Chương 73
Tức Âm được đỡ lên xe ngựa, Hà Tích Kim đứng dưới xe, từ biệt Tạ Hồng Trần.
Tạ Hồng Trần nhìn ba mẹ con trong xe, như đang suy nghĩ. Hắn nghi ngờ trong lòng song không lộ ra mặt.
—— nhà họ Tức có tác phong thế nào, đám người thôn Tiên Trà không biết, nhưng Tạ Hồng Trần lại quá rõ ràng.
Lão gia tử họ Tức sẽ không nhận Tức Âm về đâu, thậm chí cũng sẽ không gửi nhờ bất kì kẻ nào giúp đỡ Tức Âm.
Khuất Man Anh thì thôi, song trong lời Hà Tích Kim lại mơ hồ lộ ý ấy.
Ông ta ám chỉ với mọi người, là nhà họ Tức nhờ ông đến đây xử lý chuyện này. Ông ta đang nói dối, vì sao chứ?
Với Hà Tích Kim ghét ác như cừu, xem như không tìm ra mặt mày tên cướp, ông ta cũng sẽ không dễ dàng cứ thế rời đi.
Tạ Hồng Trần thầm sinh nghi, quay lại Ngọc Hồ Tiên Tông bắt đầu xem xét Mắt Thấu Sự đời.
Từ Như Ý Kiếm tông đến Thôn Tiên Trà, hình ảnh của mấy Mắt Thấu Sự đời được chắp vá.
Dù không nhìn thấy nơi khác, song có thể rõ, cô bé Hoàng Nhưỡng đã đi đến Như Ý Kiếm tông. Sau đó vợ chồng Hà chưởng môn ngồi xe ngựa, dẫn theo cô bé chạy tới Thôn Tiên Trà.
Xe ngựa kia dĩ nhiên không phải là xe ngựa, tính tốc độ loại xe này, hẳn là họ đã sớm tới Thôn Tiên Trà.
Trong thời gian một đêm ấy, bọn Hà chưởng môn đi đâu?
tr.a đến đây, Tạ Hồng Trần đã rất nghi ngờ.
Nhưng Hà Tích Kim không phải người cố tình gây sự, ông ấy cũng không đến mức vì một chút tiền tài mà hãm hại Hoàng Thự.
Như vậy phải chăng vấn đề xuất hiện ở chính người Hoàng Thự?
Lão ta phạm vào trọng tội khiến Hà Tích Kim nổi giận, lại không tiện công khai ra?
Tạ Hồng Trần không bất ngờ, chuyện như thế hắn đã gặp quá nhiều.
Hắn sai người nghiêm túc điều tr.a Hoàng Thự, thật sự khui ra rất nhiều chuyện thối nát ô uế của tên này.
Tạ Hồng Trần chau mày, từng tờ từng tờ lật xem.
Hai ngày sau, Ngọc Hồ Tiên Tông bố trí ở thôn Tiên Trà một con Mắt Thấu Sự đời, lấy lý do án chưa giải quyết, đem chuyện kẻ cướp gây thương tích cho người cứ thế gác lại.
Như Ý Kiếm tông.
Xe ngựa ổn định dừng lại, Hà Tích Kim xuống xe trước.
Khuất Man Anh vịn Tức Âm, xuống theo. Hoàng Nhưỡng vừa nhô đầu nhỏ ra, Hà Tích Kim đã chìa ra một chân. Hoàng Nhưỡng không rõ cho lắm, Hà Tích Kim chỉ chỉ chân mình, ra hiệu nàng đạp lên.
Giẫm lên chân ngài hả?
Hoàng Nhưỡng do dự đạp lên, bàn chân kia của Hà Tích Kim vững như sống núi.
Ông vừa nhấc chân nhẹ nhàng, đã đưa Hoàng Nhưỡng từ xe ngựa đáp xuống đất.
Hoàng Nhưỡng mãi lâu mới phản ứng được —— ổng đang chọc cho mình vui!
Nàng hi hi cười, sau lưng Hoàng Quân xuống xe, rút khăn, tiến lên lau bụi trên chân Hà Tích Kim.
—— vừa rồi Hoàng Nhưỡng đạp lên, còn để lại dấu giày.
Hà Tích Kim sửng sốt, nhưng thấy nàng im lặng kiệm lời, lại là một cô nương mười tám, không tiện chọc cười.
Ông nói: “Về, về về về nhà.”
Hoàng Quân dắt tay Hoàng Nhưỡng, im lặng theo sau hai vợ chồng, cùng bước vào Như Ý Kiếm tông.
Như Ý Kiếm tông, so với nhà họ Hoàng thôn Tiên Trà, tất nhiên là một trên trời một dưới đất.
Nhà họ Hoàng tường đất ngói xám nho nhỏ, ở thôn Tiên Trà đã được xem là phú hộ. Nhưng ở Như Ý Kiếm tông, cửa son tường cao, ngói lưu ly, rui mái vẽ thiếp vàng. Dọc theo bậc thang đi vào trong môn, bắt gặp vô số môn đệ tử đang trên sân tập võ.
Bên trong ấy nhà cửa liên miên, nhìn không thấy điểm cuối.
Bàn tay Hoàng Quân nắm Hoàng Nhưỡng siết thật chặt —— nàng có phần khẩn trương.
Hoàng Nhưỡng dĩ nhiên lơ là, nàng cũng xem như mấy đời làm người, cái gì cũng từng thấy.
“Mấy đứa, theo dì cả nào.” Khuất Man Anh Chiêu gọi, Hoàng Quân liền lôi Hoàng Nhưỡng đi gấp mấy bước, sợ mất dấu.
Khuất Man Anh dẫn các nàng tìm một viện tử yên tĩnh chút, nói: “Ở Như Ý Kiếm tông nhiều đệ tử, khó tránh khỏi ầm ĩ. Em Tức Âm tạm ở đây trước, chờ thân thể em khá hơn, chúng ta ra ngoài chọn chỗ náo nhiệt, thêm chút nhân khí.”
Tức Âm im lặng cả một đường, đến lúc này, thần sắc cũng rất hoảng hốt.
Bà ở nhà họ Hoàng như phát điên, ra khỏi đó, lại lặng im không nói.
Tức Âm rất lo lắng, nói: “Em nghỉ ngơi trước, ta dẫn hai đứa đi chung quanh một lát.” Tức Âm không gật đầu, cũng không phản đối. Thế là Khuất Man Anh dắt Hoàng Quân, Hoàng Nhưỡng đi ra.
Bà là người rất cẩn thận, sợ sau khi bà đi, Tức Âm lại lên cơn điên.
Hai chị em lại bị ăn đánh.
Bà dắt Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng ra khỏi phòng, nói: “Đi, dì đưa mấy đứa sang gặp ca ca và đệ đệ.”
Ba người đi tới một viện tử khác, gặp hai cậu con trai, một cậu lớn đọc sách dưới tàng cây, cậu bé thì đang luyện kiếm.
Khuất Man Anh chỉ vào cậu đọc sách, nói: “Đây là Hà Tuý con lớn của dì, còn đây Hà Đạm. Hai đứa lại đây, chào tỷ tỷ và muội muội nào.”
Bốn người chào nhau, Hoàng Quân lộ vẻ rất câu nệ. Chỉ có Hoàng Nhưỡng còn hoạt bát chút.
Khuất Man Anh nói: “Tuý Nhi năm nay hai mươi bốn, là đại ca. Quân Nhi mười tám, sắp thứ hai. Đạm Nhi chín tuổi, làm anh ba. Bé Nhưỡng nhỏ nhất, tám tuổi. Các ngươi phải chăm nom em thật tốt, không được khi dễ em, biết chưa?”
Hà Túy Hà Đạm cùng đáp.
Khuất Man Anh rất hài lòng: “Đi đi đi, dẫn em gái dạo một vòng Tông môn đi. Lát nhớ về ăn cơm. Mẹ còn phải mời y cho mẹ mấy đứa.”
Thế là Hà Tuý Hà Đạm đưa Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng làm quen toàn bộ Như Ý Kiếm tông.
Hoàng Quân ở nhà họ Hoàng cũng có mấy ông anh trai, vì thật sự không để lại tí ấn tượng tốt gì, lúc này nàng đặc biệt rụt rè.
Hà Tuý cũng đã nhìn ra, cậu dẫn hai chị em ra trước tông môn tìm mấy con thú nhỏ trong sơn cốc.
Hoàng Quân nhìn thấy bên đầm nước có mấy bạn cún đang uống nước, nàng không khỏi ồ lên một tiếng.
Hà Túy nói: “Đây là chỗ Như Ý Kiếm tông nhận nuôi mấy bé thú, mèo chó đều có. Em có chơi với chúng cũng không cắn người.”
Quả nhiên, con gái đều ưa thích mấy loại này.
Hoàng Quân chạy xuống thung lũng, vì đệ tử trong môn thường xuyên cho ăn, nên đám sóc hoang, chó hoang, cún con tất cả đều vây quanh.
Hà Đạm cũng chạy xuống cùng chơi, tiện bề giới thiệu tên và lai lịch mỗi một bé thú.
Mấy đứa nhỏ nhanh chóng làm quen.
Khuất Man Anh là người làm việc nhanh như sấm chớp, bà nhanh chóng tìm thầy thuốc trị bệnh cho Tức Âm.
Nhưng thật ra bệnh Tức Âm mấy năm qua, là tâm bệnh.
Tâm bệnh khó lành, cũng chỉ có thể uống thuốc từ từ, nhận càng nhiều niềm an ủi.
Khuất Man Anh cũng không ngoài dự kiến —— vốn ý định ban đầu của bà cũng là để Tức Âm tĩnh dưỡng cho tốt.
Dù sao chỉ cần rời ổ hổ sói nhà họ Hoàng kia, kiểu gì cũng sẽ sống tốt hơn.
Buổi chiều, Hoàng Nhưỡng ôm một con thỏ trắng, cùng Hoàng Quân, Hà Tuý, Hà Đạm quay về.
Con thỏ trắng lớn mắt đỏ hồng, nằm trong ngực nàng rất ngoan, thi thoảng khảy tai.
Bốn người vừa đến cửa, đã thấy khách tới nhà.
Như Ý Kiếm tông thường xuyên có khách đến, vốn chẳng lạ. Ấy nhưng người hôm nay đến, hiển nhiên rất không bình thường.
“Là Tạ Thủ tọa!” Hà Đạm rất kích động, ngay cả Hà Tuý cũng không khỏi bước nhanh chân. Cả đám đi lên, Hà Túy đi đầu hành lễ.
Tạ Thủ tọa.
Tạ Hồng Trần.
Hắn và Hà Tích Kim trò chuyện vui vẻ, quả nhiên đầy kiên nhẫn, cũng không chê tật miệng của Hà Tích Kim.
Thấy Hà Tuý Hà Đạm, hắn cũng gật đầu cười nói: “Hai vị công tử nhà Hà Chưởng môn, thật sự là dáng vẻ đường đường, anh vĩ bất phàm.”
“Thủ, thủ thủ tọa quá quá quá khen!” Hà chưởng môn bình thường rất khiêm tốn.
Tạ Hồng Trần dời mắt sang Hoàng Quân Hoàng Nhưỡng.
Ánh mắt hắn nhã nhặn, song Hoàng Quân vẫn không nhịn được lùi về một bước. Tạ Hồng Trần biết nàng rụt rè, ôn hòa hỏi: “Đây là hai chị em họ Hoàng?”
Hà Tích Kim nói: “Đúng đúng, đúng vậy. Con, con con nít hơi sợ sợ người lạ.” Ông cười nói, “Tạ Tạ thủ thủ thủ tọa qua, qua, qua lại nhiều, quen, quen, quen biết biết là được.”
Hoàng Quân hơi đưa mắt nhìn Hà Tích Kim, ở nhà họ Hoàng trước đây, nếu có khách tới, các nàng thất thần vậy thì Hoàng Thự nhất định sẽ đánh chửi lên đầu. Chê các nàng làm mất mặt.
Còn bây giờ, Hà Tích Kim lại bảo khách qua lại nhiều hơn.
“Hà chưởng môn nói đúng.” Tạ Hồng Trần cũng không thấy lạ, hắn nói: “Lần này bổn tọa vội vàng đến cũng không chuẩn bị gì. Chút đồ chơi nho nhỏ, hy vọng mấy đứa cần dùng.”
Dứt lời, hắn móc ra ít điển tịch, chia ra giao tới tay bốn đứa bé.
Dĩ nhiên Hà Tuý Hà Đạm kích động tạ ơn, Hoàng Nhưỡng ôm thỏ trắng lớn, dẫn Hoàng Quân, nhẹ nhàng thi lễ với hắn.
“Nhưỡng… tạ ơn Thủ tọa.” Nàng nhận điển tịch Tạ Hồng Trần đưa tới, nhẹ cúi đầu, mỉm cười nói.
Cuộc đời luân hồi, tình cũ không còn lại tẹo nào, thù cũ tự nhiên cũng hóa thành bụi mù.
Tạ Hồng Trần gật gù, hắn luôn cảm thấy Hoàng Nhưỡng rất quen. Nhưng một cô bé nhỏ, quen thế nào được?
Hắn thu hồi ánh mắt, nói: “Hai chị em ngươi là hậu duệ tộc tức nhưỡng. Hy vọng có thể tiếp tục gầy dưỡng giống tốt, đừng hoang phế mới phải.”
“Tạ thủ tọa dạy bảo, chúng tôi ghi nhớ.” Hoàng Nhưỡng lại hành lễ với hắn, dáng vẻ con nít ra vẻ người lớn, nhìn thật là khả ái chân thuần.
Hà Tích Kim nhìn thấy Hoàng Quân khẩn trương, nên nói: “Xuống, lui xuống chơi đi.”
Hà Túy bèn dẫn các em đi chỗ khác.
Tạ Hồng Trần đưa mắt dõi theo mấy người hồi lâu mới thu hồi.
Chuyện của Hoàng Thự, Hà Tích Kim không nhắc tới, thế là hắn cũng không hỏi.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau bỏ qua việc này.
Quả nhiên, người nhà họ Tức nghe được chuyện Hoàng Thự, cũng biết Tức Âm được Khuất Man Anh đón đi.
Nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề phản ứng gì.
Dẫu sao Tức Âm cũng là con gái họ Tức, chuyện bà rời nhà họ Hoàng dĩ nhiên Tiên môn cũng có lời đồn. Có điều người nhà họ Tức cũng không hỏi đến. Nhà họ Tức cực kỳ trọng thể diện, xảy ra chuyện như thế, e là còn ước gì đứa con gái này ch.ết luôn mới phải. Tự nhiên không có khả năng hỏi đến.
Trái lại một vài người bạn xưa kia của Tức Âm kín đáo sai người gửi rất nhiều thứ tới. Đây không phải chuyện sáng sủa gì, cũng không ai tiện ra mặt. Cũng không hề qua lại, chỉ chờ tin đồn lắng lại, danh tiếng qua đi.
Ba mẹ con ở lại Như Ý Tiên tông, nhưng hiển nhiên đây không phải kế lâu dài.
Điển tịch Tạ Hồng Trần tặng cho chị em Hoàng Nhưỡng chính là quyển pháp về gầy giống. Hoàng Nhưỡng mượn chuyện, bám lấy Khuất Man Anh nhờ hỗ trợ thuê ruộng.
Khuất Man Anh không chịu nổi cơn mè nheo của Hoàng Nhưỡng, cũng thấy nàng tính tình trẻ con. Bà theo ý Hoàng Nhưỡng, xẻ một mảnh đất thuộc Như Ý Kiếm tông cho nàng.
Vốn cũng chỉ con trẻ vọc vui, bà không nghĩ Hoàng Nhưỡng thật sự có thể làm gì.
—— chỉ một đứa bé bà còn không giúp được, thì còn làm được gì?
Còn Hoàng Quân lại không thích gầy giống, nàng thường xuyên nhìn chư đệ tử luyện kiếm xem tập trận.
Khuất Man Anh bắt gặp, liền vô tình hay cố ý dạy nàng mấy chiêu.
Hoàng Quân làm việc kỹ lưỡng, luyện một bộ kiếm pháp thế mà cũng ra dáng.
Khuất Man Anh thấy vui trong lòng, dứt khoát thu nàng làm đệ tử.
—— không nói luyện thành cao thủ tuyệt thế gì, con trẻ có chút chuyện để làm luôn là chuyện tốt.
Hoàng Nhưỡng bận rộn trên mảnh đất, mà đất đai cũng không cô phụ nàng.
Hôm ấy, Hà Tích Kim tự tay xào hạt dẻ ngào đường cho mọi người. Hoàng Nhưỡng, Hoàng Quân vây quanh Khuất Man Anh, Hà Túy, Hà Đạm ngồi bên Hà Tích Kim, người một nhà làm ấm trà ngon, vừa ăn hạt dẻ, vừa nói chuyện phiếm.
Tức Âm không đến.
Trên thực tế, từ lúc đến ở Như Ý Kiếm tông, bà không ra ngoài.
Cũng may bà cũng không đánh người chửi người, chỉ ngồi ngẩn người.
Hoàng Quân mải mê lột hạt dẻ cho cả đám, Hoàng Nhưỡng vừa ăn vừa níu tay áo Hà Tích Kim, nói: “Dượng ơi, con muốn ủy thác ngài một chuyện.”
“Ủy, ủy, ủy thác?” Hà Tích Kim nghe được bật cười, “Nói nói nói thử thử, nghe, nghe, nghe xem xem.”
Khuất Man Anh rót trà cho Hoàng Nhưỡng: “Uống miếng nước, đừng nghẹn.”
Hoàng Nhưỡng nghiêm túc nói: “Đúng ạ, con muốn ngài giúp con bán một ít hạt giống.”
“Hả, hả?” Hà Tích Kim gật đầu, nói: “Hạt hạt hạt giống của bé Nhưỡng Nhưỡng nhà nhà nhà chúng ta, thế, thế thế thì, chắc chắc, chắc chắn phải được giá giá giá rồi!”
Bọn Khuất Man Anh nghe vậy bật cười, Hoàng Nhưỡng lại nghiêm túc gật đầu: “Nhất định phải bán giá cao ạ!”
Cứ tưởng nàng chỉ nói đùa, ai ngờ nàng lại cực kì nghiêm túc.
“Đây là giống lúa mì, bốn mùa đều trồng được. Dượng ơi, giúp con bán chúng đi.” Hoàng Nhưỡng đưa hạt giống cho Hà Tích Kim, hạt giống không nhiều, vì mảnh đất của nàng còn nhỏ.
Hà Tích Kim nhận túi hạt giống, gật đầu nói: “Được!”
Dù đã nhận lời Hoàng Nhưỡng, nhưng Hà Tích Kim rất rõ, hạt giống này không dễ bán.
Mấy thứ như hạt giống, liên quan đến thu hoạch sang năm. Giống không tên không tuổi, ai mà dám mua?
Nhưng Hà Tích Kim không phải thứ người lớn tùy ý chà đạp tâm huyết trẻ con. Hoàng Nhưỡng tuổi còn nhỏ, lại gốc gác Thổ yêu. Cô bé tình nguyện gầy dưỡng giống tốt, vốn là chuyện tạo phúc cho dân.
Hà Tích Kim thậm chí còn thấy, nên cho nàng đi Viện Gầy giống của triều đình học.
Bây giờ triều đình rất cần giống tốt, bọn họ tự xây Viện Gầy giống, cũng thu nạp học sinh từ bên ngoài.
Đương nhiên, hiệu quả rất thấp.
Gầy giống sư có Thổ yêu thiên phú xịn xò nhất, mà phần lớn thổ yêu đều có bậc cha chú truyền thừa.
Ai mà đi triều đình học nghệ?
Mà ngoài thổ yêu, những người khác muốn gầy giống, hiệu quả giảm đi phần lớn.
Hà chưởng môn xách theo túi hạt giống, ngẫm nghĩ mãi, bèn sai tá điền trong Tông môn đem gieo mớ hạt giống này.
Tông môn to cỡ Như Ý Kiếm tông cũng không thể toàn bộ dựa vào tiền học đệ tử giao nộp mà sống.
Bọn họ không chỉ có đất riêng mình, còn có cung cấp kiếm chiêu, phù hộ thân, kiếm pháp cho người phàm tục tu tập khoẻ người vân vân.
Tăng thu giảm chi, tiên môn cũng không thể ngoại lệ.
Hà chưởng môn dùng túi tiền nhỏ của riêng mình thanh toán cho hạt giống của Hoàng Nhưỡng.
Ông cho rằng đã đưa nhiều lắm rồi, Hoàng Nhưỡng còn chưa hài lòng lắm, bảo lần sau ông không thể tùy tiện bán đổ bán tháo thế.
Hà chưởng môn cười khổ —— cứ tiếp tục thế thì tiền để dành của mình có khi nào không đủ xài không?
Qua chừng ba bốn tháng, Hà chưởng môn đã quên béng chuyện này.
Chợt có tá điền báo cho ông, giống lúa mì lần trước trên đường chín tới.
Hà chưởng môn rất xem trọng tâm huyết con trẻ, mặc kệ tốt xấu, ông quyết định tự mình đi xem.
Sau đó, Hà chưởng môn đứng trước mảnh ruộng, ngây người.
“Này này này là… túi giống lúa lúa mì mì mì nho, nho nhỏ hôm trước?” Ông hỏi.
“Bẩm chưởng môn, chính nó.” Tá điền đáp đầy nơm nớp lo sợ, “Đều do tiểu nhân cả. Tiểu nhân nghĩ giống lúa mì này không quá nhiều, bèn không dặn dò bón phân theo gầy giống sư ghi trên túi! Xin chưởng môn trị tội!”
Tá điền kia tiếc biết vậy chẳng làm, hộ dân như bọn hắn sống ch.ết bằng nghề nông, rất yêu quý giống tốt.
Hắn đầy đau lòng.
Hà chưởng môn đứng một bên, cả người kinh hoàng.
Dù ông không có nghề nông, nhưng cũng không phải người không phân biệt được ngũ cốc, Cây lúa mì này tuy thấp bé, nhưng cọng lúa rất mẩy. Hà Tích Kim liếc mắt đã nhìn ra, giống này tuyệt không thua kém mấy thứ giống đắt đỏ trên thị trường!
Mà tá điền lại nói, không bón phân theo gầy giống sư dặn.
Đối với rất nhiều loại giống tốt mà nói, đây là tối kỵ.
Nói cách khác, nếu bón phân theo chuẩn xác, vậy thì sản lượng giống lúa mì này…
Hà Tích Kim thầm kinh hãi: “Ngươi, ngươi, ngươi hỏng, hỏng hỏng việc rồi!”
Ông khiển trách tá điền kia một câu, vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Hoàng Nhưỡng không có nhà, thế là Hà Tích Kim chạy ra bờ ruộng tìm cô bé.
Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng ngồi bên bờ ruộng, hai tay chống cằm đang gà gật.
Mà mảnh ruộng kia, lúa mì vàng óng đong đưa theo gió, dáng vẻ đắc ý bội thu.
Hà Tích Kim xoa một cọng lúa, hạt lúa vàng óng chắc mẩy, nắm trong tay trĩu nặng, như ngọc như châu.
Đúng là thứ tốt.
“Nhưỡng, ơi!” Hà chưởng môn gọi Hoàng Nhưỡng dậy.
Hoàng Nhưỡng còn buồn ngủ, thấy ông, bèn đứng dậy: “Dượng ạ!”
Hà chưởng môn dắt nàng, nói: “Dượng, dượng dượng đưa đưa đưa con đi đi viện, viện, gầy giống học, học, học chịu chịu chịu không?”
“Viện Gầy giống ạ?” Hoàng Nhưỡng vì thích ông, đến cả tật nói lắp của ông cũng không chê bôi. Thi thoảng nàng rất thích hầu chuyện với Hà Tích Kim. Nàng nói: “Đó là chỗ nào ạ, con không đi.”
Hà Tích Kim nói: “Là, là chỗ chỗ triều, triều đình, quan quan quan học.”
“Triều đình?!” Hoàng Nhưỡng sáng mắt, níu tay áo Hà Tích Kim hỏi: “Là ở kinh thành sao ạ?”
“Không không không không ở…Thượng, Thượng Kinh…” Hà Tích Kim nói.
Hoàng Nhưỡng thất vọng: “Vậy con không đi.”
Hà Tích Kim lại bổ sung nửa câu sau: “thì, thì, thì còn có thể, ở ở đâu nữa?”
“…” Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, mặt đầy u oán: “Dượng à lần sau người nói chuyện có thể đừng thở mạnh được không?”
Hà Tích Kim cười ha hả, Hoàng Nhưỡng lúc này mới níu chặt ông, nói: “Con muốn đi! Dượng với dì đưa con đi, được không ạ?”
“Được, được được!” Hà chưởng môn được cô cháu gái tài hoa hơn người, tất nhiên là cưng không hết.
Việc này nên sớm không nên muộn, ông vừa thương lượng Khuất Man Anh xong liền quyết định đưa Hoàng Nhưỡng đi Thượng Kinh.
Triều đình quan học, không chỉ dạy học đại nho, còn có cánh đồng lớn cấp cho thử nghiệm.
Đây đối với “cô nhóc tóc hoe không kiến thức” như Hoàng Nhưỡng đúng là bài vỡ lòng tốt nhất. Nếu nàng còn ở nhà họ Hoàng thì còn có người chỉ dẫn. Giờ ra ngoài, cũng chỉ có thể dựa vào học đường.
Hà Tích Kim Khuất Man Anh không chần chừ nữa, hai vợ chồng đưa Hoàng Nhưỡng, thẳng tiến Thượng Kinh.
Hoàng Nhưỡng vô cùng nhảy cẫng trong lòng, tất nhiên không phải là vì Viện Gầy giống Quan học gì.
—— Thượng Kinh, là nơi, luôn gắn chặt với máu thịt Đệ Nhất Thu.
Nàng nhắm mắt, đến cả tiếng xe ngựa chạy cũng cảm thấy êm tai dễ nghe.
Xa giá Như Ý Kiếm tông dĩ nhiên là chạy nhanh.
Toán người nhanh chóng chạy vào thành Thượng Kinh. Hoàng Nhưỡng ngắm nghía hai bên cả một đường, nhưng cảnh tượng bây giờ, thật ra rất khác cảnh Đệ Nhất Thu mang nàng dạo phố trong hiện thực.
Mặc dù Thượng Kinh phồn hoa, cũng đông người ở. Nhưng so với Tiên môn lại lộ một vẻ như lạc hậu phàm tục.
Nơi đây rất khó gặp người tiên môn, thi thoảng ven đường rao bán một vài pháp bảo, cũng kém đến không đáng nhắc tới.
Xem ra, triều đình bấy giờ đúng là thực lực suy yếu, không thể sánh cùng Tiên môn.
Cho đến khi xa giá vào trong thành, người hơi ít hơn, nhưng nhà cửa lầu các lại tinh xảo hơn.
Khuất Man Anh sờ đầu Hoàng Nhưỡng, nói: “Con đã đến đây rồi, phải học cho giỏi. Không được mạnh miệng với thầy, biết chưa?” Bà vừa dứt câu, lại chuyển giọng, “Nhưng mà, nếu con bị khi dễ, phải báo cho dì dượng. Không được tự yên lặng chịu đựng đó.”
Đến cả Hoàng Nhưỡng còn nghe được sự không nỡ trong lời bà.
Trong nháy mắt đó, nàng có thứ cảm giác như được cha mẹ đưa đi học vậy.
Xe ngựa dừng ở cửa sân gầy giống, Khuất Man Anh ôm Hoàng Nhưỡng xuống xe.
Hà Tích Kim dẫn các nàng vào. Với thân phận của ông đích thân ra mặt, Viện Gầy giống đương nhiên đầy coi trọng. Tông Tử Côi Viện giám tự mình dẫn cả nhà vào thư phòng, nhiệt tình đối đãi.
Nhưng biết Hà Tích Kim mang một đứa bé nhỏ vậy đến xin học, Tông Tử Côi vẫn không nhịn được nhíu mày.
—— bấy giờ Hoàng Nhưỡng còn chưa tròn chín tuổi, lại là thổ yêu, e rằng còn khai trí trễ hơn người thường chút.
Tông Tử Côi đầy khó xử.
Khuất Man Anh tự nhiên nhìn ra, nhưng đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm: “Tông Viện Giám, trong cung có người đến. Là đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu.”
Tông Tử Côi nghe xong, càng nhíu chặt mày hơn, nói: “Mời vào.”
Không lâu sau, tiếng bước chân nho nhỏ của cung nữ từ bên ngoài nhanh chóng vào thư phòng.
“Tông Viện Giám.” Cô thưa gửi với Viện Giám xong liền quay sang Khuất Man Anh, cười nhẹ nhàng nói: “Chào Hà chưởng môn, Hà phu nhân.”
Khuất Man Anh gật đầu, cười hỏi: “Đã lâu không gặp nương nương nhà cô, ngài ấy vẫn khoẻ chứ?”
Cung nữ nói: “Được Hà phu nhân chiếu cố, cách đây không lâu, nương nương có hỉ được một hoàng tử. Trong cung trên dưới đều bận rộn ăn mừng. Trùng hợp ngài và Hà chưởng môn đại giá quang lâm, nương nương bèn lệnh nô tỳ đến đây hỏi một tiếng. Không biết tiểu điện hạ có thể có may mắn mời hai vị đến dự, uống tiệc đầy tháng hay chăng?”
“Hiển nhiên rồi.” Khuất Man Anh nói, “là vinh hạnh chúng ta.”
Cung nữ nghe xong bèn trình thiếp mời, sau đó mừng khấp khởi rời đi.
Tông Tử Côi xem xét, biết dù thế nào cũng không bác bỏ thể diện vợ chồng Hà Tích Kim được
Ông đành nói: “Hà chưởng môn và phu nhân từ xa xôi giao cháu bé đến tận tay lão phu, dĩ nhiên cũng là tin tưởng lão phu. Đứa nhỏ này, lão phu nhất định sẽ dốc hết sức lực dạy bảo, không phụ nhờ vả.”
Hà Tích Kim Khuất Man Anh dĩ nhiên cảm tạ một tràng.
Thật ra ý của hoàng hậu ai cũng biết, không cần chọc thủng.
Nàng đặc biệt phái cung nữ tới ngay lúc này, dụng ý đã không thể rõ hơn được nữa.
Khuất Man Anh vốn không nỡ xa Hoàng Nhưỡng, cũng ở kinh thành thêm mấy ngày.
Đợi đến hôm ấy, tiệc đầy tháng tiểu điện hạ.
Hà Tích Kim, Khuất Man Anh đánh một chiếc khoá trường mệnh, dẫn Hoàng Nhưỡng cùng đi dự tiệc.
Thật ra đó cũng không phải chuyện đại hỉ gì cả.
Đương kim bệ hạ con đông, một tiểu Hoàng tử, không đáng khắp chốn mừng vui.
Nhưng đương kim hoàng hậu chỉ có mỗi một con trai, nên lần này mới tổ chức lớn.
Tiệc mừng Tiểu điện hạ đầy tháng, tất cả quan viên triều đình trình diện toàn bộ.
Hoàng Nhưỡng theo Khuất Man Anh, mặc kệ cả, kiếm món ngon, chuẩn bị no căng.
Hoàng cung bấy giờ cũng có chút khác biệt với ngoài đời thực.
Hoàng Nhưỡng tò mò dò xét xung quanh — chả biết hoàng tử Sư Vấn Ngư sinh đến thứ mấy rồi.
Lúc nào mới đến phiên Đệ Nhất Thu.
Nàng thở dài, nhấp một ngụm trà chuẩn bị nuốt một mồm bánh ngọt trong miệng.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng: “Bát Thập Lục điện hạ thật là đầy phúc tướng, càng nhìn càng cực kỳ đáng yêu.”
“Phụt ——” Hoàng Nhưỡng phun hết một miệng đầy là trà ra đất.
… Mấy cũng không ngờ, ta đã uống trà đầy tháng của phu quân mình.