Chương 42
Khi những tiếng ve từ cái cây ngoài cửa sổ vọng vào, tôi biết mùa hè đã đến.
Hồi trước ở tầng dưới, chưa từng nghe thấy tiếng ve ở nơi này;
Không ngờ chuyển lên tầng trên, tiếng ve trên cái cây ngoài cửa sổ lại rõ rệt như vậy.
Khi nghe thấy tiếng ve đầu tiên, ngoài kinh ngạc, tôi lại đột nhiên nhớ tới Lưu Vỹ Đình.
Nhớ tới sau buổi học cuối cùng của môn “Tâm lý học tính cách”, tôi vội chạy ra khỏi giảng đường, bắt gặp cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy.
Khi đó cảm thấy cả thế giới như trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng ve trên cây.
Thời tiết ngày càng nóng, ve càng ngày càng nhiều, hơn nữa càng kêu càng to.
Sinh viên nghèo không có tiền lắp máy lạnh trong phòng, đành mở cửa sổ sát đất hóng gió tự nhiên.
Vừa tới buổi chiều, chỉ cần con ve đầu tiên kêu một tiếng đầu tiên, tất cả lũ ve đều không chịu kém cỏi mà kêu lên, như đang thi xem sức con nào nhiều hơn, tiếng con nào to hơn.
Vì thế trong phòng giống như có một dàn nhạc giao hưởng nhỏ đang ra sức biểu diễn, nhưng chẳng theo giai điệu nào.
Tôi thường tức giận hướng ra cửa sổ hét lớn: “Bọn mày nhất định phải không thuần thục như vậy sao?”
Nhưng lũ ve chẳng thèm quan tâm, vẫn cứ mỗi con một điệu. Xem ra mùa hè này còn rất dài.
Tôi cũng dần hiểu Lý San Lam thêm một chút.
Biết được cô ấy ngoài đi làm buổi đêm ở Búp bê Trung Quốc, thỉnh thoảng lại đến Đài Bắc bán hàng ra, cũng làm thêm ở một siêu thị lớn mở cửa 24/24h.
Biết được điều này là vì có lần cô ấy cho tôi lon nước hoa quả đã quá hạn của siêu thị.
“Mới quá hạn có hai ngày thôi.” Cô ấy nói.
“Uống vào không ch.ết chứ?” Tôi nói.
“Cùng lắm là trọng thương, muốn ch.ết đâu có dễ?” Cô ấy nói.
Tôi thấy câu này nghe quen quen, sau mới nhớ ra đó là lời thoại trong phim Châu Tinh Trì.
Vì thế tôi đoán có lẽ cô ấy thích xem phim Châu Tinh Trì.
Mùa hè này cũng đặc biệt oi bức, lúc Vinh An đến chỗ tôi thường nóng tới mức kêu ầm ĩ.
“Xem ra phải kể một câu chuyện cười lạnh để giảm độ nóng mới được.” Cậu ấy nói.
“Mình không muốn nghe.”
“Cậu thử đoán xem,” Cậu ta chẳng thèm để ý đến tôi, tiếp tục nói: “Sủi cảo là nam hay là nữ?”
“Mình không muốn đoán.”
“Sủi cảo là nam.” Cậu ta nói, “Bởi vì sủi cảo có bao quy đầu( ).
Nói xong cậu ta cười ha hả, càng cười càng quá khích, cười đến khàn cả giọng.
Buổi tối mùa hè ở trong nhà chịu không nổi, tôi và Vinh An thường ra ngoài chơi.
Đương nhiên nơi thường tới nhất vẫn là Yum.
Tiểu Vân luôn pha một bình nước ô mai cho chúng tôi uống, chua chua ngọt ngọt, giải khát rất sảng khoái.
Có hôm buổi tối Tiểu Vân rán một đĩa gà rán mời chúng tôi ăn, tôi ăn một miếng xong gãi gãi vết thương bên khoé miệng.
“Miệng anh bị sao vậy?” Tiểu Vân hỏi.
“Hai hôm nay thức đêm, chắc là bị nhiệt.” Tôi nói.
Tiểu Vân lập tức đem đĩa gà rán đang để giữa tôi và Vinh An chuyển đến trước mặt Vinh An, sau đó nói:
“Vậy anh phải ăn đồ mát một chút, ăn ít thịt thôi.”
Tôi kháng nghị: “Em có thấy hổ thức đêm xong lại chuyển sang ăn chay bao giờ chưa?”
Không ngờ câu chuyện bắt đầu từ hổ, nói quanh nói co một hồi lại nói đến Lưu Vỹ Đình.
Tiểu Vân rất tò mò về Lưu Vỹ Đình, tôi kể ngắn gọn chuyện trước đây, nhưng Vinh An lại nhớ rõ từng tí một.
“Đều tại anh không tốt.” Vinh An nói, “Nếu như lúc đầu anh tr.a ra tên của Liễu Vỹ Đình thì tốt rồi.”
“Không liên quan đến cậu.” Tôi nói.
“Nhưng mà…”
“Đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời Vinh An, “là tại tớ không đủ thẳng thắn, lẽ ra ngay từ đầu tớ nên nói với cô ấy là thư bị gửi nhầm.”
Tôi tự cho rằng mình thiện ý lựa chọn che giấu, lại không biết rằng như vậy tổn thương lại càng lớn.
Bởi vì Lưu Vỹ Đình có lẽ sẽ cảm thấy cái sai của tôi là thương hại cô ấy.
Cô ấy là người chọn hổ, sao có thể chịu đựng được sự thương hại này?
Thậm chí cô ấy sẽ thấy đó là sỉ nhục.
Nhớ tới cuộc nói chuyện với Liễu Vỹ Đình ở quán kem, không khỏi thở dài nói:
“Nếu tớ là người chọn dê thì tốt rồi.”
“Điều này làm tôi nhớ tới một câu chuyện.” Martini tiên sinh bỗng nhiên lên tiếng.
Tiểu Vân và Vinh An đồng thời quay sang đồng thanh lên tiếng: “Chuyện gì thế?”
“Tảng đá ở bên phải.” Martini tiên sinh nói.
“Tảng đá ở bên phải?” Tôi cũng quay đầu sang.
Mặc dù ba người chúng tôi đều nhìn thẳng vào Martini tiên sinh, nhưng anh ta vẫn chậm rãi thong thả hắng giọng, nói:
“Mồm hơi khô.”
Tiểu Vân thấy anh ta liếc mắt về phía bình nước ô mai, vội nói xin lỗi, sau đó rót cho anh ta một cốc.
Anh ta uống một ngụm, nói: “Rất ngon.”
“Cảm ơn.” Tiểu Vân cười.
“Bên phải của một người có một tảng đá rất to rất to, có khi phải to bằng một hòn núi.”
Martini tiên sinh lại uống một ngụm nước ô mai, “người này rất muốn trèo lên đỉnh tảng đá để ngắm phong cảnh phía trên, nhưng tiếc là thử nhiều lần rồi mà không thành công. Cuối cùng anh ta từ bỏ, đành đi về phía bên trái. Nhưng dù anh ta có đi bao xa, nhìn thấy bao nhiêu cảnh đẹp, anh ta vẫn cứ nhớ mãi không quên tảng đá ở bên phải. Thậm chí còn quay lại, thử thêm một lần.”
Tôi đợi một lúc, thấy anh ta không nói nữa, bèn hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó. Trong lòng người này, vĩnh viễn tồn tại một sự hối tiếc về tảng đá phía bên phải. Anh ta thậm chí còn cho rằng phong cảnh trên tảng đá bên phải, có lẽ mới là đẹp nhất.”
Martini tiên sinh nhìn tôi, nói: “Lưu Vỹ Đình mà các anh vừa nhắc tới, có lẽ chính là tảng đá phía bên phải của anh.”
Tôi hơi sững sờ, không trả lời.
“Thực ra tôi và anh giống nhau, đều có một tảng đá bên phải. Nhưng anh có lẽ là người sẽ đi đi về về giữa hai bên trái phải, còn tôi…” Martini tiên sinh nói, “lại cứ đứng mãi ở chỗ cũ.”
“Tại sao không đi về bên trái?” Tiểu Vân xen vào hỏi một câu.
“Nếu như tôi không trèo lên tảng đá bên phải, sẽ vĩnh viễn không thể đi về phía bên trái.”
Martini tiên sinh trả lời xong, sờ lên cà vạt của mình.
Chiếc cà vạt hôm nay anh ta thắt là nền xanh lá cây chấm bi màu trắng, trông như tuyết rơi trên đồng cỏ.
Hoạ tiết này rất không phù hợp với mùa này.
Tôi cũng chú ý tới anh ta thỉnh thoảng lại sờ vào cà vạt, thậm chí còn đung đưa nhẹ cái đuôi cà vạt.
Khiến cho người ta cảm thấy dường như cái cà vạt rất nặng, làm cho cổ anh ta không thoải mái.
Tối nay Martini tiên sinh về rất sớm, để lại cho ba người chúng tôi một chút thắc mắc.
Thắc mắc của Tiểu Vân là: Tại sao lại nói là tảng đá phía bên phải? Mà không nói luôn là ngọn núi bên phải?
Giải thích của tôi và Vinh An là: Núi thì dễ trèo hơn, nhưng đá thì có thể trơn trượt, rất khó trèo.
Thắc mắc của Vinh An là: Tại sao lại nói là bên phải? Mà không phải là bên trái?
Tôi và Tiểu Vân rất không nhẫn nại trả lời: Có khác biệt sao? Bên trái bên phải chẳng phải như nhau sao? Vẫn phải trèo vậy.
Thắc mắc của tôi lại là: Tại sao Lưu Vỹ Đình lại là tảng đá phía bên phải của tôi?
Nhưng cả ba chúng tôi đều không trả lời.