Chương 42: Bạch Lang Thôn
Tên đệ tử kia hoảng hốt nhìn đầu lâu của đồng bạn mình rớt xuống lăn đến chân hắn. Đôi chân như nhũn ra ngồi phịch xuống đất, bên kia Trần Duyên coi như không có gì xãy ra vẫn dạo bước bình thản đi tới căn lều.
Bước vào trong, trước mắt hắn là một trung niên thấp bé vẻ ngoài vô hại mỉm cười. Trần Duyên bước tới trước chấp tay nói.
-Trần Duyên bái kiến Bạch Nhiên sư huynh.
-Ha ha ha Trần Duyên sư đệ không cần phải khách sáo như vậy, dù sao chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn mà.
Bạch Nhiên ha hả cuời phất tay nói.
Biết tính cách ngày thường vô âu vô lo của vị sư huynh này Trần Duyên cũng không nhiều lời vào thẳng vấn đề.
-Không biết sư huynh không chấn giữ Dạ Thành mà lại phải đích thân tới nơi này không phải dùng dao mỗ trâu giết gà sao?
-Sư đệ quả thật không hề thay đổi tính tình vẫn trực tiếp như vậy, việc ta tới đây chính là lệnh của sư phụ ban ra. Còn Dạ Thành đã được một vị sư huynh khác thay ta chấn giữ.
Lời nói của Bạch Nhiên tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Trần Duyên kinh nghi:
-Nơi này thì có chuyện gì mà khiến đích thân sư phụ yêu cầu một người bận rộn như sư huynh chứ?
Hắn lắc đầu cười khổ.
-Sư đệ lại trêu chọc ta nữa rồi, ngồi ru rú ở cái thành kia khiến toàn thân ta muốn mọc rêu lên đây, vừa nhận được lệnh sư phụ ta liền hưng phấn rời khỏi không hề lưu luyến khoảng khắc nào.
-Có điều mới tới đây có lẽ sư đệ chưa biết chuyện gì xảy ra, khi vừa tới đây mỗi đêm đều có rất nhiều đệ tử mất tích, con số đó đã tăng lên hơn 100 người.
Nói tới đây hắn cũng chú ý vẻ mặt của Trần Duyên.
-Sư huynh tới đây không phải là để khám phá việc này chứ?
Trần Duyên dò hỏi.
-Đệ nghĩ ta sẽ sao?
Thấy điệu cười của hắn cũng đủ hiểu, Bạch Nhiên tới đây vốn để chấn an chúng đệ tử chưa hề có ý định ra tay.
-Nếu sư đệ tới đây ta cũng yên lòng, việc này đành phải làm phiền sư đệ rồi.
-Sư huynh quá lời, ta làm sao có đủ bản lĩnh chứ.
Trần Duyên thoái thác, hắn ghét nhất là mang thêm những việc phiền phức bên người.
-Sư đệ quá khiêm tốn rồi, việc sư đệ một mình đi lại trong Ma Kiếm Lâm này đã là việc không dễ dàng gì. Với lại ở Dạ Thành không phải đệ còn nợ ta sao?
Nghe tới đây Trần Duyên nghi vấn rồi đành cười khổ, thì ra việc hắn giết người ở Dạ Thành không qua mắt được vị sư huynh này. Lúc đầu Trần Duyên cũng thấy lạ, rõ ràng hắn đã phạm phải điều cấm kị nhất Dạ Thành nhưng lại không bị chúng đệ tử truy đuổi.
Bất đắc dĩ Trần Duyên đành phải nhận lời. Cáo từ đi ra hắn dạo quanh khu vực các đệ tử dừng chân, các túp lều cố ý dựng sát men theo một con đường lớn thông thoáng (kiểu như nhà mặt tiền ấy) di chuyển rất thuận lợi. Còn có đài cao quan sát luôn có đệ tử túc trực xung quanh luôn có từng tốp đệ tử tuần tr.a có thể nói nghiêm cẩn khó xâm nhập.
Muốn qua mắt được những đệ tử này chỉ có thể là tồn tại có thực lực ngang bằng với tu sĩ Trúc Cơ kì. Nhưng nếu tồn tại như vậy xuất hiện thì rất khó qua mắt được Bạch Nhiên với lại chúng cũng khinh thường mấy trò lén lút này, cứ việc xông tới là được.
Hắn phát hiện ra các đệ tử mất tích do lều trại đều nằm khá xa trung tâm và hoang vu nếu có sự việc xảy ra thì rất khó phát hiện. Đi nhiều vòng nhưng cũng không tìm ra thêm được manh mối nào, hết cách đành phải thu lại ý nghĩ chỉ cần một ngày liền tìm ra nguyên nhân.
Trần Duyên phóng người về phía rừng rậm trực chỉ Bạch Lang Thôn mà đi, theo lời các đệ tử xung quanh thì nơi đó giờ đây đã trở thành một tổ kiến đúng theo nghĩa đen. Một đàn Hắc Thiết Nghĩ khổng lồ số lượng ngàn vạn làm tổ lớn 5 dặm quanh đó làm bọn hắn không còn cách nào khác phải dựng lều trại cách đó trăm dặm.
Hắc Thiết Nghĩ linh trùng cấp 1 Đinh đẵng thường sống bầy đàn số lượng cực lớn da dày thịt béo thực lực khá cao nhưng trí lực lại rất thấp. Vừa nhớ lại thông tin của chúng từ Yêu Thú Giám hắn đứng trên cây cổ thụ to lớn nhìn xuống mà da đầu tê rần.
Trước mắt Trần Duyên là từng hàng đen nhánh những con Hắc Thiết Nghĩ nối đuôi nhau di chuyển khắp nơi. Những con có chiếc đầu to lớn cứ đi lại xung quanh như đang tuần tra.
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt Trần Duyên đã hiểu tại sao hơn 2 tháng nay chúng đệ tử bất động không tiến công. Đừng nói là 5000 dù có một vạn đệ tử dù có thắng cũng là tử thương vô số.
Nhưng điều khiến Trần Duyên đau đầu là chỉ có một lối duy nhất đi vào khiến hắn rất khó xâm nhập. Trong lúc Trần Duyên đang đau đầu suy nghĩ thì Chu lão xuất hiện cầm lấy khúc cây gần đó đánh mạnh vào đầu hắn quát.
-Thật uổng công ta chân truyền thần thông cho tiểu tử ngươi, đúng là tức ch.ết lão phu mà.
-Thần thông ta truyền thụ ngươi quên rồi sao? Còn không mau lập khế ước khống chế để chúng dẫn ngươi đi vào trong.
Lúc này Trần Duyên bừng tỉnh không ngờ hắn lại quên điều quan trọng nhất quay người cười xoà ngượng ngùng.
-Hừ nếu chuyện đơn giản như vậy mà ngươi không giải quyết được thì cứ việc ở trong đó làm phân bón luôn đi.
Nói rồi Chu lão bực dọc rời đi.
-Bây giờ số lượng Hắc Thiết Nghĩ còn rất đông đúc nếu ra tay chắc chắn sẽ bị phát hiện, cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ phù hợp.
Hắn như lão tăng tọa thiền, trên cây nhìn xuống cố gắng quan sát bầy kiến đông nghịt bên dưới. Cuối cùng điều Trần Duyên chờ đợi đã tới mặt trời dần xuống núi màu vàng buồn bã bắt đầu bao trùm cánh rừng, từng con Hắc Thiết Nghĩ bắt đầu quay về tổ.
Khác với lúc nãy chúng ồ ạt chạy về có vẻ như rất sợ bóng tối nuốt chửng, không bỏ qua cơ hội Trần Duyên bắt đầu nhắm tới những con chậm chân ở phía sau.
Trần Duyên tự thân phóng tới sử dụng tay trần tóm lấy cổ đè con kiến to bằng nửa người trưởng thành xuống đất. Hắc Thiết Nghĩ hoảng loạn lục chi giãy giụa làm bụi mù bay khắp nơi, nó cố gắng rít lên báo hiệu cho những con kiến gần đó nhưng cổ họng đã bị bàn tay cứng như thép nguội của Trần Duyên xiết chặt.
Nữa canh giờ trôi qua Hắc Thiết Nghĩ đã dần kiệt sức cả người buông lỏng nhưng Trần Duyên không dám xem thường, thời gian vừa qua hắn đã tận mắt chứng kiến sức sống của các loài linh trùng kinh khủng đến mức nào. Ngay khi Trần Duyên vừa buông một tay để bắt quyết thì Hắc Thiết Nghĩ liền động đậy dữ dội.
Hắn làm sao để cho con kiến đen này được như ý, cánh tay siết chặt hơn tay còn lại nhanh chóng bắt quyết. Ấn quyết hình côn trùng nhập vào đầu Hắc Thiết Nghĩ, nữa canh giờ sau Trần Duyên mới chậm rãi thả tay. Nhận thấy Hắc Thiết Nghĩ đã hoàn toàn thần phục Trần Duyên ra lệnh nó quay về tổ.
-Bước thứ nhất xem như đã hoàn thành, không ngờ chỉ thuần phục một con linh trùng Đinh đẳng đã làm mất nhiều thời gian tới mức này.
Trần Duyên phóng lên ngọn cây gần đó tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, khi vừa thấy được một con Hắc Thiết Nghĩ bị bỏ lại phía sau hắn liền vọt tới. Lần này Trần Duyên cũng siết cổ nhưng lại làm cho nó ngất đi chứ không thuần phục.
Khi bóng đêm đã bao quanh Trần Duyên thay một bộ hành phục màu đen có vẻ giống thích khách mắt nhìn hướng Hắc Thiết Nghĩ kia bàn tay liền đâm xuyên qua thân thể làm chất lỏng từ con kiến bám lên người hắn.
Sau khi kiểm tr.a thật kĩ xung quanh Trần Duyên thong dong đi tới hang động. Trước cửa hang chỉ còn một vài con kiến có chiếc đầu to lớn chịu trách nhiệm canh phòng. Lại gần Trần Duyên chống hai tay xuống bắt trước dáng đi của Hắc Thiết Nghĩ tiến đến chổ Hắc Thiết Nghĩ lính canh. Ban ngày hắn đã quan sát rất kĩ, những con kiến này nhận ra nhau bằng mùi nên mới nãy ra ý tưởng mạo hiểm này.
Phát hiện có gì đó tiến lại gần Hắc Thiết Nghĩ lính canh liền báo động, ngay lập tức hơn trăm con lao tới bao vây lấy kẻ khả nghi kia. Đứng giữa vòng vây của hàng trăm cặp hàm khổng lồ bản thân không thể nào thư giản được, mặc dù chúng chỉ là linh trùng Đinh đẵng nhưng chỉ nói riêng về thực lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với Hắc Thiết Nghĩ hắn thuần phục lúc nãy. Nếu như bị phát hiện, nguyên vẹn thoát ra khỏi đây là chuyện không thể nào.
Sau một hồi hết ngắm nghía lại ngửi ngửi trăm con Hắc Thiết Nghĩ lính canh rốt cuộc cũng thả Trần Duyên đi qua. Thở phào nhẹ nhõm hắn đi thẳng vào hang.
Trước mắt Trần Duyên là một cảnh tượng nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không thể nào tin nổi, cái gì là Hắc Thiết Nghĩ là linh trùng chỉ hoặc động vào buổi sáng, ban đêm quay trở về hang nghỉ ngơi. Hắc Thiết Nghĩ là linh trùng có linh trí thấp, tất cả Trần Duyên muốn làm bây giờ là tìm bằng được cái tên ghi chép quyển sách kia hung hăng đánh cho hắn một trận.