Chương 6
Tôi tốt nghiệp thuận lợi , chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Dọn ra khỏi ký túc xá đại học, chuyển sang khu dành cho nghiên cứu sinh. Vinh An nhập ngũ, tôi ở cùng phòng với một cậu nghiên cứu sinh khoa Cơ khí. “Hình như tôi đã gặp cậu rồi.” Đây là câu đầu tiên cậu bạn cùng phòng mới nói với tôi.
Lưu Vỹ Đình chắc là lên năm tư rồi, còn Liễu Vỹ Đình có nụ cười ngọt ngào thì chẳng rõ tung tích. Nhưng vào lễ tốt nghiệp, lúc các sinh viên tốt nghiệp đi một vòng quanh trường, tôi đã từng nhìn thấy Liễu Vỹ Đình. Cô ấy mặc áo cử nhân, bị một quả bóng nước ném trúng vai, tóc và quần áo đều ướt sũng. Cô ấy thì lại cười rinh rích, nụ cười vẫn ngọt ngào như vậy. Rồi mắt tôi bỗng nhoà đi. Không phải vì cảm thương đến rơi lệ, mà là trong lúc đang ngây ra nhìn cô ấy, cũng bị bóng nước ném trúng vào mặt.
Không thể ở bên Lưu Vỹ Đình là một chuyện đáng tiếc, hơn nữa tôi có cảm giác áy náy rất sâu sắc với cô ấy. Tôi cũng không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào, chỉ hy vọng thời gian có thể xoá mờ đi ký ức của nhau. Nhưng điều này dường như rất khó, ít nhất là đối với tôi, rất khó có thể quên được cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy. Tuy cái liếc mắt ấy rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng tôi nó lại vô cùng rõ rệt.
Phần lớn thời gian tôi đều ở trong phòng nghiên cứu, về phòng ngủ thường chỉ để tắm rửa và ngủ. Bạn cùng phòng hình như cũng vậy, nên cơ hội chúng tôi gặp nhau hay nói chuyện rất ít. Khi nào gặp nhau, thường cũng nói dăm ba câu. Cậu ta thường nói: “Hình như tôi đã từng gặp cậu.” Đây gần như đã trở thành câu cửa miệng của cậu ta.
Học kỳ mới bắt đầu được một tháng, có thi đấu bóng giải liên khoa, đủ các loại bóng. Đàn em khoá dưới tìm tôi đi đánh bóng bàn, bởi vì hồi đại học tôi đã từng tham gia thi đấu bóng bàn liên khoa. Thi đấu chia bảy điểm, năm đơn hai đôi, đội nào giành được bốn điểm trước là thắng. Tối hôm thi đấu tôi mặc một chiếc quần soóc, cầm vợt, đi từ ký túc tới nhà thi đấu. Trận đầu đấu với khoa Điện cơ, tôi đánh ván thứ nhất, thắng, khoa tôi cũng giành được bốn điểm trước. Trận thứ hai đấu với khoa Quản trị doanh nghiệp, ba ván đầu chúng tôi thắng hai thua một, đến phiên tôi đánh ván thứ tư.
“Ván thứ tư đánh đơn, Thái Trí Uyên khoa Thuỷ Lợi, Liễu Vỹ Đình khoa Quản trị doanh nghiệp.”
Trọng tài vừa dứt lời, tôi giật mình, vợt trong tay suýt rơi. Đang nghi ngờ mình có nghe nhầm không, tôi thấy Liễu Vỹ Đình cầm vợt đi tới trước bàn bóng. Không ngờ gặp lại cô gái có nụ cười ngọt ngào – Liễu Vỹ Đình, lại là trong tình cảnh này.
Cô ấy đến trước bàn bóng, có lẽ là trừ sinh viên khoa Quản trị ra, tất cả mọi người đều thấy ngạc nhiên. Tuy không có quy định nữ sinh không được tham dự, nhưng từ trước tới giờ đều là nam sinh tham gia, đột nhiên xuất hiện một cô gái, đến trọng tài cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ấy thậm chí còn đi tới trước mặt trọng tài, nhìn danh sách trong tay ông ấy, rồi lại nhìn tôi một cái.
Tuy tôi rất hoang mang, nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, trận đấu bắt đầu rồi.
Đây là một trận thi đấu nghiêng hẳn về một bên. Ý tôi không phải là nội dung thi đấu, mà là tất cả mọi người đều cổ vũ cho cô ấy, bao gồm cả bọn khoá dưới khoa tôi. Cô ấy đánh cũng không tồi, nhưng so với trình độ thông thường của giải liên khoa, vẫn còn kém một bậc. Cộng thêm cô ấy là con gái, vì thế tôi chỉ chặn bóng chứ không tạt bóng, cắt bóng hay giết bóng. Thỉnh thoảng không cẩn thận thuận tay quật một cú, bọn khoá dưới bèn gào lên: “Anh! Anh có nhân tính không vậy hả?”. Tôi chỉ cần được một điểm, cả nhà thi đấu bốn phía e hèm; nhưng cô ấy được một điểm, thì tiếng hò reo vang lên như sấm. Tôi thắng liền hai séc, giành được điểm thứ tư. Khi kết thúc trận đấu, theo lệ thường hai bên phải bắt tay để tỏ ra phong độ. Khi tôi bắt tay cô ấy, cô ấy để lộ nụ cười. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, tôi nghĩ tôi đã đỏ mặt rồi.
Lúc ván thứ năm sắp bắt đầu, Liễu Vỹ Đình vội vã chạy ra khỏi nhà thi đấu, tôi cảm thấy rất mất mát. Nhớ lại lúc lên lớp, cũng nhớ lại bóng dáng cô ấy, nụ cười ngọt ngào của cô ấy; sau đó nhớ tới bức thư tình kia, nhớ tới Lưu Vỹ Đình, nhớ tới những lúc ở bên với cô ấy, cùng với ánh mắt cuối cùng của cô ấy. Bỗng cậu em khoá dưới vỗ vai tôi, hưng phấn nói: “Anh, chúng ta thắng rồi, vào nhóm tám đội mạnh rồi!”
Tuy được vào nhóm tám đội mạnh, nhưng tôi chẳng hề thấy vui. Nhóm tám đội mạnh tối mai mới thi đấu, vì thế tôi thu dọn vợt, chuẩn bị rời khỏi nhà thi đấu.
“Anh ơi, xin lỗi đã làm phiền. Có thể đợi một lát nữa hãy đi không?” Có hai cậu con trai chặn trước mặt tôi, nói năng rất khách sáo, không tỏ vẻ muốn gây sự.
“Các cậu là FBI à?” Tôi nói.
“Hả?”
“Không có gì, tôi xem nhiều phim quá ấy mà.” Tôi nói. “Có chuyện gì sao?”
“Có người nhờ bọn em giữ anh lại, người ta sẽ ra ngay bây giờ, xin anh đợi một lát.”
Chỉ đợi chừng hai phút, liền thấy Liễu Vỹ Đình chạy tới. Đầu tiên cô ấy nói cảm ơn với hai cậu con trai kia, rồi nói với tôi:
“Xin lỗi, bắt bạn phải đợi lâu.”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ ngây ra nhìn cô ấy, đầu óc trống rỗng.
“Ở đây hơi ồn, chúng ta ra ngoài nói, được không?” Cô ấy cười cười.
Tôi định thần lại, tiếng binh binh của quả bóng đập trên bàn bóng lúc này mới dội vào tai.