Chương 13
Dạ Sâm thật sự không biết nó là thứ gì?
Cậu đương nhiên biết, dù sao, bản thân cũng từng bị nó làm cho sướng quên trời quên đất… À không, là nửa sống nửa ch.ết!
Sao Nhậm Cảnh lại cứng?
Thẳng nam, sao anh lại cứng thành như thế được thế hả thẳng nam!
Dạ Sâm thấy như tam quan của mình đang lay động.
Cậu không dám cử động dù chỉ là một động tác nhỏ. Nhậm Cảnh cũng thế.
Anh nắm chặt cái eo nhỏ mềm mịn mà rắn chắc của Dạ Sâm, muốn dùng sức nhưng lại không lỡ dùng sức, muốn ôm lấy nhưng lại sợ làm cậu sợ.
Cảm thụ này dùng một lời thật khó nói hết! Đương nhiên, ngoài miệng không nói được, nơi nào đó lại nói rất rõ ràng. Chỉ mong sao có thể trực tiếp tại đây làm chút gì đó.
Hai người duy trì tư thế ngang ngửa đòi mạng.
Dạ Sâm quay lưng về phía Nhậm Cảnh, vừa nãy vì suýt bị ngã mà được Nhậm Cảnh ôm eo. Không biết do sức nổi của nước quá lớn, hay do sức lực của Nhậm Cảnh quá lớn, chân Dạ Sâm lúc này đã rời khỏi mặt đất, phiêu phiêu trong không trung. Nửa người trên của cậu trồi hẳn lên, da thịt dính nước giống hệt như ngọc trai nhẵn nhụi mê người.
Cánh tay trên lưng cậu thon dài xinh đẹp, mà chủ nhân của nó thì lại càng đẹp hơn. Anh đứng sau Dạ Sâm, si luyến trong mắt không cần che giấu. Anh rất muốn ghé về phía trước, hôn lên cổ cậu.
Trong thời điểm mấu chốt như vậy, mấu chốt đến sắp sửa bị XX, Dạ Sâm thế mà lại thông minh đột xuất!
“Hệ thống đi ch.ết đi, cậu ra đây cho tôi!”
Đi ch.ết đi đảo mắt “Ay da, không tiện đâu, tôi không tiện nhìn đâu.”
Dạ Sâm “…” Cái hệ thống rác rưởi gì vậy!
Cậu bình tĩnh hỏi “Sờ trong nhiệm vụ, không nhất định là phải dùng tay sờ đúng không?”
Hệ thống đi ch.ết đi ngộ ra ý cậu, tâm không cam tình không nguyện nói “Đúng.”
Dạ Sâm vui vẻ “Cho nên, nói theo cách khác thì, chỉ cần bất kì chỗ nào trên người tôi sờ vào cơ bụng của Nhậm Cảnh đều được?”
Hệ thống đi ch.ết đi âm u nói “Được, dùng mông cậu cũng được.”
Lúc này, nơi gần với cơ bụng Nhậm Cảnh nhất chính là… Ờm, nói văn nhã chút thì là mông cậu.
Dạ Sâm yên tâm.
Hệ thống đi ch.ết đi không phục “Cậu chắc chắn phải làm thế thật à? Cậu mà dựa về sau…”
Cái Dạ Sâm quan tâm là “Bề mặt tiếp xúc lớn, lúc vồ không thể một phát chạm hết tám múi, thế nhưng… nhưng cái này một phát có thể!”
Hệ thống đi ch.ết đi hơi ngừng, ý xấu bắt đầu trỗi dậy “Để bảo đảm, tốt nhất cậu nên xoay mông cọ cọ một chút. Vậy thì nhất định sẽ chạm hết một trăm phần trăm!”
Dạ Sâm ngẩn ngơ “Còn, còn phải cọ á?”
Hệ thống đi ch.ết đi “Cậu không nghe thì thôi, nhiệm vụ thất bại đừng có oán tôi đấy.”
Dạ Sâm tuy biết tên hệ thống phế thải này không có ý tốt, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, cậu vẫn thấy nên làm, vì cơ hội tốt thế này mà lại bỏ qua nữa thì nhiệm vụ sờ cơ bụng của cậu sẽ thất bại mất!
Dạ Sâm hít sâu “Tôi làm vậy.”
Hệ thống đi ch.ết đi rạo rực nói “Cố lên!”
Hai người nói chuyện một lúc lâu, nhưng trong thực tế chỉ bằng thời gian một cái chớp mắt.
Dạ Sâm cử động làm Nhậm Cảnh cứ tưởng cậu muốn chạy, không khỏi gia tăng chút sức lực. Nhưng ai ngờ, Dạ Sâm không chỉ không chạy mà còn nhích lại gần anh. Hai cơ thể vốn không tiếp xúc, lúc này lại ép lấy nhau.
Cái chỗ ngạo nghễ vểnh lên kia dán lấy bụng anh…
Một cỗ lửa nóng xông thẳng lên não, tay Nhậm Cảnh không khống chế được mà siết chặt.
Dạ Sâm đau đến hít hà, Nhậm Cảnh giật mình buông lỏng. Sau đó, Dạ Sâm bất ngờ cọ cọ…
Hệ thống đi ch.ết đi tỏ vẻ: Người anh em, tự làm bậy không thể sống nha! Cậu cọ thế, Nhậm Cảnh còn không đè cậu xuống thì tên của bản hệ thống sẽ được viết ngược lại!
Chuyện vốn tưởng không thể nhầm lẫn, tuyệt đối xảy ra, kết quả lại… Hệ thống đi ch.ết đi đã đánh giá Nhậm Cảnh quá cao rồi!
Một cái cọ này của Dạ Sâm có uy lực vô cùng. Nhậm Cảnh bị cọ cho sửng sốt, ngay cả bàn tay đang ôm eo cậu cũng buông lỏng.
Dạ Sâm nhân cơ hội lách ra như cá, rồi nhanh chóng bỏ chạy, cách cái cây gậy kia càng xa càng tốt.
“Ấy ấy ấy…” Hệ thống đi ch.ết đi nghệt cả mặt.
Dạ Sâm chạy đến một chỗ xa xa xong mới lên tiếng hỏi “Sao? Hoàn thành chứ hả?” Thế này rồi mà còn không hoàn thành, cậu sẽ bóp cổ cái hệ thống này lắc cho tới ch.ết!
Hệ thống đi ch.ết đi nhìn Nhậm Cảnh đứng kia hai mắt đờ ra, cả mặt vì anh không biết tranh thủ phấn đấu mà tràn ngập tức giận: Có được không vậy hả! Mỡ dâng đến miệng rồi còn để chảy mất, trái tim ba đây đúng là bị chúng bay làm cho nát bét mất thôi!
Dạ Sâm xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng, gọi “Nhanh phát điểm sinh mệnh cho ba đi!”
Hệ thống đi ch.ết đi còn có thể thế nào? Đem tên mình viết ngược lại thôi chứ còn… A, phì phì phì!
“Chúc mừng cậu, hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm nghe ra nó nghiến răng nghiến lợi nói thì hỏi “Sao thế? Tôi hoàn thành nhiệm vụ khiến cậu không vui à?”
Hệ thống đi ch.ết đi mỉm cười “Vui chứ, vui vô cùng luôn!”
Cái biểu tình này, cộng với cái ngữ điệu này…
Dạ Sâm mặc kệ nó, dù sao cậu cũng xong rồi, cậu thấy rất hài lòng, chỉ là nửa người dưới có chút nóng, những nơi từng tiếp xúc với Nhậm Cảnh cũng nóng, nhất là phần đùi. Vừa nãy cọ cọ, cậu đã gần như nghĩ rằng Nhậm Cảnh sẽ đâm vào…
Dừng dừng dừng! Dạ Sâm vội quét bay những ý niệm đen tối trong đầu.
Cố Khê đợi mãi không thấy cậu, đi tìm “Cậu sao thế?”
Dạ Sâm đỏ mặt nhìn anh ta “Sao? Không sao chứ sao!”
Cố Khê nhìn chằm chằm cậu, sắc bén nói “Thành thật khai báo mau, cậu vừa ở cùng ai? Cái mặt phơi phới sắc xuân!” Theo lý thuyết, Dạ Sâm hẳn phải ở cùng Nhậm Cảnh. Nhưng Cố Khê vẫn nghĩ Dạ Sâm ghét Nhậm Cảnh, nên kiểu gì cũng rời đi rồi gặp phải người khác.
Dạ Sâm hơi chột dạ, cố gắng chống đỡ, định tìm cái cớ gì đó để đánh trống lảng thì nhà sản xuất phim nào đó lại mò tới. Nhà sản xuất chào hỏi Cố Khê rồi quay sang Dạ Sâm “Ơ? Nhậm ảnh đế đâu? Cậu ta không đi cùng cậu à?”
Cố Khê “…”
Dạ Sâm “…”
Nhà sản xuất lạnh toát sống lưng: Tình huống gì vậy? Sao mắt ai cũng đầy sát khí vậy? Mình làm sai gì sao???
“Cái đó…” Nhà sản xuất lần thứ hai cười khan, nói “Tôi đi trước, các cậu cứ chậm rãi ha.”
Chậm rãi cái rắm ý! Ông chỉ có mỗi lời thoại này thôi à!
Dạ Sâm tức đau cả hông.
Cố Khê khoanh tay nhìn cậu, trong mắt đều là soi xét.
Dạ Sâm buồn phiền nói “Nhìn cái gì!”
Cố Khê “Cậu thích Nhậm Cảnh?”
Cái gọi là không hẹn mà gặp, thật sự đúng là ác ý của “thế giới”! Nhậm ảnh đế vốn đang ngây ngốc chọn đúng lúc này chạy đến…
Dạ Sâm “Thích…” Cái rắm! Thích ai cũng không thích Nhậm Cảnh!
Kết quả cậu còn chưa nói xong, ngẩng lên đã thấy Nhậm Cảnh.
Cái này, thật mẹ nó…
Nhậm Cảnh nhìn cậu không chớp mắt.
Dạ Sâm nên làm gì đây? Nên nói gì đây? Nói hết ra ư? Rồi nhiệm vụ sau này khỏi làm luôn…? Cố Khê ngày mai có thể đi thắp hương cho cậu luôn?
Còn không nói hết? Vậy chẳng phải lúc nãy, cậu… Cậu coi như trực tiếp thổ lộ hay sao?
Cố Khê thật ra rất hiểu cậu, trợn mắt nguýt cậu một cái, trong mắt bao hàm vô vàn ý nghĩa, phiên dịch ra thì đại khái là “Dạ Tiểu Sâm, cậu cứ đợi đấy! Dạ Tiểu Sâm, cậu ch.ết chắc rồi! Dạ Tiểu Sâm, cậu mà cũng dám có chuyện giấu tôi!”
Dạ Tiểu Sâm “…”
Cố Khê thay cậu giải vây, nói với Nhậm Cảnh “Chúng tôi vừa nói đến cậu mà cậu đã đến rồi!”
Nhậm Cảnh không đáp.
Cố Khê lại nói “Tôi kể các tác phẩm của cậu, rồi hỏi Dạ Sâm có thích không. Tên này trước đây không thừa nhận, nhưng hôm nay nói thật rồi.” Anh ta huých tay Dạ Sâm, nhướn mày “Có đúng không?”
Dạ Sâm vội vàng hùa theo “Đúng đúng đúng! Thích phim của anh, thích lắm!”
Nhậm Cảnh nở nụ cười “Thích bộ nào nhất?”
Dạ Sâm bị anh cười đến cả đầu trống rỗng.
Cố Khê tiếp tục hỗ trợ “Đương nhiên là bộ nào cũng thích, đúng không?”
Dạ Sâm nói “Đúng đúng đúng! Bộ nào cũng thích!”
Nhậm Cảnh dịu dàng cười, chất giọng rất nhẹ, rất mê người “Tôi cũng… Thích vai diễn của cậu.”
Cái câu ngắt quãng này!
Dạ Sâm nghe mà đầu khớp xương run rẩy.
Cố Khê liều mạng nhéo Dạ Sâm, cảm thấy như cái tên nhóc con này lừa mất của mình một trăm nghìn!
Dạ Sâm khổ không để đâu cho hết QAQ!
Chuyện sau đó đều rất bình thường. Liên hoan bình thường, nói chuyện bình thường. Dạ Sâm trời sinh thiếu nhanh nhạy với các con số, nghe nghe một lát liền buồn ngủ. Sau khi chống đỡ gắng gượng hồi lâu, cậu quyết đinh len lén trốn ra ngoài chỗ ngâm mình chơi game.
Đang chơi, cậu giật mình.
Chạy nha, phải nhanh chóng chạy nha!
Chờ Cố Khê và Nhậm Cảnh xong việc, cậu ch.ết chắc luôn!
Nhậm Cảnh thôi không nói, chỉ cần Cố Khê thôi cậu cũng sẽ bị hỏi đến tàn đời!
Dạ Sâm gọi điện cho tổng quản Tiểu Lưu nhà mình, hai người nhanh chóng lên xe lủi về nhà.
Hệ thống đi ch.ết đi lười chẳng thèm khinh bỉ nghĩ: Chạy chạy chạy, một tên, hai tên, đều là loại chẳng có tiền đồ gì cả!
Dạ Sâm không dám về nhà chính (sợ Cố Khê mới sáng ra đã đến đập cửa), cho nên đi thẳng đến nhà phụ số sáu. Căn nhà này cậu mới mua đợt trước, Cố Khê cũng không biết chuẩn xác vị trí.
Cậu tắt điện thoại, quấn chăn vùi đầu ngủ. Cậu ngủ rất sâu, còn nằm mơ, chỉ là giấc mơ này… Quá mức đặc sắc!
Sau khi tỉnh dậy, Dạ Sâm lặng lẽ đi giặt qυầи ɭót.
Hệ thống đi ch.ết đi ghét bỏ nói “Có gan làm không có gan nhận!”
Dạ Sâm cảnh giác “Tôi mơ gì cậu cũng thấy?”
Hệ thống đi ch.ết đi “Còn cần thấy? Đoán cũng ra! Nhất định là đoạn sau của cảnh ở suối nước nóng, cậu bị Nhậm Cảnh…” Chỗ này lược bỏ từ ngữ bị cấm.
Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hệ thống đi ch.ết đi không thấy được giấc mơ của cậu. Cậu đúng là đã mơ đến đoạn sau của cảnh ở suối nước nóng, nhưng chưa đến mức thái quá như vậy, nhiều lắm cũng mới có… Hôn, sau đó thì… Ờm, sờ sờ…
Dừng dừng dừng! Dạ Sâm tiếp tục chăm chú giặt qυầи ɭót.
“Bận rộn” cả sáng, đến giờ ăn, Dạ Sâm mới hỏi hệ thống “Nhiệm vụ hôm nay là gì?” Giọng điệu giống như người đã thành công trải qua hết thảy sóng to gió lớn, thản nhiên đối mặt với cuộc đời.
Hệ thống đi ch.ết đi “Còn chưa tới lúc mà.”
Dạ Sâm suy nghĩ nói “Tôi nói này, cậu có thể đừng bám chặt Nhậm Cảnh không tha không?”
Hệ thống đi ch.ết đi ha ha cười “Cậu còn muốn hôn nhẹ, ôm ôm người khác à?”
“…” Dạ Sâm “Coi như tôi chưa nói gì.”
Hệ thống đi ch.ết đi mỉm cười thỏa mãn.
Dạ Sâm lại suy nghĩ, không cam lòng hỏi “Sao ngay từ đầu đã phải nhắm đến Nhậm Cảnh?”
Hệ thống đi ch.ết đi đang định trả lời, thì quay ra hả hê ồ lên.
Dạ Sâm nhất thời cảm thấy bất ổn.
Hệ thống đi ch.ết đi “Nhiệm vụ hàng ngày: Để Nhậm Cảnh tặng cậu chín mươi chín đóa hồng.”