Quyển 3 - Chương 15
Trước buổi họp báo, Hứa Ngạn Sâm hỏi Giang Diệc Hãn, "Tối nay, cậu nói với công chúng , sẽ cho một số người một kích trí mạng, có thể sẽ mang đến cho cuộc sống của cậu một chút khốn nhiễu cùng nguy hiểm, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Giang Diệc Hãn gật đầu, "Hứa lão đại, yên tâm, em không phải là người làm việc bỏ dở nửa chừng."
Hứa Ngạn Sâm hài lòng cùng thưởng thức gật đầu, đưa mắt nhìn Giang Diệc Hãn đi ra hội trường.
Buổi họp báo, gần phóng viên tới, Giang Diệc Hãn biểu đạt rõ ràng, ý chí cứng rắn, biểu hiện xuất sắc, dẫn tới sự đồng cảm của tất cả mọi người, tổ chuyên viên điều tr.a tai nạn tỏ rõ, về sự cố cầu Đại Kiều chính phủ tương đối coi trọng, văn bản báo cáo đã viết xong, ngày mai gửi lên chờ thẩm phê.
Đồng thời, chuyên viên điều tr.a trong buổi họp báo càng cho thấy, nếu như có người cố ý giấu giếm chân tướng sự thật, sẽ tiếp nhận kỷ luật của đàng cùng xử phạt hành chính nghiêm khắc .
Sáu giờ, họp báo kết thúc, đón tiếp tổ điều tr.a đặc biệt vì sự cố cầu Đại Kiều lần này mà khổ cực bôn ba, cử hành chiêu đãi tiệc.
Nhưng mà.
"Thật xin lỗi, tôi có chút chuyện, xin phép đi trước." Giang Diệc Hãn từ trong ba tầng máy ảnh, trong ba tầng vòng vây chen ra, từ chối nhiệt tình của mọi người.
Anh ra khỏi phòng hội nghị, không đi tiệc rượu, ngược lại chạy thẳng tới nhà ăn buffett ở lầu một.
Đến phòng ăn, anh đang đã sớm đặt chỗ xong, kiên nhẫn chờ Vãn Vãn.
Chỉ là, đợi một lúc lâu, vẫn không thấy bóng dáng của cô, Giang Diệc Hãn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cô.
Nhưng mà, lại là trạng thái tắt máy.
"Ai, không phải bảo cô ấy đế lúc sáu giờ rưỡi sao?" Thở dài, anh chấp nhận gọ vào số điện thoại nhà.
Chỉ là, rất kỳ quái, trong nhà không có ai nghe điện thoại.
Là đang trên đường tới đây, gặp tắc đường? Anh tiếp tục chờ người, tiếp tục gọi vào điện thoại của cô.
Một lần đợi, cũng là gần ba giờ.
Anh giống một đứa ngốc, sợ cô đến mà không thấy anh, không dám rời đi, cho đến khi đồng hồ chỉ gần chín giờ.
Nhân viên phục vụ chỉ có thể đẩy bánh sinh nhật, rượu đỏ cùng với hoa hồng ra ngoài, "Thưa ngài, đã chín giờ, người đánh đàn dường cầm nhà hàng buffett chúng tôi... Còn có Violin, cũng chuẩn bị tan sở..."
Tối nay, anh bao cả cái phòng ăn này, cũng chuẩn bị sau khi cô tới, phòng ăn tạm thời tắt đèn một phút, ở âm nhạc Violin lãng mạn, tất cả nhân viên phục vụ sẽ cùng hát khúc ca sinh nhật chậm rãi đi về phía bọn họ, ở bên trong tiếng hát cùng chúc phúc, anh sẽ giao hoa hồng giao trên tay cho cô, sau đó để cô cắt bánh ngọt.
Anh thậm chí sắp xếp cả nhiếp ảnh gia, phụ trách ghi lại tất cả mọi việc, sau đó sẽ đem ảnh có ý nghĩa kỷ niệm tối nay rửa ra, đóng thành một quyển photo album tinh sảo, làm kỷ niệm sinh nhật ăm đầu tiên yêu nhau.
Anh tự nhận là đã sắp xếp vô cùng tốt, thậm chí đem một vài tình huống ngoài ý muốn cũng tính toán hết, phương pháp giải quyết tạm thời, anh đều nghĩ xong, ví dụ như, cô có thể sẽ dính lên bánh ngọt hoặc là uống nhiều mấy chén mà không thoải mái, ngay cả phòng nghỉ anh cũng chuẩn bị đàng hoàng rồi.
Anh đặt căn phòng Giang Cảnh xa hoa, hai người có thể vào thời khắc mười hai giờ, cùng nhau ngắm nhìn sông Trường Giang.
Anh thậm chí, ở bên kia sông Trường Giang, chuẩn bị pháo hoa.
Vì tiệc sinh nhật của cô, anh chuẩn bị rất nhiều công đoạn, nhưng mà, ngàn tính vạn tính, lại không có ngờ tới cô không xuất hiện.
"Làm phiền cô, mở rượu đỏ ra giúp tôi, tự tôi ở chỗ này ngồi một lúc nữa." Anh yên lặng nói.
Nghe vậy, nhân viên phục vụ làm theo.
Đèn lớn trong phòng ăn, cũng tắt hết, chỉ còn dư lại chút ánh đèn hành lang, tương đối vắng lặng.
Anh từ từ uống một hớp rượu đỏ, một lần cuối cùng, gọi vào số di động của cô.
Vẫn tắt máy.
Mà điện thoại trong nhà, tất nhiên cũng là không người nào nghe.
Bây giờ cô đang ở trong nhà viết văn, vừa trầm ngâm ở trong thế giới chữ viết của mình, lại quên mất sự hiện hữu của anh?!
"Lương Vũ, có thể giúp một chuyện, giúp tôi đi một chuyến đến nhà, bảo Vãn Vãn đến chỗ hẹn? !" Anh gọi cho bạn của cô.
Lương Vũ giống như đang ở phòng karaoke, có vẻ vô cùng ầm ĩ.
"Cô ấy sẽ không tới! Cô ấy ở bên cạnh tôi, một đám bạn bè chúng tôi ở thay cô ấy tổ chứcsinh nhật." Nhưng mà, giọng nói Lương Vũ tương đối không tốt cho anh một đáp án rất giật mình.
Một đám bàn bè tổ chức sinh nhật cho cô?
"Cô bảo Vãn Vãn nghe điện thoại!" Anh hình dung không ra được tâm tình của mình, dù sao, cực kỳ khó chịu.
Cô vì ở bên bạn bè mà lỡ hẹn, tại sao không gọi cho anh một cú điện thoại?
"Này." Một lúc lâu, Vãn Vãn mới nhận điện thoại.
Âm thanh của cô trầm thấp khàn khàn, thật giống như dùng tiếng nói quá độ.
Giang Diệc Hãn đợi một đêm, rất muốn mắng chửi người, hít vào một hơi thật sâu, anh mới cố đè xuống không vui, dùng giọng ôn hòa trước sau như một nói: "Vãn Vãn, anh ở phòng ăn chờ em, tại sao em không tới?"
"..." Vãn Vãn không trả lời, cũng không cười.
Trong điện thoại, anh chỉ chờ được sự trầm mặc của cô, anh cho là, cô đang chột dạ.
Hít sâu một lần nữa, anh cố gắng cười cười nói, "Được rồi, hôm nay là sinh nhật của em, anh tha thứ cho em thất hẹn! Bây giờ em nói cho anh biết, em và bạn bè ăn mừng ở chỗ nào? Anh cũng đến điên khùng cùng mấy người!"
"Anh đừng ... Lương Vũ thay tôi tổ chức sinh nhật là đủ rồi, tôi... Không muốn đón sinh nhật cùng với anh..." Vãn Vãn rốt cuộc mở miệng, khàn khàn trả lời.
Anh kinh ngạc.
Anh không ngờ, cái anh đợi được là loại đáp án này.
Một tia tức giận cộng thêm chút cảm giác vô lực xông lên trong đầu của anh, "Vãn Vãn, rốt cuộc gần đây em bị làm sao? Em đối với anh có cái gì bất mãn, em nói đi! Tại sao muốn đem quan hệ của chúng ta trở nên không vui như vậy? !"
Nghe được anh vô lực chất vấn lại khổ não, một cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến, níu chặt trái tim Vãn Vãn.
"Tôi... Đối với anh không có gì bất mãn, cũng không phải là cố ý đem quan hệ của chúng ta làm tệ đi..." Vãn Vãn không tiếng động rơi lệ nói: "Nhưng mà, Diệc Hãn, chúng ta thật sự thích hợp sao?"
Ngực Giang Diệc Hãn một hồi co rút.
Đây chính là nguyên nhân gần đây cô không hay cười cùng việc tối nay không đến?
"Vãn Vãn, em đang ở đâu? Anh đi tìm em!" Giọng nói anh duy trì nhu hòa.
"Tôi muốn ở với bạn... Thật sự không muốn đón sinh nhật với anh!" Hôm nay là sinh nhật của cô, ít nhất, cùng anh nói hai chữ kia, không phải hôm nay.
Nói xong, Vãn Vãn liền cúp điện thoại.
Giang Diệc Hãn nắm chặt điện thoại trong tay, một cỗ khí lạnh, từ đáy lòng anh dâng lên.
Anh cầm chai rượu đỏ trên bàn lên, chính mình ực mạnh một miệng to.
Cô như vậy tính là gì? Anh cũng có tính khí!
Bọn họ từ trước đến nay không gây gổ, anh cưng chiều Vãn Vãn, mà Vãn Vãn đối với anh cũng giống vậy, nhưng mà, gần đây dường như loại trạng thái này bắt đầu dần mất ổn định.
Anh đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng, muốn đi tìm cô.
Nhưng mà, thành phố Ôn có bao nhiêu KTV? Trong KTV lại có bao nhiêu căn phòng được bao? Mấy ngàn gian phòng, chẳng lẽ anh đi tìm từng gian một, xông vào từng gian từng gian?
Anh tức giận gọi cho điện thoại Lương Vũ, đối phương vừa mới nhận điện thoại, anh liền quát khẽ, "Cô bảo Vãn Vãn nói rõ với tôi, tại sao nói tôi thật sự không thích hợp với cô ấy? Cô ấy rốt cuộc có ý gì? !"
Chẳng lẽ, là muốn chia tay sao? Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Trái tim một hồi quấn đau.
"Cô nói cho cô ấy biết, tôi cảm thấy được..."
"Anh thật phiền!"
Anh giận dữ ngút trời còn chưa nói xong, đầu kia điện thoại đã cắt đứt lời anh, truyền đến âm thanh quả quyết cắt đứt quan hệ.
Giang Diệc Hãn giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Anh thật sự vô cùng không thích cô gái Lương Vũ này!
Giang Diệc Hãn lại gọi lại, điện thoại của Lương Vũ cũng đã tắt máy.
Tại sao, rõ ràng tiệc sinh nhật hẳn rất tốt đẹp, rất lãng mạn, cuối cùng thành như vậy? Các loại cảm xúc của Giang Diệc Hãn đều trào dâng trong lòng.
"Phóng viênn Giang, chúng tôi cuối cùng tìm được anh rồi, tất cả mọi người muốn kính snh một ly !" Các phóng viên đang ở bữa tiệc trên lầu hai lại xuống tìm anh, rối rít ùa lên .
"Phóng viên Giang, nể mặt đi!" Mọi người kéo anh đi.
Lần này, anh không có cự tuyệt, anh cười cười, "Được, mọi người không say không về!"
Anh tính là gì, ở trong mắt Vãn Vãn, anh chính là tên hề!
...
Không khí bữa tiệc rất sôi động.
Phó Vịnh Bội híp mắt quan sát, anh rốt cuộc uống bao nhiêu? Dường như bị cái gì kích thích, dường như ai đến cũng không cự tuyệt, mới hơn hai giờ mà thôi, anh cũng uống sắp gục.
Cơ hội của cô đến rồi!
"Phóng viên Giang, chúng ta lại Uống...uố...ng!"
"Tốt!" Anh cười sảng lãng, hầu như không cần người khác khuyên, giống như cho hả giận, anh cầm chai rượu lên, liền ngửa đầu "Ọc ọc ọc" dội thẳng.
"Phóng viên Giang, chúng ta thật hợp!" Những người đồng nghiệp uống đến vô cùng vui vẻ.
"Hợp, tôi cũng cảm thấy chúng ta rất hợp..." ** , Anh không hợp với ai được chứ? Tại sao bạn gái của anh lại chất vấn cùng anh không hợp? Anh thật sự là...
Trái tim rất khó chịu!
Khi anh lại lấy thêm một chai rượu, Phó Vịnh Bội cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, ưu nhã tiến lên, lấy đi chai rượu của anh, "Đừng uống nữa, uống nhiều hại người!"
Mà câu trả lời của anh, là trực tiếp ngã quỵ ở trên bàn.
...
Bên trong phòng Giang Cảnh xa hoa.
Anh nghênh ngang nằm ở trên giường, say đến lời nói không có mạch lạc lầm bầm, "Vãn Vãn, không, không cho chia tay... Anh không chia tay... Hợp, chúng ta rất hợp..."
Phó Vịnh Bội đứng ở đầu giường, thật sâu ngưng mắt nhìn Giang Diệc Hãn say rượu đã lâm vào mê sảng.
Cô lấy ra điện thoại di động của mình, gửi một cái tin nhắn:
"Diệc Hãn say đến lợi hại, ở 1803 phòng, nhanh tới." Gửi xong, cô bỏ điện thoại di động qua một bên.
Điện thoại trên mặt thảm, người nhận là Hạ Vị Vãn.
Cô tiến lên, động thủ, cởi từng cái nút áo của anh ra, lộ ra lồng ngực mê người của anh, tiếp đó, cô tháo dây lưng anh ra vứt hết trên đất.
Tiếp theo, là qυầи ɭót của anh.
"Vãn Vãn, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? ... Anh muốn cùng đón sinh nhật với em..."
Nghe được lời nói mơ hồ không rõ lúc say của anh, ngừng mấy giây, Phó Vịnh Bội dứt khoát kéo khóa kéo chiếc váy màu đen trễ ngực bó sát của mình xuống, đường cong mỹ lệ của phái nữ được phác họa không xót chút nào.
Phó Vịnh Bội chui vào chăn, doi chân trần xinh đẹp quấn lấy hông của anh, dán lên môi của anh, hôn lên ** anh...
...
Rạng sáng 12 giờ, ngoài cửa sổ, pháo hoa.
...
Rạng sáng 12 giờ, trong phòng KTV.
Không có bánh sinh nhật, hai người phụ nữ cùng tắt điện thoại, hơn chục chai bia đều rỗng không.
Lương Vũ say đến bò lên trên ghế sa lon ngủ.
Mà hai gò má đã hồng Vãn Vãn, rõ ràng cũng cảm thấy say, nhưng đầu vẫn vô cùng tỉnh táo.
Em biết rõ như vậy không tốt
Cũng biết tình yêu của anh chỉ có thể ít như vậy
Em chỉ không thể ngừng đòi hỏi, đành phải trốn khỏ anh
Lệ ướt gối đầu phơi khô là tốt rồi
Nước mắt trong lòng của anh chỉ là cố tình gây sự
Cho là ở sau lưng anh, là em cả đời kiêu ngạo
Thì ra là anh cái gì cũng không muốn
Em không cần sự che chở của anh, hoa hồng của anh
Chỉ cần anh yêu em một lần
Coi như hư vinh cũng được lòng tham cũng được
Phụ nữ nào đối với tình yêu mà không ích kỷ không hy vọng xa vời
Em không muốn hữa hẹn vĩnh viễn của anh
Chỉ cần anh thực sự yêu em một lần
Coi như hư vinh cũng được lòng tham cũng được
Sợ nhất anh lấy im lặng, làm câu trả lời với em
...
Âm lượng Vãn Vãn không cao, mềm mại lại nhu thuận, thật ra thì cũng không thích hợp hát bài hát của Trương Huệ Muội, nhưng mà, cô lại cầm micro, chảy nước mắt lặp lại hát bài hát này không biết bao nhiêu lần .
Mỗi một ca từ, đều làm chua xót đẩy tới ranh giới tận cùng, nghẹn ngào ở linh hồn yếu ớt của cô, cùng đã bị vỡ ra từng mảnh.
Em không cần che chở của anh, hoa hồng của anh, chỉ cần anh yêu em một lần...