Chương 15: Ngõ cụt

Nếu anh là Narcissus, em nguyện làm Echo!


Ngày cuối cùng khi hai tháng giao kèo kết thúc, Gia Ái mặc một bộ trang phục công sở chỉnh tề ngồi chờ Hà Văn Đông ở phòng khách nhà ông. Người giúp việc nói ông ta đang bận không xuống được. Gia Ái không phiền, chuyện này có gì lạ, ông ta chỉ đang ra oai với cô, nhưng cũng chẳng được bao lâu.


“Gia Ái! Để cháu chờ lâu rồi!” Vừa nói Hà Văn Đông vừa bước xuống cầu thang.
“Không sao!” Cô tươi cười.
Hà Văn Đông ngồi xuống ghế, ân cần hỏi:
“Hôm nay cháu đến có việc gì sao?”


“Cháu đến gửi cho bác xem thứ này.” Gia Ái nói, tay đặt nhẹ một bao hồ sơ màu vàng lên bàn.
Với nét mặt khó hiểu, Hà Văn Đông mang số tài liệu đó lên xem, mắt vừa lướt qua ông ta lập tức chau mày lại, sự tự tin được thay bằng vẻ lo lắng.
“Sao cháu có mấy thứ này?”


“Bác không cần quan tâm đến lý do. Chín mươi chín phần trăm khu đất đó cháu đều đã thu mua thành công. Nhưng mà phần đất còn lại… là phải chờ xem bác có đồng ý bán không?” Gia Ái bình thản nói. “Dĩ nhiên… quyền quyết định là tùy thuộc vào bác thôi.”


Hà Văn Đông bật cười lắc đầu với nét tán thưởng, rồi ông nhìn Gia Ái với ánh mắt sắc nhọn:
“So với cha mình, cô càng lợi hại hơn. Được! Sáng mai sẽ có người đến ký hợp đồng bán đất.”
“Cảm ơn bác!” Gia Ái cầm túi xách đứng dậy. “Cháu về trước.”


available on google playdownload on app store


Cô thong thả bước ra khỏi khu biệt thự, đi đến chiếc xe đang chờ sẵn. Gia Ái vừa đóng cửa xe thì trợ lý Phương đã lên tiếng hỏi:
“Chủ tịch! Sao cô không đợi đến ngày mai để công bố số tài liệu đó?”
Gia Ái nhẹ nhàng trả lời:


“Nếu đã không thể hạ gục hoàn toàn, vậy thì cứ giữ cho ông ta một chút mặt mũi. Cạn tình quá sẽ không có lợi gì.”


Trợ lý Phương nghe vậy thì không hỏi nữa, anh thật sự bắt đầu cảm thấy khâm phục cô gái trước mặt. Bên trong vẻ yếu đuối đó là một con người vừa thông minh vừa kiên cường. So với đi theo chủ tịch Thanh, người này càng đáng để anh ở bên cạnh. Số tài liệu đó là bằng chứng về việc Hà Văn Đông có liên lạc với người đứng ra mua đất. Chỉ cần cô đem chúng cho các vị cổ đông khác xem, ông ta nhất định sẽ không còn mặt mũi. Nhưng nói cho cùng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến quyền lực của Hà Văn Đông ở An Vĩnh. Bây giờ chủ tịch cho ông ta một cơ hội, Hà Văn Đông sẽ nợ cô một ân tình, hơn nữa cũng không khiến bè lũ của ông ta quay ra trực diện chống đối cô hay làm loạn ở An Vĩnh. Quả thật suy nghĩ rất thâm sâu.


--------------------------------------------------
“Kết hôn?” Bối Lâm và dì Lan cùng lúc kêu lên, chỉ có Nguyên Phong là ngồi im lắng nghe. Tất cả đang ngồi ở phòng khách của Huỳnh gia.
Gia Ái gật đầu:
“Phải! Bác Hoàng nói là ba tháng sau. Con thấy cũng không có vấn đề gì.”


“Nhưng như vậy có phải hơi sớm không? Mà bạn suy nghĩ kỹ chưa? Mình cứ luôn cảm thấy tên Minh Hy đó có cái gì lạ lắm.” Bối Lâm chau mày đến nỗi chúng gần như dính chặt vào nhau. “Thiệt mà Ái! Đám cưới rồi sẽ không thể quay đầu đâu.”


“Bối Lâm nói đúng! Ái, con phải nghĩ cho kỹ càng. Dì cũng thấy quá nhanh.”
“Con vừa tiếp quản An Vĩnh, có rất nhiều người không phục. Bây giờ kết hôn chính là lúc thích hợp nhất. Có Trùng Dương chống lưng, vị trí của con sẽ vững vàng hơn nhiều. Hơn nữa con yêu anh Hy, lấy anh ấy có gì không tốt!”


Bối Lâm bực dọc cãi lại:
“Vậy anh ta có yêu bạn không?”
“Không… Anh Hy không yêu mình.” Giọng cô bình thản nhưng ánh mắt rất kiên định. “Nhưng ngoài anh ấy ra mình không thể yêu ai khác. Bạn nói xem mình nên làm gì?”


Kết thúc câu nói, hai người trực diện nhìn nhau, cuối cùng Bối Lâm tức tối khoanh chặt tay chân, không thèm lên tiếng nữa.
“Được!” Dì Lan dứt khoát nói. “Vậy trước hết con phải kể rõ chuyện của cô Tường Vân kia với Minh Hy. Nếu không thì đừng nhìn mặt dì nữa.”


Thời gian nặng nề trôi qua, Gia Ái vẫn không trả lời, chỉ hơi cúi đầu nhìn vào một nơi vô định, cô đang suy nghĩ gì những người kia đều rất muốn biết. Thêm một lát nữa thì Gia Ái chậm rãi nói:
“Dì Lan! Dì đối với con rất quan trọng. Vậy nên con mong dì đừng ép buộc con.”


“Dì chỉ đang nghĩ cho con thôi Ái…”
“Phải! Bởi vì dì yêu thương con. Con cũng vậy, cũng muốn bảo vệ người mà mình yêu thương. Con sẽ không để anh Hy phải chịu tổn thương như ba con. Một người là đủ quá rồi.”
“Có rất nhiều cách khác mà! Con…” Dì Lan bực tức nói.


“Cách gì?” Gia Ái cắt ngang. “Nếu thật sự có cách ba con có cần khổ sở bấy nhiêu năm không? Con có cần phải lớn lên như một đứa trẻ mồ côi không? Con hỏi dì, từ ngày người phụ nữ đó bỏ đi, dì có từng nghe ba gọi tên con không?... Chưa bao giờ!” Giọng cô vỡ òa. “Ông ấy ngay cả giới thiệu con với người khác cũng chỉ gọi con là ‘con gái tôi’. Bởi vì gia đình này chẳng còn chút hạnh phúc nào nữa. Con thường cười rất nhiều, không phải vì con vui. Mà vì con sợ… con sợ nếu không tỏ ra thân thiện mọi người sẽ không thích con. Như vậy con sẽ lại cô đơn một mình.”


Gia Ái ngừng lại, nuốt hết những giọt nước mắt muốn trào ra vào lòng.
“Con sẽ không thay đổi quyết định. Không phải con không biết đây là ngõ cụt, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, con đều chấp nhận được. Nếu có ngày con không chịu đựng nổi, con tự biết phải làm gì.”


Cô xoay người đi lên lầu, bỏ lại tiếng nức nở và ánh mắt thương cảm của những người kia. Dì Lan nhìn dáng lưng cô mà nước mắt rơi liên tục, bà cứ nghĩ mình hiểu rõ cô, nghĩ mình có thể bù đắp cho cô. Đến lúc này bà mới biết, tâm tư đứa con gái này sâu sắc hơn bà tưởng rất nhiều.


--------------------------------------------------


Trong phòng lúc này không khí sặc mùi sát khí, cả nhà Ngô Minh Thành ai nấy đều mang bộ mặt khó chịu. Thông tin về cuộc hôn nhân của Minh Hy đã khiến mọi thứ họ tính toán bị đổ vỡ, đây vốn là chuyện họ không thể nào ngờ tới. Mọi thứ càng trở nên khó chấp nhận hơn khi giờ đây ông nội vui mừng đến mức tuyên bố thẳng thừng rằng Minh Hy đúng là đứa cháu hiểu chuyện và ông quyết định để hắn lên làm tổng giám đốc của Trung Dương.


“Con thật không hiểu nổi cô gái đó!” Ngô Minh Thành nói. “Con cứ nghĩ sau chuyện của Tường Vân cô ta phải nhận ra hắn là loại người gì rồi chứ. Đã biết rõ hắn ta không yêu mình mà vẫn muốn lấy.”


“Chúng ta đã quá chủ quan rồi. Đáng lẽ không nên dừng tay quá sớm. Bây giờ con bé đó đã là chủ tịch của An Vĩnh, chúng ta muốn đánh bại nhà bà lớn sẽ càng khó khăn hơn.” Cha Minh Thành nheo mắt lại, giọng nói ông đầy vẻ bực dọc.
Mẹ anh tán đồng:


“Phải. Mẹ cứ nghĩ con giao thứ đó cho thằng Hy thì nó sẽ xem Gia Ái là kẻ thù. Ai ngờ nó bỗng nhiên lại quay ra đối xử tốt với cô ta.”


“Nhưng mà… con vẫn cảm thấy chúng ta chưa thất bại.” Ngô Minh Thành nói với nụ cười nham hiểm. “Chỉ cần chúng ta chờ đến lúc bọn họ ly hôn là được, sớm thôi.”






Truyện liên quan