Chương 33
Ta không biết mình phát sốt mấy ngày, có lúc thanh tĩnh có lúc hồ đồ. Chờ ta chân chính từ trên long sàng bò dậy, Nga Hoàng cao hứng niệm Phật, nói ta đã tỉnh liền chạy về phía Phượng Triêu Văn gọi “Bệ hạ”, ta hồ đồ nhìn chằm chằm Phượng Triêu Văn gọi “Cha”. Bệ hạ vào triều “Quân chủ”, hạ triều “Cha”, toàn bộ gầy một vòng, bận rộn thật đáng thương.
Ta ôm lấy đầu mình đang dần tỉnh táo, chuyện này đúng là không ra thể thống gì.
Thời điểm hắn hạ triều ta đã ngồi ở trên bàn ăn cơm, trên bàn bày mười mấy loại món ăn, nhiều loại món ăn nóng, ăn nhẹ. Nga Hoàng ở một bên khuyên ta: “Cô nương chậm một chút... Cô nương chậm một chút... Sao giống như đói bụng mấy chục ngày vậy?”
Ta nuốt xuống bánh mi mao trong miệng, lại uống một hớp sữa đặc, quay đầu lại trừng nàng một cái: “Không phải là đói bụng chừng mấy ngày sao?” Ánh mắt liếc thấy thân ảnh Phượng Triêu Văn ngây ngốc đứng ở cửa điện, giơ lên nửa miếng bánh mi mao còn thừa lại trong tay khẽ cười kêu hắn: “Bệ hạ mới vừa hạ triều sao? Có muốn tới đây ăn chút hay không? Bánh mi mao hôm nay ăn thật ngon a.”
Lúc này hắn mới hồi hồn, xoải bước đi tới, ngồi ở đối diện ta, ánh mắt đảo qua món ăn trên bàn cái, mắt phượng chuyển cau lại, trừng mắt liếc Nga Hoàng: “Cô nương vừa mới khoẻ, sao lại cho ăn những thứ dầu mỡ? Còn không dẹp hết bưng ít đồ ăn nhẹ tới đây?”
Ta trơ mắt nhìn từng món giò thuỷ tinh, bánh hấp nhân thịt bò lá sen mình tự gọi bị dẹp khỏi bàn, đảo mắt trên bàn liền trống không.
Nga Hoàng hành lễ, “Nô tỳ lập tức đi ngự thiện phòng ngó chừng, làm chút đồ ăn nhẹ tới đây cho cô nương.” Vừa nói thật nhanh lui về đến cửa điện, nháy mắt chạy không thấy bóng dáng.
Ta nhìn xuống mặt bàn trống trơn, trông mong nhìn hắn: “Bệ hạ đây là chê ta ăn nhiều sao?”
Hắn ngồi gần như vậy, nhìn kỹ, vành mắt cũng xanh, trong ánh mắt thanh minh xưa giờ hiện đầy tơ máu, Nga Hoàng nói không giả, hắn quả nhiên gầy một vòng.
Ta nghĩ, Phượng Triêu Văn có lẽ là quan tâm ta.
Hắn nhíu nhíu mày, vẻ nhu hoà đậm trong ánh mắt: “Kết luận mạch chứng đó khi mới vào cung dọn dẹp Thái Y Viện, Thạch Thanh tìm được ở tường kép trong ngăn kéo bàn, vốn là vô ý, nhưng vật được giấu cơ mật như thế, tất nhiên là quan trọng, vì vậy liền lấy ra cho ta xem, lúc ấy ta lưu lại...” Thần sắc hắn dòm ta, tựa hồ do dự có muốn tiếp tục nói hay không.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, ngồi thẳng, bất động như núi, nhưng cơ trên mặt thật kỳ dị không bị ta khống chế, khẽ cười yếu ớt, ta nghe đến thanh âm ôn nhu thật thấp của mình vang lên ở bên tai: “Bệ hạ cứ nói không sao!”
Hắn vươn tay, khẽ sờ mặt ta: “Tiểu Dật, nếu ngươi muốn khóc, đại khái có thể khóc lên, Thạch Thanh nói ngươi đây là bên trong dồn nén uất ức, chưa phát tiết, nên mới sốt...”
Ta cố chấp nhìn theo hắn, cảm giác mấy miếng vừa ăn giống như chì nặng nề rơi xuống dạ dày, vẫn rơi xuống, quả nhiên thức ăn dầu mỡ không thể ăn nhiều.
Lắc đầu một cái, ta ra hiệu hắn tiếp tục nói.
Hắn nói: “Sau lại hỏi tiểu lại trông nom kho thuốc của Thái Y Viện, nghe nói cái bàn đó là chỗ ngồi của một vị Trương thái y khi còn sống... Hơn nữa, vị thái y này từ trước đến giờ luôn được Thái hậu nương nương tin cậy...”
Ta ch.ết lặng nhìn chằm chằm mặt Phượng Triêu Văn, quả nhiên ý tưởng lúc đầu của ta có mấy phần đạo lý, cả đời Thái hậu thích nhất làm chuyện như vậy, cha ta chẳng qua là làm nhiếp chính vương mấy ngày, liền gặp độc thủ của bà ta... Người kia một lòng duy trì cơ nghiệp Đại Trần, biết rõ Tiểu Hoàng ở trước mặt cục diện chính trị gió mây bồng bềnh rất khó bảo vệ giang sơn Đại Trần, vẫn phí hết tâm tư đi phụ tá, không nghĩ tới... Không nghĩ tới cuối cùng rơi vào kết cục như thế...
Mặt Phượng Triêu Văn dán chặt tới đây, ta nghe đến hắn ở bên tai ta kêu to: “Tiểu Dật... Tiểu Dật... Mau buông tay... Chớ cắn mình...” Giống như có một “ta” khác từ trên nhìn xuống, lạnh lùng nhìn hắn tay bận chân loạn kéo tay ta, bóp quai hàm ta... Tất cả cách ta thật là xa...
Giống như hồn phách của ta đã ở bên ngoài cơ thể, nhìn thân thể của mình căng cứng thành một cây cung, tay nắm thật chặt, hàm răng cắn chặt môi dưới, bắp thịt toàn thân cũng cứng đờ, Điền Bỉnh Thanh chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng: “Sao thế này?” Giúp đỡ Phượng Triêu Văn đẩy ra từng ngón tay siết thật chặt của ta, một đôi tay đã mang máu chảy đầm đìa... Hắn móc cái khăn màu vàng từ trong ngực ra nhét vào trong miệng ta, lớn tiếng hướng ra phía ngoài kêu: “Người đâu, nhanh đi gọi Thạch Thanh tới...”
Viện xử đại nhân một đường chạy như bay đến, râu ria run rẩy nắm cổ tay ta nặng nề đập trên mặt ta, véo nhân trung kêu to: “Mau mau tỉnh lại...”
Bên tai ta có thể rõ ràng nghe được Phượng Triêu Văn nói: “Thạch đại nhân, vô dụng, nàng đã sớm mất đi cảm giác đau. Có lẽ là ban đầu lúc tiền triều nhiếp chính vương ch.ết, bị kinh sợ, trong lòng nàng phẫn uất, cho là mình tức ch.ết cha ruột, hơn nữa nhiếp chính vương chỉ có một nữ, sủng ái vô cùng, cha con tình thâm...”
Ta còn nghe được viện xử đại nhân kéo lỗ tai của ta dùng sức gọi bên tai ta: “An tiểu Dật, đồ nhi, cha ngươi không phải là ngươi tức ch.ết, là Thái hậu tiền triều hại ch.ết, mau mau tỉnh lại báo thù cho hắn...”
Tim kích động, phun ra một ngụm máu, phun lên mặt Phượng Triêu Văn, ta nhìn chăm chú, sắc mặt hắn thật vui mừng: “Tỉnh, tỉnh...” Không để ý máu đầy mặt và đầu mình, ôm chặt ta vào trong lồng ngực.
Thần hồn trở về cơ thể.
Thạch đại nhân nắm cổ tay ta xem mạch, ta trấn định chậm chạp tránh ra khỏi: “Ta không sao, chẳng qua là mệt mỏi, muốn nghỉ một chút.”
Phượng Triêu Văn hướng hắn lắc đầu, hắn và Điền Bỉnh Thanh lui xuống, Phượng Triêu Văn đỡ ta đứng lên: “Trẫm cùng nghỉ với ngươi nhé?”
Ta đẩy hắn: “Tránh ra, trên người ngươi toàn mùi máu, khó ngửi ch.ết.”
“Vậy ta đỡ nàng lên giường.” Hoàng đế bệ hạ nhỏ giọng khẩn cầu.
Ta nhìn hắn một cái, mắt phượng của hắn cong cong, giấu khẩn trương và lo lắng vô cùng vào sâu, nhưng là ta có thể nhìn thấy mình nho nhỏ ở trong mắt của hắn, dưới môi có một hàng dấu răng thấm máu thật sâu, chẳng biết tại sao, ta nói không ra một câu cự tuyệt, bị hắn đỡ qua, nằm vật xuống ở trên giường rồng.
Hắn thay ta đắp chăn, lại rón rén xuống giường, ta nghe đến tiếng nước chảy, không lâu lắm, trong tay hắn cầm khau, lau lau một chút xíu ở trên mặt ta, đến chỗ đôi môi, nói thật nhỏ: “Có thể có chút đau, kiên nhẫn một chút.”
Ta mới rõ ràng nghe được hắn nói ta mất đi cảm giác đau, hắn rõ ràng biết chuyện này, những lời này cũng thật dư thừa. Con ngươi ta nhìn chằm chằm hắn, cảm giác được vị êm ái trên môi, ánh mắt hắn nhìn ta cực kỳ khổ sở, hoàn toàn không giống Phượng Triêu Văn mà ta từng ta biết, hoàng đế bệ hạ lộ thương tâm ra ngoài như vậy, là ta trước đây chưa từng thấy.
Hắn cẩn thận thay ta lau lau tay mặt, lúc này mới xuống giường đi rửa mặt.
Trước khi hắn trở lại, ta đã chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trong mộng một mảnh hoang vu, ta cô độc đi thẳng đi thẳng, không biết từ đâu tới, không biết muốn đi đâu, thiên địa mênh mang, thế giới mông muội...
Khi tỉnh lại bên ngoài trời sáng choang, hơi chuyển động một cái cổ cũng cảm giác cứng ngắc khó chịu, sau lưng dán chặt một lồng ngực nóng bỏng, tháng sáu tháng bảy, dù bốn góc điện có đặt khối băng, ta cũng ra mồ hôi đầy đầu đầy mặt.
Ta xoay người, thấy một đôi mắt phượng mang theo tia máu, nhìn mặt trời bên ngoài một chút, tự giễu cười một tiếng: “Bệ hạ, ngài mang bộ dáng này, giống như thế tử Ích Vương trước khi về nông thôn. Mặt trời đã cao lên, từ nay quân vương không tảo triều, có phải muốn ta cũng gánh tiếng xấu một yêu cơ hoạ nước hay không?”
Hắn siết chặt mặt ta, thần sắc trấn định như thường: “Cười đích thực xấu xí, khóc cho trẫm nhìn một chút.”
Ta nhìn hắn chằm chằm: “Bệ hạ ngài đây là yêu thích gì? Có muốn ta triệu tập cung nhân và tất cả đám nương nương tới Trọng Hoa điện khóc cho bệ hạ nhìn hay không, bệ hạ nhìn vị nương nương nào khóc làm động lòng người, cũng sẽ thưởng bảo bối cho?!”
Hắn ra vẻ suy nghĩ nhìn ta, cúi đầu xuống cắn chóp mũi ta: “Ngươi khóc hay không? Khẩu dụ của trẫm dám bất tuân? Còn không mau khóc cho trẫm xem?”
Ta khẽ dựa vào ngực hắn, thân thể dùng sức cọ lên người hắn: “Thảo dân chính là kháng chỉ, vậy ngài chém ta đi, chém đi!”
Hoàng đế bệ hạ cười lớn từ trên long sàng nhảy xuống: “Sáng sớm ngươi đã vô lại! Ngươi chờ cho ta!”
Phượng Triêu Văn là một người cố chấp, hắn nói chờ, ta ăn đồ ăn sáng xong chờ tới chờ đi, lại chờ đến tin tức xuất cung. Điền Bỉnh Thanh một đường chạy vào, mặt mày hớn hở: “Cô nương, bệ hạ nói hôm nay dẫn người ra cung đi giải sầu, bảo người mau chuẩn bị một chút.”
Ta đứng lên nhìn vòng quanh Trọng Hoa điện, theo bản năng tìm chút vàng bạc, không có chuẩn bị gì khác.
Điền Bỉnh Thanh thấy ta dùng sức lay cái hộp đồ trang sức đeo tay trước bàn trang điểm, mím môi vui mừng: “Cô nương, đồ trong hộp này quá đắt. Người đổi món y phục mộc mạc không gây chú ý đi.”
Nga Hoàng đi vào thay ta tìm một bộ áo ngắn quần dài màu trắng, lấy xuống toàn bộ đồ trang sức vàng trên đầu và tay ta, đổi trâm hoa nhỏ màu bạc, ta khen nàng tỉ mỉ, xuất cung vẫn đừng nên phô trương quá.
Hôm nay Phượng Triêu Văn cũng chỉ đổi một thân áo dài tơ lụa màu xanh nhạt, thay đổi bộ dáng lộng lẫy thường ngày, giống với sĩ tử nhà ai đi thi. Xe ngựa một đường chạy ra cửa cung, ta vén rèm nhìn, thở một hơi thật dài, vào cung mấy tháng, hôm nay cuối cùng có thể hít thở bình thường.
Điền Bỉnh Thanh và phu xe ngồi ở càng xe, cười nói: “Hôm nay nhờ phúc của cô nương, nô tài cũng rất lâu chưa từng xuất cung nữa.”
Ta vừa vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, vừa đáp: “Cái này gọi là có phúc cùng hưởng, gặp nạn tự ngươi chịu!”
Phượng Triêu Văn véo mặt ta, “Khóc cho trẫm nhìn một chút.” Ta trừng hắn một cái, hắn ra hiệu ta nhìn lòng bàn tay của hắn, chậm rãi đưa ra một thứ màu đỏ rực đặc biệt trong lòng bàn tay, ta nhìn chăm chú, nhất thời ngây dại, đưa tay chộp lấy, không thể tin đặt ở trước mắt ra sức nhìn.
Không sai! Đây chính là con cá gỗ cha ta tự tay làm cho ta, vòng vàng nhỏ trong miệng cá mặc dù chưa từng phai màu, nhưng song cá kết xiêu xiêu vẹo vẹo cha tự tay đan, bởi vì quá lâu, sợi dây màu đỏ đã nhìn cũ rất nhiều.
Ta cầm con cá gỗ này, tầm mắt cũng có chút mơ hồ, cảm kích ngẩng đầu nhìn Phượng Triêu Văn: “Con cá gỗ này... Cá gỗ nhỏ cha tự tay làm, sao ở chỗ của ngài? Ta vẫn cho là mất ở Hoàng Hà cốc.”
Hắn vuốt ve mặt ta, “Ban đầu thời điểm trị thương cho ngươi rối ren, ta thay ngươi nhặt lại. Sau đó đã quên. Ngoan, khóc cho trẫm nhìn một chút.”
Ta chứa chan nước mắt, đem cá gỗ nhỏ áp vào tim, lại hướng hắn rực rỡ cười một tiếng: “Ngài nhất định là cố ý không trả cho ta, thật nhỏ mọn!”
Hắn gật đầu liên tục: “Đúng, ta chính là ham vật của ngươi.”
Nếu không phải buồng xe hẹp hòi, ta thật muốn đá hắn một cước.
Hắn quý là vua của một nước, vật gì tốt chưa từng thấy qua, lại nói lời như thế.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, giống như chưa từng biết hắn, không biết sau lưng những tâm tư hắn dùng hết này, rốt cuộc có cái gì? Cho đến nghe được Điền Bỉnh Thanh kêu một tiếng: “Bệ hạ, cô nương, tới rồi.”
Ta vén rèm nhìn lên, đột nhiên ngây người.
Giống như ngày hôm qua ta còn cười hì hì ra ngoài đi chơi tết thanh minh, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo cỡi ngựa từ ngỏ hẻm này trở về, vỗ vỗ cửa, cánh cửa mở rộng, một thanh âm nóng nảy kèm theo một cây then cửa thẳng tắp bay ra...
“Nghiệt tử, ngươi còn biết trở lại à?”
Tim như bị đao cắt.
Ta vội vàng hạ màn xe xuống, “Hồi cung đi.”
Phượng Triêu Văn duỗi cánh tay, vững vàng ôm ta, “Nếu đến, liền thuận tiện về nhà nhìn một chút đi.”
Cả người ta cũng dúm lại run run, trong lòng ôm sợ hãi khó có thể ức chế, quá khứ xa xôi giấu sau cánh cửa đóng chặt này, không mở cửa, ta liền ở bên trong cười vui ca hát, trải qua cuộc sống sung sướng có cha che chở, mặt mày tươi tỉnh, chưa từng trải qua trần gian gian nan vất vả.
Không mở cửa, cha của ta, sống ở trong viện này, tay cầm then cửa, giấu mặt sau cửa lớn...
Phượng Triêu Văn ôm ta sãi bước đi về phía trước, mỗi một bước đi ta càng run rẩy, sợ hãi vô cùng bao phủ ta, ta hét lên một tiếng, giãy dụa kịch liệt trong ngực hắn, dùng sức đá hắn, dùng sức đạp hắn, đem toàn bộ tình cảm bi thương tuyệt vọng đối với thế giới này phát tiết đến trên người hắn.
Hắn vươn hai cánh tay, dụ dỗ ta: “Tiểu Dật ngoan... Tiểu Dật ngoan, chúng ta liền đi vào nhìn một cái, đi tế bái một lần...”
Ta hận hắn! Ta hận cái thế giới này!
Ta thét lên, hận không được ôm chặt hai cánh tay không muốn nhìn thấy cảnh vật trước mắt, hắn duỗi cánh tay tới ôm ta, bị ta vừa đá vừa đạp, nhưng hắn rốt cuộc túm lấy ta, ôm chặt ta đi đập cửa, ta đem trọn thân thể vùi vào trong ngực hắn run run, thê lương khóc lớn, trong cửa truyền đến thanh âm quen thuộc: “Ai ngoài đó?”
Cửa sơn đỏ vang lên két một tiếng, đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, ta thấy Đồng bá già nua tóc bạc trắng trước mặt, Phượng Triêu Văn cười nói: “Đồng bá, ta mang tiểu Dật về nhà tế bái lão gia.”
Ta càng khóc lớn hơn.
Tựa như, hôm nay cha vừa mất đi.