Quyển 4 - Chương 9

Tình huống như thế....
"Em không muốn hẹn hò, em muốn ngủ." Vãn Vãn nhẹ giọng nói lên yêu cầu của mình.


Bây giờ là cuối tháng mười hai, hiện tại cũng sắp rạng sáng rồi, bên ngoài trời đông giá rét, ai lại có tâm tình đi hẹn hò? Hơn nữa ngoại trừ những điều khoản ở trong hiệp ước thì cô cũng không muốn xuất hiện cùng với Giang Thiệu Cạnh ở bên ngoài .


"Bây giờ em muốn về phòng?" Chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta đề xuất hẹn hò với cô, chẳng lẽ cứ bị từ chối như vậy?
Vãn Vãn cúi đầu, chuyện mới xảy ra vừa rồi vẫn còn làm cho cô sợ hãi.


"Muốn ngủ thì có thể ngủ bù ở trong xe, anh muốn dẫn em đi hẹn hò, nếu em không muốn ra ngoài thì anh sẽ khiêng em vào xe!" Gương mặt tuấn tú của Giang Thiệu Cạnh vô cùng căng thẳng, ánh mắt cực kì nghiêm khắc.


Vãn Vãn trợn mắt há mồm cho đến khi cổ tay của cô bị nắm chặt kéo đi lần nữa, anh ta sải bước tiến vào trong gara.
"Để cho Vãn Vãn trở về phòng khách ngủ đi, cô ấy cần nghỉ ngơi!" Giang Diệc Hãn ngăn xe Giang Thiệu Cạnh lại.


Nhưng Giang Thiệu Cạnh lại đạp mạnh chân ga chạy thẳng tới, giống như muốn tông thẳng vào anh, sau đó rất không khách khí mà vòng qua anh chạy mất.
Xe hơi lướt qua bên người tạo nên một trận gió có thể khiến người ta run rẩy.
Cái này giống hẹn hò sao? Ngược lại hình như càng giống với cưỡng ép hơn!
....


available on google playdownload on app store


Giang Thiệu Cạnh lái xe đến một con đường lớn bên cạnh bến sông. Nơi này gần sát với thành phố Lâm Giang, hai bên cửa biển tàu thuyền qua lại rất tấp nập, cảnh tượng này giống như một dải ruy băng vắt ngang qua bờ sông Hoàng Phổ, đây là địa điểm được rất nhiều người khen ngợi.


"Nơi này đủ đẹp rồi chứ?" Giang Thiệu Cạnh dừng xe lại.
Nơi này không chỉ có sao, có trăng sáng, còn có cảnh đẹp nữa!?
Vãn Vãn nắm chặt áo khoác, chịu đựng gió rét, cô bị ép buộc xuống xe, trong đêm yên tĩnh, hai người chậm rãi đi dạo ở trên đường lớn rộng rãi.


"Em sẽ không yêu anh." Có rất ít người đi ở trên đường, chỉ còn lại hai ba cặp đôi không muốn rời xa người yêu của mình.
Giang Thiệu Cạnh bước đi xa về phía trước, giống như không nghe được lời cô nói.


"Anh Hai, em không hiểu tại sao anh lại đột nhiên hi vọng em yêu anh, nhưng mà yêu một người là chuyện không thể quyết định trong nháy mắt được...." Cô tin tưởng trên thế giới này không tồn tại loại vừa gặp đã yêu, nhưng mà cái loại cảm giác giống như bị giật điện khi nhìn thấy người đó thì vẫn có.


Thể chất của phụ nữ có thai rất đặc biệt cho nên hiện tại cô rất buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ nhưng mà cô vẫn nguyện ý kiên nhẫn đi giải quyết phiền toái trước mắt.
"Cho nên em sẽ không yêu anh, cũng không thể cho anh ấm áp mà anh muốn."


Giang Thiệu Cạnh xoay người lại, lạnh lẽo nhìn cô, anh ta bước đến gần, nửa người trên khẽ chạm Vãn Vãn, khiến toàn thân Vãn Vãn cứng đờ, vì chưa kịp nín thở cho nên liền hít vào thật sâu mùi hương thuộc về anh ta.


Đó là một loại hơi thở cực kì dương cương, càng làm cho người ta cảm nhận một cách sâu sắc cảm giác bị áp bức do anh ta mang lại, điều này làm cho Vãn Vãn không dám thở mạnh, rất sợ hơi thở của bản thân phun lên trên thân thể anh ta.


"Em không sợ nếu như chọc giận anh thì...anh sẽ đối phó với Giang Diệc Hãn, khiến nó chỉ còn hai bàn tay trắng sao?" Giang Thiệu Cạnh cười lạnh: "Em cũng đừng quên ngày đó mình đã nghe lén được cái gì."


Vãn Vãn cứng đờ, ngay sau đó cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhẹ: "Sẽ không. Nếu như anh muốn thì anh đã sớm làm như vậy rồi." Chính là bởi vì cô xác định Diệc Hãn rất an toàn cho nên cô mới nguyện ý vì anh bảo vệ bí mật kia.


"Anh sẽ không làm?" Giang Thiệu Cạnh giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới.


Trong công ty từ trên xuống dưới của phái Nhị thiếu gia ai cũng đề phòng nghiêm ngặt, sợ người con riêng là anh ta hãm hại thái tử. Anh ta sẽ không làm? ! Ngay cả anh ta cũng không có lòng tin với chính mình, không dám chắc chắn bởi vì quá tham cái vị trí kia cho nên sẽ dùng hết biện pháp khiến Giang Diệc Hãn hai bàn tay trắng hay không.


"Đã rất nhiều năm Diệc Hãn không có nắm quyền, hiện tại về sự nghiệp lại càng tin tưởng anh không điều kiện, cho dù không nhất định là vì thèm muốn Yến Thiên Hạ, nhưng nếu như anh muốn hại anh ấy thì vẫn có rất nhiều cơ hội." Dù sao, Diệc Hãn cũng là người phụ trách Yến Thiên Hạ trên luật pháp.


"Anh có thể cố ý làm ra vài chuyện hại anh ấy ngồi tù sau đó danh chánh ngôn thuận chiếm lấy Yến Thiên Hạ, em tin tưởng anh có năng lực này." Vãn Vãn phân tích.


Không phải cô thông minh mà là anh ta đã từng làm sư phụ của cô, trong hai tháng đi theo Giang Thiệu Cạnh học tập đó thì cô đã hiểu rõ về người đàn ông hung dữ này.


"Nhưng anh vẫn không làm như vậy, ngược lại anh quản lý “Yến Thiên Hạ” rất tốt. Anh tích cực tìm một người thích hợp với bản thân cho nên anh lựa chọn Phó Vịnh Bội, không chỉ muốn lợi dụng danh tiếng của cô ấy mà còn bởi vì nhìn trúng Công Ti Bách Hóa của nhà cô ấy, anh tính toán sau khi kết hôn sẽ lợi dụng thân phận con rể của ông chủ Công Ti Bách Hóa để thoát khỏi nguy cơ, sau đó từng bước tham gia vào các quyết sách của Công Ti Bách Hóa rồi dần dần danh chính ngôn thuận chiếm được Công Ti Bách Hóa."


Giang Thiệu Cạnh cười lạnh.
Cũng bị cô nói trúng rồi, anh ta chính là gian thương độc ác ngoan tuyệt, đã từng tính toán dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đối phó với người nhà họ Phó, sau khi nắm được Công Ti Bách Hóa vào trong tay thì anh ta sẽ không chút lưu tình vứt bỏ Phó Vịnh Bội.


Anh ta lợi dụng các loại thủ đoạn để bò lên trên thì có gì không đúng? Chỉ cần có bất cứ cơ hội nào, anh ta đều sẽ không bỏ qua.


"Lúc trước mục đích anh muốn xem mắt với chị họ Hạ Hà cũng là như vậy." Mấy ngày này, Vãn Vãn đã có thể từ từ hiểu được mọi chuyện một cách rõ ràng.
Đối với tất cả các đối tượng kết hôn thì Giang Thiệu Cạnh đều cho rằng cảm giác không quan trọng, chữ lợi mới chính là mấu chốt.


"Tại sao anh lại chọn hy sinh hôn nhân của mình mà không phải toàn tâm toàn ý tính kế “Yến Thiên Hạ”? Anh Hai, bởi vì Diệc Hãn chính là một chút tình cảm còn sót lại đối với thế giới này của anh, cũng chính là mặt thiện lương còn lại trong lòng anh." Vãn Vãn thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình.


Giang Thiệu Cạnh nheo mắt.


Năm đó, ở trước cửa nhà họ Giang, người thiếu niên kia đã thề phải trở nên mạnh mẽ, anh ta muốn vượt qua những năm tháng kia, muốn tất cả mọi người đều biết đến mình. Giang Thiệu Cạnh sẽ không bị bất kỳ kẻ nào bắt nạt ức hϊế͙p͙, không hề bị bất kì kẻ nào xem thường nữa! Cho dù mọi người bên cạnh có thể bởi vì việc anh ta leo lên mà biến thành xương khô thì cũng không sao cả, bao gồm cả người mẹ kia của anh ta.


Nhưng mà anh ta đúng là Giang Thiệu Cạnh sao? Anh ta là thật sao? Sự hoài nghi này luôn làm anh ta cảm thấy không yên.
Đặc biệt là lần đầu tiên ba nhìn thấy anh ta thì đã cãi vả với mẹ.


"Nó thật sự đúng là con trai của tôi sao? Bộ dạng của nó hoàn toàn không giống tôi!" Mặc dù ngày sinh đã rõ ràng ở trên giấy nhưng ông ấy vẫn không tin.


Lúc ấy hỗn loạn tưng bừng, ba người lớn đối địch với nhau, tranh cãi rất dữ dội, còn nói mấy lời làm người khác đau lòng, sắc bén hơn cả lưỡi dao.
Mà anh ta vẫn đứng yên tại chỗ, thái độ kiêu ngạo tôn quý giống như cả thế giới này đều thiếu nợ anh ta


Thật ra vào thời điểm đó anh ta cảm thấy giống như có gai ở sau lưng.
"Có muốn chơi game hay không?" Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.
Anh ta lạnh lẽo nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình 4 tuổi.
"Có muốn chơi Tiên Kiếm hay không?" Thiếu niên lại hỏi.
"Không biết." Anh ta trả lời rất dứt khoát.


Chơi trò chơi đối với một cô nhi cả ngày phải lo học phí, cơm áo gạo tiền là món đồ rất xa xỉ.
"Đồng cấp sinh?"
"Không biết!"
"Anges Thiên Địa sáng lập?"
"Không biết!"
Tại sao cái gì cũng không biết vậy?
Thiếu niên không ôm hy vọng: "Được rồi, chúng ta lên lầu chơi Street Fighter đi."


Anh ta đứng dậy.
Street Fighter? Anh ta biết, đó chính là trò chơi bạo lực đánh nhau!


Anh ta đón nhận khiêu chiến, đi theo thiếu niên lên lầu, thời điểm đứng ở trước cửa phòng: "Mặc dù khuôn mặt chúng ta không giống nhau nhưng mà hình dáng lỗ tai của anh lại rất giống tôi." Thiếu niên chỉ hời hợt nói một câu mà đã đánh bại được những bậc cha mẹ đang đứng ở dưới lầu trăm phương ngàn kế phủ nhận sự tồn tại của anh ta.


....
"Thời điểm ba và Lôi phu nhân đi du lịch thì anh thật sự hi vọng bọn họ không cần trở về nữa." Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nói.
Vãn Vãn sửng sốt.


"Trước khi vợ chồng bọn họ đi du lịch thì đã dẫn anh đi giám định DNA, nửa tháng sau sẽ có kết quả." Anh đi được tới hôm nay không chỉ là nhờ có thực lực mà còn nhờ cả vận số.
Vãn Vãn trầm mặc.
Thời gian kia nhất định là anh ta không dễ chịu chút nào.


"Diệc Hãn cùng chơi trò chơi điện tử với em sao?" Đột nhiên anh ta hỏi.
Vãn Vãn không hiểu tại sao lại đột ngột chuyển đề tài tới chuyện này, cô thành thật lắc đầu: "Anh ấy không chơi game."


Giang Thiệu Cạnh cười lạnh, khinh bỉ: "Nó thích chơi trò hải tặc, thế nào lại không chơi? Ngày ngày đều tìm anh chơi game, có đuổi cũng không đi, bộ dạng giống như cô đơn đến mấy đời không có bạn chơi cùng!"


"Còn nữa, nó giỏi nhất chính là việc nói láo ba mẹ mình chăm chỉ ôn bài, thật ra là đang trốn chơi game!" Giả bộ hoàn mỹ như vậy, thật ra thì chính là chó má. (nguyên văn)


"Lúc ba mẹ vừa mới mất nó cũng không khóc, chỉ biết vùi ở trong phòng chơi game không ra ngoài, lúc đó rất nhiều người nói nó hoàn toàn không hiểu chuyện!" Vì vậy nên lúc anh ta 16 tuổi mới có thể thành công nắm giữ Yến Thiên Hạ.
"Anh ấy không thích chơi game." Vãn Vãn lắc đầu.
Giang Thiệu Cạnh trầm mặc.


Sau khi nhận chức, anh ta luôn bận bịu với Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô*, tự nhiên cũng không còn quan tâm đến sau này Giang Diệc Hãn có thích chơi game hay không.


*Câu cuối trong bài thơ Kỷ Hợi tuế của Tào Tùng đời Đường. Có thể tạm hiểu là khi một tướng quân muốn công phá được một thành trì phải hy sinh cả vạn tướng lĩnh. Trong truyện có thể hiểu là Giang Thiệu Cạnh muốn đạt được mục đích thì có thể hy sinh người khác


"Bề ngoài chú của em là một người lương thiện nhưng thật ra thì lại là người rất lợi hại, ngay lúc đầu dưới sự chứng kiến của luật sư thì ba đã bị chú buộc ký cam kết không bao giờ can thiệp vào kinh doanh nội bộ của Hạ thị." Ba là một người hiền lành, làm sao đấu hơn được người em giảo hoạt của mình.


"Cho nên cho dù em yêu anh thì cũng không có cách nào mang lại nhiều ích lợi cho anh được." Vãn Vãn hy vọng có thể hòa bình khuyên anh ta buông tha cho ý tưởng này.
"Không tệ, thì ra nói nhiều như vậy chính là muốn anh buông tha cho em! Hạ Vị Vãn, càng ngày em càng có chủ kiến rồi !" Cặp mắt ưng sắc bén chậm rãi nheo lại.


Vãn Vãn bị châm biếm, da đầu tê dại một hồi.


"Thật ra thì anh không có nói cho những người khác biết, trước đây không lâu lúc cổ đông lớn của Yến Thiên Hạ gặp phải một số vấn đề kinh tế thì anh đã len lén mua tất cả cổ phần của Yến Thiên Hạ trong tay ông ta, mặc dù chỉ có 5%, nhưng mà anh đã chính thức gia nhập vào hàng ngũ những người làm chủ Yến Thiên Hạ!" Trong mắt Giang Thiệu Cạnh lộ ra ánh sáng rực rỡ làm cho khuôn mặt anh tuấn của anh ta càng thêm kiêu hùng, ý vị.


"Hạ Vị Vãn, anh không phải là hai bàn tay trắng như mấy người khác vẫn nghĩ! Cho dù không có nhà họ Giang thì anh vẫn có thể dựa vào năng lực của mình để chém giết, không có gì lớn cả!"
"Tại sao lại muốn đi tranh giành?" Vãn Vãn bình tĩnh hỏi.
Lần này đổi lại Giang Thiệu Cạnh cứng đờ.


"Là bởi vì Diệc Hãn trở lại Yến Thiên Hạ, anh ấy lại không hề “không có tiền đồ”, cho nên anh cảm thấy mình không được tôn trọng và bị uy hϊế͙p͙?"
Là cái gì tạo thành cảm giác không được an toàn cùng với tính cách tùy hứng của anh ta? Chắc là do cuộc sống.


Giang Thiệu Cạnh hơi híp mắt, nhìn những tòa nhà hiện đại chọc trời bên cạnh cửa biển.
" Vì cái gì mà đột nhiên hai người lại Thủy Hỏa Bất Dung?" Vãn Vãn thật sự không nghĩ ra.


Trước kia mỗi một lần Diệc Hãn nhắc tới anh Hai thì cô đều có thể cảm thấy được anh coi Giang Thiệu Cạnh như là người thân duy nhất.
Anh ta thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm cô, dường như vô cùng hận vẻ mặt vô tội này của cô.
"Em, đều là vì em!" Giang Thiệu Cạnh cắn răng nghiến lợi.






Truyện liên quan