Quyển 4 - Chương 20
Sau đó, ba người bọn họ cùng trở lại Thượng Hải, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Mưa ngoài cửa sổ, tí tách dưới đất, thời tiết ẩm ướt như vậy đã kéo dài vài ngày.
Tâm tình Vãn Vãn cũng ẩm ướt như vậy.
Cô vẫn ở nhà, không muốn đi đâu, cũng không chịu đi.
Cô đang đợi điện thoại một người, nhưng đợi rồi lại đợi, luôn đợi đến thất vọng.
Không phải tự nói với mình, sau này sẽ không đợi thêm nữa sao? Cảm giác khó ngày đó vẫn còn ở trong trái tim cô.
Rất nhiều vấn đề, cô chỉ là cố ý lựa chọn quên đi, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, ví dụ như....
Về mặt pháp luật, cô đúng là phụ nữ đã kết hôn, mặc dù đơn thỏa thuận hôn nhân đã sớm bị cô đè ở dưới gối, nhưng tất cả chuyện bây giờ, luôn có vẻ như càng không để ý thì càng phát triển mạnh hơn.
Cho dù là đám cưới giả, cũng không thể thay đổi cô và Giang Diệc Hãn đã từng là quan hệ chị dâu em chồng.
Trước khi quyết định sinh con ra, trong lòng đã sớm quyết định sẽ không có "chỗ" cho tình yêu. Chỉ là làm sao giữ được đứa bé, để cho nó có một thân phận hợp pháp, những thứ này đều là trọng điểm suy nghĩ của cô.
Nhưng tại sao quay đầu lại phát hiện, mình đã biến tất cả thành rất tệ.
Ở Thanh Đảo, cô thật cảm thấy mình dường như chạm tới tim của anh. Cho nên ở trước mặt tình yêu, cô lần nữa động lòng, khát vọng hạnh phúc như thế? Giang Thiệu Cạnh xuất hiện, lại như tưới tỉnh cô bằng một chậu nước lạnh.
Diệc Hãn nói, sợ thì núp ở trong lòng của anh.
Nhưng cô có thể núp ở trong ngực của anh sao? Cô không xác định nổi.
Nếu một bao tay chỉ có thể ấm một tay, một cái tay khác thật sẽ rất khổ sở.
Nếu như hai người bọn họ ở chung một chỗ, đại biểu không phải vui vẻ, mà là mất đi, vậy phải làm thế nào? Chỉ cần một ngày anh còn là Giang Diệc Hãn, sự tồn tại của cô đối với anh mà nói chính là một loại khó chịu thôi.
"Là tôi, tôi ở dưới lầu nhà em, mở cửa để cho tôi đi lên!" Hình ảnh truyền từ điện thoại trên cửa chính lầu dưới khiến cho cô ngẩn người.
Người đang chờ không đến, người không đợi hết lần này tới lần khác lại tìm tới cửa.
Vãn Vãn có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi.
"Tôi...tôi chuẩn bị nghỉ ngơi...." Vãn Vãn theo bản năng muốn trốn tránh.
"Chỉ là muốn tán gẫu với em một chút mà thôi, em trước để cho tôi đi lên rồi nói." Giọng nói Giang Thiệu Cạnh nghe vô cùng túc nghiêm, dường như lại trở về đại ca Giang quen thuộc tỉnh táo đó.
Vãn Vãn có chút an lòng, thật ra thì bọn họ đúng là nên nói chuyện một chút.
Rốt cuộc cô nhấn mở khóa.
Một phút đồng hồ sau, Giang Thiệu Cạnh xuất hiện ở trước mặt cô.
Hôm nay Giang Thiệu Cạnh đặc biệt khác bình thường, anh mặc rất chỉnh tề. Mặc dù bình thường anh cũng là giày tây, nhưng cảm giác hôm nay anh đặc biệt không giống bình thường.
"Có… chuyện gì sao?" Vãn Vãn đứng ở bên cửa, chủ động hỏi.
Hôm nay Giang Thiệu Cạnh cùng với Giang Thiệu Cạnh xuất hiện ở Thanh Đảo hoàn toàn khác nhau, ánh mắt của anh đã tỉnh táo đến khác thường.
"Ngày mai là ngày tám." Anh lạnh nhạt nói.
Anh đi lên chính là vì nói cho cô biết ngày mai là ngày tám ư?
"Tôi biết rõ, tôi sẽ đi làm lại." Vãn Vãn có chút ngây ngô, nhắm mắt trả lời.
" h sáng khách sạn XX, có một hội chiêu đãi ký giả. Em tới, hoặc là đến lúc đó cũng có thể xem tin tức." Giọng điệu của anh nghe rất tỉnh táo, tỉnh táo đến gần lạnh lùng, "Hôm nay tôi bàn thành một khoản buôn bán lớn, tôi đã làm một khoản buôn bán có lời, thật không thua thiệt, tuyệt không thua thiệt...."
Vãn Vãn nghe đến không hiểu ra sao.
Nếu buôn bán có lời, tại sao là giọng lại phiền muộn như vậy?
"Trong tay luật sư của Diệc Hãn có một phần tài liệu, là báo cáo ba nó không kịp đọc khi còn sống, nhiều năm như vậy, Diệc Hãn vẫn không có mở ra." Mặt anh không chút thay đổi tiếp tục nói, "Có thể, nó cũng sợ chính mình một khi mở ra, nội dung bên trong không phải điều mà nó và tôi có thể chịu đựng được."
"Chúng tôi là anh em mười mấy năm, mặc dù không thể nói tình cảm rất tốt, nhưng quả thật đã sống nương tựa vào nhau."
Vãn Vãn không hiểu tại sao anh ta nói những thứ này.
"Lúc còn rất nhỏ, chúng tôi từng nghe qua chuyện xưa Khổng Dung nhường lê, nhiều năm như vậy, thật ra thì đáy lòng tôi vẫn cảm thấy Diệc Hãn thiếu tôi rất nhiều, nó nên nhường cho tôi." Khóe môi anh lãnh phúng nâng lên, "Nhưng thật ra thì, có phải Giang Thiệu Cạnh tôi cũng chỉ là ẩn số hay không? Thì ra là nó vẫn biết, chỉ là không nói mà thôi." Rất nhiều thứ, hóa ra là Diệc Hãn che giấu tốt như vậy.
Vãn Vãn dần dần nghe hiểu, phần tài liệu kia....
"Diệc Hãn nói, tình cảm không phải một trò chơi, không thể giống như ở trên thương trường. Yến Thiên Hạ đối với nó mà nói, cũng không chỉ là một công ty gia đình mà thôi, mà tình cảm phải trân quý, phải giữ gìn."
Vãn Vãn gật đầu, cô hiểu loại cảm giác này.
Anh trầm mặc một hồi, sau đó hỏi, "Có phải em có lời gì muốn nói với tôi không?"
Nếu anh đã chủ động nói ra....
Vãn Vãn lấy dũng khí, "Tôi muốn ly hôn, cổ phần Hạ thị, tôi sẽ chuyển toàn bộ sang tên của anh."
Mặc dù lời của cô đã sớm trong dự liệu, nhưng sắc mặt của Giang Thiệu Cạnh có vẻ hết sức nặng nề.
"Thật ra đám cưới giả của chúng ta vừa bắt đầu chính là một trò khôi hài, mà bây giờ, tôi chỉ sợ trò khôi hài này sẽ không có cách nào có một ngày kết thúc." Vãn Vãn nói ra lo lắng của mình.
Cô nỗ lực, nhưng vẫn không có biện pháp khống chế tim của mình.
"Hôm nay tới, thật ra là tôi đã nghĩ đến nói cho em biết, nếu như mà tôi tạm thời không đồng ý ly hôn, thật ra thì phần giấy thỏa thuận li hôn kia hoàn toàn không có hiệu quả pháp luật." Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng nói, "Mà bây giờ, cổ phần Hạ thị đối với tôi mà nói, đã không còn có lực hút."
Vãn Vãn hít một ngụm khí lạnh, bởi vì ban đầu cô hoàn toàn không cân nhắc qua vấn đề này.
"Anh...."
"Cuộc sông riêng của tôi rất sạch sẽ, cũng không có sử dụng bạo lực với em, chỉ cần tôi không đồng ý, hai người cũng rất khó làm gì tôi." Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng tiếp tục nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vãn Vãn thật không có biện pháp tiếp nhận.
Chẳng lẽ, anh thật muốn sống cả đời với cô? Nhưng coi như cô và Diệc Hãn không có ở cùng nhau, cô cũng không muốn chấp nhận như vậy.
Nét mặt cô khó có thể tiếp nhận, Giang Thiệu Cạnh nhìn thấy ở trong mắt, khiến gương mặt anh đầy âm trầm, khóe miệng mím chặt, cho dù che giấu rất tốt, vẫn hơi tiết lộ dấu vết bi thương.
"Để cho tôi ngủ ở đây một buổi tối, sáng sớm ngày mai, tôi cho em biết đáp án." Anh nói lên yêu cầu.
Nghe được yêu cầu của anh, nhớ lại chuyện không tốt nên khiến cả người Vãn Vãn trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
"Tôi sẽ không làm loạn, tôi chỉ muốn ngủ ở đây một buổi tối, suy nghĩ thật kỹ rõ ràng một ít chuyện." Anh bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt là một mảnh quá bình tĩnh, "Một chút chuyện đó đối với hai người mà nói, chính là chuyện rất quan trọng."
Vãn Vãn biết anh nhắc đến là chuyện gì. Một đêm này, đúng là bước ngoặt cuộc đời cô.
Cô có thể lắc đầu sao? Lặng lẽ, cô chỉ có thể lui thân ra, cho anh đi vào.
....
Chú thích:
( ) Khổng Dung nhường lê:
Khổng Dung là một học giả nổi tiếng đời Đông Hán. Trong gia đình, Khổng Dung ở hàng thứ sáu, ông có năm người anh và một đứa em. Năm người anh này đã làm điên cái đầu của cha Khổng Dung. Nếu trong nhà có thức ăn ngon, đồ chơi đẹp gì là họ bu lại, người thì cướp cái này, kẻ thì giật cái kia, không ai nhường nhịn cho ai cả, thậm chí có lúc còn ra chân múa tay đánh nhau túi bụi.
Tuy cha của họ là một viên quan nghiêm khắc, nhưng đối với năm đứa con cưng của mình thì ông lại không có cách gì dạy dỗ.
Vào năm Khổng Dung bốn tuổi, bạn bè của cha ông đem đến tặng cho gia đình một giỏ lê. Người khách vừa về, năm người anh của Khổng Dung cứ như bình thường, liền xúm lại tranh lấy lê ăn, người cha vội bảo:" Đừng có tươm tướp, những trái lê này phải rửa sạch mới ăn được." Nói xong, ông tự ra tay đi rửa mâm lê, chuẩn bị để lên bàn cho các con ăn.
Khi người cha bưng mâm lê lên chưa đến bàn, thì năm người anh chạy ùa tới. Đầu tiên người anh cả thò tay vô mâm chộp lấy một quả lê lớn, tức thì bỏ vô miệng cắn đầy họng. Người thứ hai, thừ ba, thứ tư và thứ năm, theo đó cũng không chịulép, xúm nhau giành lấy trái ngon, trái lớn, cãi nhau inh ỏi, làm loạn cả lên.
Lúc này, chỉ có Khổng Dung làm thinh đứng một bên, ông chờ các anh lấy xong mới chậm rãi bước tới, từ từ chọn lấy một trái lê nhỏ nhất. Người cha hấy vậy bèn hỏi Khổng Dung: "Dung nhi, vì sao con lấy trài lê nhỏ nhất ấy?" Khổng Dung hồn nhiên đáp:" Vì tuổi con nhỏ nhất, cho nên phải lấy trái nhỏ nhất."
Người cha nghe xong liền hết sức vui mừng. Ông để mâm xuống, ôm lấy Khổng Dung, nói:" Đúng! Đúng! Ngay từ nhỏ mà con đã biết nhường nhịn, thật là một đứa bé tốt, sau này nhất định con sẽ lập nên sự nghiệp." Nói xong, ông quay đầu nhìn lại mấy đứa con khác, thì thấy chúng mặt đỏ bừng, gục đầu không nói gì.
Từ đó về sau, các anh của Khổng Dung đều trở nên khuôn phép đàng hoàng và biết nhường nhịn nhau.