏi xem nàng thực sự cũng có ý với mình không.”


“Nếu nàng cũng có tình ý thì sao?”
Trưng Vũ vừa nghe thì hoàn toàn thất vọng, thì ra Thiêm Hương quả thực cũng thích công tử, trái tim hắn tan nát thành từng mảnh, vẻ mặt buồn rười rượi nói:” Vậy thì ta lập tức đi cầu thân.”
“Nhưng mà trong nhà phụ mẫu không đồng ý làm sao bây giờ?”


“Vậy ta…Ô ô..Công tử!” Trưng Vũ đang thất tình, buồn bã thống khổ vô cùng, đâu còn tâm trí để giúp Phượng Tiêu bày mưu tính kế..


Phượng Tiêu không hiểu ra sao cả, thở dài một tiếng, rồi hắn vừa đi vừa tự hỏi. Yểu điệu thục nữ, đương nhiên quân tử cũng muốn có được, nhưng cầu mà không được thì đành để trong lòng mà tương tư.


Nhưng hắn cũng không phải buồn bã lâu, bởi vì số hắn thật là tốt —— Ngọc sanh đã có thai!


Phượng Tiêu nghe được tin này thì vừa mừng vừa sợ, mà Phượng Lâm Phong thì lại vừa sợ vừa giận, nghĩ thầm tên tiểu súc sinh này việc khác không làm lại đi làm cái việc mất mặt đó, thôi thôi tống sang cho người nhà Ngọc gia quản giáo thôi.


Vì thế Phượng Lâm Phong đem Phượng tiêu trói lại, tống về Ngọc gia.
Từ ngày đó, Phượng Tiêu công tử và Ngọc Diện công tử bí ẩn mai danh ẩn tích giang hồ, đến nay đã được hơn một năm …


Một đêm nọ, mặt trăng tròn vành vạnh treo ở giữa trời, tỏa ra ánh sáng bạc, tiếng ếch kêu râm ran, Phượng Tiêu đang ôm Ngọc Sanh trong đình ngắm trăng, chỉ nghe giọng hắn trầm tĩnh nhẹ nhàng nói: “Sanh nhi, nàng tại vì sao vẫn muốn tiếp tục cải trang nam nhân, khiến ta không thể đường đường chính chính mà cưới hỏi đàng hoàng?” Rõ ràng Ngọc Vô Tà đã cố gắng sửa chữa lại tộc quy, Ngọc Sanh cũng có thể khôi phục thân phận nữ nhi kế thừa Ngọc gia, nhưng nàng nói cuộc sống như thế vẫn rất tốt, bất luận thế nào cũng không nguyện cùng hắn bái đường thành thân.


Ngọc Sanh nghe xong vừa tức giận lại vừa buồn cười, người nào đó tự nhiên nói những mấy câu phá hỏng bầu khồng khí, nàng cũng không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cười mà như không cười…


Kỳ thực Ngọc Sanh chỉ nghĩ, nếu mang thân phận một nam nhân thì hành tẩu giang hồ sẽ thuận tiện hơn, cũng dễ dàng vì Ngọc gia mà làm việc, hơn nữa nàng cũng không muốn thành vật sở hữu của Phượng Tiêu, Ngọc Sanh là Ngọc Sanh, sự kiêu ngạo của nàng ấy là độc nhất vô nhị! Chỉ là nếu nói ra như vậy, khó tránh đả kích lòng tự tôn của ai kia, nên cứ qua loa cho xong….


Giằng co một lúc lâu, Phượng Tiêu thấy Ngọc Sanh không nói gì nên cũng im lặng.


Ai ngờ một lúc sau, Phượng Tiêu lại thì thầm:”Còn một việc nàng phải nói cho ta biết nữa, nàng rốt cuộc thì thích ta từ khi nào?” Phượng Tiêu từ lâu đã thể hiện cho nàng biết tấm lòng của hắn, nhưng Ngọc Sanh chỉ cười gật đầu, cũng không đáp lại. Vì thế hắn luôn lo lắng không yên, chỉ sợ Ngọc Sanh trong lòng cũng không quan tâm tới hắn.


Ngọc Sanh nghe xong thở dài một tiếng, khuôn mặt cũng có chút đỏ. Nếu như nàng nói ra thực sự ngay từ lần gặp đầu tiên đã có cảm tình với hắn, liệu ai kia có vì vậy mà huênh hoang không kiềm chế được không? Đáng tiếc ai kia thầm nghĩ muốn đánh bại uy phong của Ngọc Sanh lại hoàn toàn không nhận ra được ánh mắt dò xét của nàng…


Cho nên coi như là trừng phạt…Ngọc Sanh đưa tay nhéo nhéo mũi Phượng Tiêu, cười đắc ý nói: “Phật dạy: không thể nói!”






Truyện liên quan